Phòng ngủ rất yên lặng, Doãn Mạch từ phía sau lưng ôm cậu, cảm nhận được rõ ràng nhịp đập cùng cơ thể cứng ngắc của người này, rung động dữ dội ở lồng ngực, vừa nghe liền biết lo sợ không yên.
Nơi mềm mại ở đáy lòng anh thoáng cái đau vô cùng, sức lực cánh tay gia tăng, nghiêng đầu ở trên mặt cậu hôn một cái, giọng nói chậm lại, “Không sao, tôi trước đây cũng từng giết rất nhiều người.”
Tả An Tuấn vẫn là trầm mặc, hơi hơi cúi đầu, cuộn lông mi cong vểnh lên rủ xuống phía dưới một cách mỏng manh, giống như sờ liền vỡ, giọng nói của Doãn Mạch càng thông thả, “Nếu như em không muốn nói thì quên đi, tôi không ép em.” Nói xong xoa xoa đầu của cậu, lôi kéo cậu hướng đi phòng tắm.
Tả An Tuấn dùng lực bắt lấy bàn tay để anh quay đầu lại, nhìn ánh mắt thăm dò của anh, yên lặng một chút mới mở miệng, “Tôi cũng không rõ lắm trước đây tôi ở nơi nào, tôi chỉ biết là từ khi bắt đầu biết chuyện vẫn cứ ở nơi đó, bị phụ thân và một số người khác nuôi lớn, bọn họ để tôi tham gia các loại huấn luyện, sau đó một ngày nào đó phụ thân cho tôi một đường đao [1], chỉ vào một người để tôi giết hắn, phụ thân nói tôi nếu không giết hắn cũng sẽ bị giết chết …” Cậu lại yên lặng một chút, tia sáng cuối cùng ở đáy mắt đều biết mất, “Sau đó lần lượt có người xuất hiện ở trước mặt tôi, để tôi giết, có lúc là một, có lúc là hai người thậm chí nhiều hơn, mặc kệ ban ngay hay là buổi tối …”
Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch nhất thời trầm xuống, loại phương thức huấn luyện này đúng thật chính là bồi dưỡng cổ máy giết người, căn bản là không có coi cậu như người! Thảo nào người này đối kích thích bên ngoài và lãnh địa bản thân lại nhạy cảm như vậy, thảo nào thân thủ người này sẽ lợi hại như vậy, đây là trải qua rất nhiều thực chiến luyện ra được!
Tả An Tuấn vẫn cúi đầu, cậu có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm lạnh băng trên thân người này phát ra, chỉ đem bản thân bị ghét rồi, liền theo bản năng rụt vai một chút, tay cũng muốn rút trở về, nhưng ai ngờ sau một chốc cơ thể đã bị một sức lực cực mạnh lôi kéo qua, rơi vào trong lòng ngực quen thuộc.
“Không liên quan, đều đã qua rồi, em bây giờ đã từ nơi đó đi ra … Em bây giờ có tôi, còn có Mạnh Tuyên, chúng tôi cũng sẽ không ghét em …” Doãn Mạch vuốt đầu của cậu, nhẹ giọng an ủi, thẳng đến cơ thể người này chậm rãi thả lỏng mới mở miệng lần nữa, anh nắm chặc tay, tận lực để cho giọng nói của anh nghe không phải nghiến răng nghiến lợi, một chữ một chữ nói, “Phụ thân em tên là gì?”
“Tôi cũng không biết,” giọng nói của Tả An Tuấn buồn buồn trong lòng vang lên, nghe ra đáng thương, “Ông ấy cho tới bây giờ chưa từng nói với tôi tên của ông ấy, chỉ để tôi gọi ông ấy là phụ thân.”
Con ngươi Doãn Mạch lại trầm một phần, loại tình huống biết rõ trước mắt có một kẻ địch lại không thể bắt hắn đi ra ngoài này khiến anh vô cùng không hài lòng, hơi thở trên người lại lạnh chút, chẳng qua anh cũng không có mất lý trí, mà là suy nghĩ một chút, “Em từ nơi đó trốn tới bao lâu thì gặp phải Tang Minh Triệt?”
“Không bao lâu, đại khái chỉ có không được hai tiếng,” giọng nói của Tả An Tuấn vẫn như cũ rất buồn bực, “Tôi sau khi ra ngoài thì tiện đường đi thẳng, rất nhanh thì đến cạnh biển rồi, sau đó thì gặp phải anh ấy.”
Doãn Mạch mắt híp một cái, “Em còn nhớ rõ bãi biển chứ?”
Tả An Tuấn ở trong lòng anh lắc đầu, “Tôi lúc đó bị thương quá nặng liền ngất đi rồi, lúc tỉnh lại đã ở trong nhà trọ anh ấy rồi.”
Doãn Mạch lại suy nghĩ một chút, “Phụ thân kia của em, tôi là nói người được em gọi là ‘Phụ thân’, tuổi của ông ta bao nhiêu?”
“Không biết …” Tả An Tuấn vẫn là không có ngẩng đầu, nhưng giọng nói đã từ từ khôi phục như thường, “Tôi khi còn bé ông ấy thoạt nhìn hình như hai mươi mấy tuổi, hiện giờ … Đại khái ba bốn mươi đi.”
Doãn Mạch nhịn không được cau mày, “Người nọ là lão đại nơi đó sao?”
Tả An Tuấn gật đầu, “Đúng, tất cả mọi người nghe ông ấy.”
Doãn Mạch không có hỏi lại, lại an ủi vài câu liền kéo cậu đi phòng tắm, bọn họ đêm qua đùa quá mức, dấu vết trên người Tả An Tuấn bây giờ còn chưa rút đi, Doãn Mạch không có lại không hấp cậu nữa, chỉ đơn thuần ôm cậu ngủ.
Ngày thứ hai Tả An Tuấn có một quảng cáo phải chụp, ở tại thành phố, một buổi chiều là có thể chụp xong, cậu bởi vì album mới bán chạy, danh tiếng so với trước lớn hơn nữa, rất nhiều lời mời chụp hình và quảng cáo chờ cậu. Mạnh Tuyên không muốn cậu quá mệt mỏi, liền đi công ty thương lượng một chút, từ trong một đống lớn lời mới tinh tế tuyển chọn một số, lại an bài ổn thoả thu xếp xong rồi, lại liên hệ cùng người phụ trách giao tiếp tốt rồi bắt chuyện, chuyến đi này chính là cả ngày, cho nên vấn đề bữa trưa cũng chỉ có thể Doãn Mạch giải quyết thôi, chẳng qua cũng may Tả An Tuấn đối với anh làm cơm cũng không xoi mói, tự mình vào nhà chơi game, phòng bếp trong lúc nhất thời cũng chỉ còn lại Doãn Mạch và con bồ câu mập gọi là Món Ngon kia.
Doãn Mạch từ trong tủ lạnh lấy ra đồ cần dùng, cúi đầu nhìn lướt qua con chim bồ câu, giống như có cảm ứng vậy, con chim bồ câu kia đang vui vui vẻ vẻ ăn lập tức run lên, theo bản năng rút rút cái cổ, từ chuyện món ăn lần trước sau đó nó đối Doãn Mạch chính là loại thái độ này, hơn nữa kiên quyết không ăn bất cứ thứ gì người này đưa tới, mặc dù nó đói bụng muốn chết.
Doãn Mạch đương nhiên đối với nó không nhìn, bắt đầu làm cơm, mà điện thoại của anh đúng lúc này vang lên, anh lấy ra nhìn một chút, thấy là thủ hạ bên cạnh Trương Lăng Trúc mình điều đến, anh cho rằng đã xảy ra chuyện gì liền nhận, đè xuống phím nghe, một bên tiếp tục động tác trên tay một bên lạnh nhạt mở miệng, “Chuyện gì?”
“Lão đại ——!!!” Giọng nói này vô cùng thảm thiết, bộ phận âm cuối còn có thể nghe được khàn giọng nghẹn ngào, giống như là trải qua cực khổ và dặc vặt dài đằng đẵng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa bùng nổ.
Doãn Mạch có chút ngẩn ra, anh điều người đến bên cạnh Trương Lăng Trúc đương nhiên không phải đồ vô dụng, năng lực cũng là rất mạnh, lại không biết mới không được 24 tiếng mấy thì biến thành như vậy, thật là làm cho người khác vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà người nọ cũng không cho anh thời gian hỏi, giọng nói qua đi ngay sau đó liền bi phẫn nói, “Lão đại, anh có biết bên bên cạnh đối tượng mục tiêu còn có ai hay không? Ông chủ D. C. PMC nước Mỹ! Là Vị Hàn a! Tôi chỉ cần muốn đến gần đối tượng mục tiêu trong vòng năm mét hắn liền đối với tôi phóng mắt lạnh! Năm mét! Là mét! Mét!”
Doãn Mạch lúc này mới hiểu rõ, tiếp tục chuyện lúc trước, lấy ra khoai tay gọt vỏ.
Giọng nói của thủ hạ nhưng không có dừng, “Còn nữa cho dù tôi đến bên ngoài năm mét hắn còn có thể tìm các loại công việc để tôi đi làm việc, tôi cũng không phải làm việc vặt! Tôi từ lúc trước bắt đầu đảm nhiệm đến bây giờ ngay cả một miếng cơm cũng không có ăn, một hóp nước cũng không có uống! Anh không cần hoài nghi, người đàn ông kia cho dù đến tối cũng giống vậy có thể để cho tôi bận tối mày tối mặt, nhưng hắn lại được ngủ ngon! Ow ow ow!*” [tiếng khóc đấy, gào khóc -ing, đọc là ão ão ão]
Thuận lợi gọt võ xong, Doãn Mạch bắt đầu thái, tiếng “đoá đoá đoá” vô cùng đều đặn.
Bên kia nhất thời dừng lại một chút, trong ống nghe rõ ràng truyền đến tiếng hút khí, “Lão đại, tôi nghĩ hắn xem tôi không vừa mắt, hận không thể chỉnh chết tôi mới hài lòng, việc này để tôi làm sao bây giờ?! A? Làm sao bây giờ?! Tôi van xin anh, anh cho tôi đổi một nhiệm vụ đi chứ, cho dù cấp S tôi cũng tiếp nhận!”
Doãn Mạch đem mở bếp điện từ, rót dầu, chờ nóng sau đó đem rau đã xắt tốt toàn bộ đổ vào, trong nháy mắt truyền đến một tiếng “Xi ——”.
“…” Thủ hạ kia nói, “Lão đại, anh đang làm gì?”
Doãn Mạch nhìn nồi trong tay, biểu tình mảy may không đổi, bình tĩnh ném hai chữ, “Xào rau.”
Bên kia triệt để lâm vào im lặng, ngay lúc Doãn Mạch nghĩ đường dây điện thoại xảy ra vấn đề thì liền nghe thủ hạ bỗng nhiên đổi lại giọng nghiêm túc nói, vô cùng nghiêm túc chân thành, thậm chí còn mang theo một chút áy náy, “Xin lỗi ngài, tôi gọi lộn số, quấy rầy anh thời gian dài như vậy thật sự là xin lỗi.” Nói xong “tút” một tiếng cắt đứt.
Doãn Mạch cũng không quan tâm, chuẩn bị thu vào, nhưng vừa muốn đưa tay tới chuông điện thoại lại vang lên, anh tiếp nhận, chỉ nghe tiếng bên kia, “Lão đại ——!!!”
Doãn Mạch trầm mặc.
“Lão đại, anh có biết hay không …”
“Cậu không gọi sai, tôi đang nấu cơm.” Anh ngắn gọn cắt đứt lời thủ hạ.
Lần này bên kia trầm mặc, một lát sau lại truyền đến một trận hút không khí, sau đó giọng nói Vị Hàn trầm ổn vang lên, rất là tuỳ ý, “Alo, tôi muốn nói thủ hạ này của anh không tệ, không hổ là người của ‘L’, ừm, anh còn có việc không?”
Doãn Mạch đem bếp điện từ tắt, lạnh nhạt nói, “Không có việc gì.”
“Ừ, gặp lại sau.”
Tiếng “Tút” vang lên lần nữa, Doãn Mạch trầm mặc thu điện thoại lại, lạnh nhạt đi lên lầu gọi Tả An Tuấn, chờ sau bữa cơm liền theo người này đi chụp quảng cáo, bận rộn vượt qua một buổi chiều.
Mạnh Tuyên còn ở công ty cho nên không có trình diện, sau khi kết thúc liền gởi tin nhắn cho bọn họ nói là về trước đi làm cơm tối, để cho bọn họ không cần ăn ở bên ngoài. Y mua xong thứ phải dùng liền lái xe hướng trở về, nhưng ở trước cửa nhà mình thấy được một dáng vẻ quen thuộc, người này mặc một bộ tây trang màu đen, trên người phát ra đậm hơi thở cuồng dã, chính là Hiên Viên Ngạo, lúc này thấy y trở về liền cười tiến lên chào hỏi, “Tuyên, em đã trở về.”
Mạnh Tuyên mắt lạnh nhìn hắn một chút, quay đầu vào nhà, Hiên Viên Ngạo cũng không thèm để ý, chậm rãi theo sau, cùng nhau vào phòng bếp. Hắn nhìn người này chuẩn bị làm cơm, dáng lưng thẳng tắp, cổ trắng nõn, tóc mềm mại sau tai cong lên độ cong thoải mái, khom lưng thì sẽ lộ ra một chút da thịt, vô cùng nhẵn nhụi, hắn nín hơi nhìn một hồi, cười đi qua ôm từ phía sau y, “Tuyên, anh …” Hắn còn chưa có nói xong, Mạnh Tuyên cầm lấy dao hướng trái dưa leo trên tấm thớt cắt xuống, dưa leo trong nháy mắt từ chính giữa cắt thành hai đoạn, vô cùng thảm, y lúc này mới hơi nghiêng đầu, giương đôi mắt phượng đẹp mắt lười biếng nhìn hắn, “Chuyện gì?”
“…” Hiên Viên Ngạo nói, “Không có việc gì, chính là muốn giúp một tay.” Hắn nói buông y ra đứng ở một bên, lấy ra đồ ăn còn chưa rửa bắt đầu rửa, biểu tình được gọi là một cách nghiêm túc.
Mạnh Tuyên quan sát hắn một hồi, thấy động tác của hắn quy quy củ củ liền mở bếp điện từ xào rau, rất nhanh thì đem rau chuẩn bị cho tốt, liền tiếp tục chuẩn bị làm món thứ hai. Hiên Viên Ngạo mắt thấy y đem bếp điện tử đóng lại quay về, vội vàng tiến lên cầm lấy dao trên thớt quăng thật nhanh, Mạnh Tuyên kinh giác* [kinh trong kinh sợ, giác trong giác quan], nhưng y còn chưa kịp phản ứng đã bị người này ôm cổ, sau một giây xảy ra rơi vào trong cái hôn mãnh liệt.
Hiên Viên Ngạo ôm gắt gao y, đúng lúc đem cơ thể y giam vào giữa cơ thể mình và bàn thuỷ tinh trong phòng bếp, hung hăng hôn y, đầu lưỡi không khách sáo ở khoang miệng y càn quét, tay cũng không ngay ngắn ở trên lưng y vuốt ve qua lại, thẳng đem người này làm cho thở dốc liên tục mới thôi, “Biết không Tuyên,” hắn ở trên cổ y tỉ mỉ hôn, khàn khàn nói, “Anh dùng thời gian một ngày một đêm đem chuyện của Dạ Mị đều dặn dò vẹn toàn liền sang cùng em, nhưng chỉ có ngắn ngủi 24 tiếng mấy này, lại khiến anh nghĩ so với quá khứ mười năm còn dài dằng dặc hơn …” Hắn vừa nói, tay cũng bắt đầu trượt đến dây nịt, buông lỏng cởi ra, dò xét đi vào.
Mạnh Tuyên lập tức hoảng sợ thở gấp một tiếng, hô hấp dần dần trở nên có chút gấp, trong mắt phượng còn mang theo một chút hơi nước, “Hiên Viên … Ah …” Y muốn há miệng ngăn cản, nhưng lời lẽ lại bị người này chận trở lại.
Hiên Viên Ngạo hôn y thoả thích, hai tay thuần thục bắt đầu dạo chơi ở trên người y, rất nhanh thì khiến y mềm nhũn ở trong lòng của mình, hô hấp hắn nặng một phần, đem chân của y giơ lên, để d*c vọng của mình chống ở cửa vào, khàn khàn cười nhẹ, “Ở đây hay là trên giường?”
Mạnh Tuyên dồn dập thở hổn hển, có chút phẫn hận nói, “Giường … A!” Y kêu một tiếng, mắt phượng hơi nước mở to nhìn hắn, “Hiên Viên Ngạo anh tên khốn nạn! Anh … Ừm …” Y còn chưa có nói xong đã bị người này đem ôm lấy, hung khí trong cơ thể thoáng cái tìm đến độ sâu chưa từng có trước đây, y hít ngược một hơi, “… Anh làm cái gì?”
“Không phải nói trên giường?” Con ngươi cuồng dã của Hiên Viên Ngạo mang theo ý cười tăng lên không che giấu, chậm rãi ra phòng bếp, thấp giọng nói, “Chúng ta đây liền đi qua … Em cần phải ngoan một chút.”
“Anh khốn nạn … # ¥ %”
Vì vậy bởi vì người nào đó không ngừng nỗ lực, cơm tối của Tả An Tuấn và Doãn Mạch lại phải Doãn Mạch giải quyết rồi, chẳng qua bọn họ cũng không thèm để ý, đơn giản giải quyết sau đó lại chơi một trận liền chuẩn bị đi ngủ, Doãn Mạch trước khi ngủ đưa cho cậu một ly nước, Tả An Tuấn không chút nghi ngờ nhận lấy, uống xong sau đó chậm rãi tiến vào giấc ngủ sâu.
Doãn Mạch thấy cậu ngủ liền đứng dậy rót một ly rượu đỏ, đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ, chậm rãi rơi vào trầm tư.
Dựa theo cách nói của Tả An Tuấn, cậu trước đây đợi ở nơi không phải thành phố S thì là xung quanh khu ven biển gần thành phố S, mà một khu này có thể được cho là danh hiệu của tổ chức hắc đạo chỉ có một, đó chính là Phùng Ma, một tổ chức sát thủ làm người ta đổi sắc mặt khi nói đến. Nhưng mưu gia của Phùng Ma hiện nay mới hai mươi bốn tuổi, cùng miêu tả đêm qua của Tả An Tuấn rõ ràng không hợp, huống chi người nọ đến nay đã biến mất hơn hai tháng, sống chết không rõ, lại sao điện thoại cho Tả An Tuấn?
Lẽ nào ngoại trừ Phùng Mà còn có thứ khác? Anh híp mắt một cái, ở trong sổ thông tin nhảy ra tên lão đại Trác Viêm của tổ chức tình báo “Hắc Vũ”, gọi tới.
Điện thoại chuyển rất nhanh, tiếng cười của Trác Viêm chậm rãi truyền tới, hài hước hỏi, “Thế nào, thuốc lần trước dùng hết rồi? Anh ăn tới tay không?”
Doãn Mạch không để ý lời của hắn, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi muốn toàn bộ danh sách tổ chức hắc đạo thành phố S cùng với xung quanh khu ven biển.”
Bên kia im lặng một chút, Trác Viêm bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười, không có chút ngoài ý muốn nào, “Oh, được.”
Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch híp một cái, nhạy cảm hỏi, “Cậu có phải biết cái gì hay không?” Dựa theo lẽ thường suy tính Trác Viêm nhất định sẽ tò mò trước hỏi một chút nguyên nhân mới hàn huyên vài câu, mà bây giờ nhưng không có.
“Nếu như anh là vì thú cưng nhỏ của anh, tôi biết đến không nhiều lắm, cũng không biết anh có hứng thú nghe không,” Trác Viêm vừa nói vừa bỏ thêm một câu, “Chẳng qua theo trạng thái phát triển tiếp theo của chuyện này anh sớm muộn gì sẽ tra được.”
Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch lại híp một cái, trầm ngâm một chút, “Lần trước thuốc cậu mặc dù có thể đưa tới nhanh như vậy là chuẩn bị làm đi, nếu như tôi tiếp tục liên hệ cậu thì chứng minh thuốc thất bại, nhưng kết quả lại thành công, cho nên ——”
“Cho nên tôi liền đoán được đại khái bối cảnh thú cưng nhỏ nhà anh,” Trác Viêm cười tiếp nhận, “A, không hổ là Doãn Mạch.” Hắn nói đổi lại giọng nói nghiêm túc, “Được rồi, tôi vốn cũng không muốn giấu anh, nghe cho kỹ, anh dùng thuốc đối với cậu ta không có tác dụng không phải vấn đề của thuốc, mà là thể chất đặc thù của cậu ta, trên đời này đại khái chỉ có thể tìm ra thể chất của hai người như vậy, một là cậu ta, người khác chính là đương gia Phùng Ma, Tả Xuyên Trạch.”
Tay Doãn Mạch chợt căng thẳng, tuy rằng anh cũng hoài nghi tới như vậy, nhưng này rõ ràng cùng tự thuật của Tả An Tuấn không hợp, huống chi nếu đúng thật là Phùng Ma, dựa theo cá tính Tả Xuyên Trạch tại sao mặc kệ Tả An Tuấn ngay dưới mắt bốn năm mà còn chưa ra tay? Nhưng nếu nói là hai người kia không phải dòng họ lại vì sau giống nhau? Còn có phụ thân của cậu nói tối hôm qua …
“Mà phụ thân của cậu ta,” Trác Viêm không đợi anh đặt câu hỏi liền tiếp tục nói, giọng nói dường như trầm thấp chút, gằn từng chữ một, “Chính là ác mộng trong lòng mọi người trong giới vài chục năm trước, Hắc Yến.”