Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch

Chương 42



“Ah, được rồi …” Mạnh Tuyên chịu đựng xung động muốn xoa trán, cúp điện thoại. Hiên Viên Ngạo thì ngồi ở bên cạnh y, thấy thế không khỏi buông tờ báo trong tay lại gần từ phía sau ôm y, cắn vành tai của y thấp giọng mở miệng, “Em đừng nói cho anh biết giao thừa vẫn phải đi ra ngoài, đây chính là tết âm lịch đầu tiên của chúng ta cùng nhau trải qua sau mười năm …”

Bên tai tê dại khiến Mạnh Tuyên không khỏi run rẩy, hướng bên cạnh dời đi một chút, mắt phượng hẹp dài cong lên độ cung đẹp mắt, “Sẽ không, Tiểu Tuấn nhận mấy bảng thông báo đều là trước thời hạn, giao thừa ngày đó mới có thể trải qua ở nhà.” Nhiệt độ trong phòng rất ấm áp, y chỉ mặt một cái áo lông rộng cổ tính chất mềm mại màu sắc đơn giản, mà bọn họ thì ngồi ở trên ghế sa lon trước cửa sổ sát đất, ánh dương quang buổi sáng không chút kiêng kỵ chiếu vào, khiến da lộ ra của y cũng phủ một tầng sắc màu ấm, nhìn qua vô cùng mê người.

Con ngươi cuồng dã của Hiên Viên Ngạo sâu chút, tay chậm rãi nhấc vạt áo lông của y dò xét đi vào, ở trên lưng tỉ mỉ vuốt ve, môi cũng mạnh dạn từ tay trượt xuống, ở trên cổ trắng nõn của y hạ xuống nụ hôn mềm nhẹ mà vụn vặt. Bọn họ trong khoảng thời gian này một mực theo đoàn phim chạy sô, hắn không có lăn qua lăn lại với y, tính ra bọn họ đã lâu không có thân thiết qua.

Mạnh Tuyên càng thêm không ức chế được run rẩy, nhịn không được đưa tay đẩy hắn, trong tiếng cười mang theo một chút thở dốc, “Ban ngày phát tình gì?”

Hiên Viên Ngạo đã sắp đem y đặt ở dưới thân rồi, hắn kéo tay y qua đặt ở bên môi hôn một cái, cúi đầu nhìn y, con ngươi thâm thuý mười phần cuồng dã, “Phát tình cũng là đối với em phát.” Dứt lời đem vạt áo phía trước của y kéo lên trên ngực, sau đó không chịu được đem tay dò vào quần ngủ của y, cách quần trong chậm rãi xoa.

Mạnh Tuyên hoảng sợ thở một tiếng ngẩng đầu lên, ngay sau đó thì cảm nhận được cổ truyền tới nụ hôn ẩm ướt, liền chậm rãi buông lỏng cơ thể, mắt phượng cũng dần dần nhuộm một tầng hơi nước, trước khi triệt để thả lỏng không quên liếc mắt cửa sổ sát đất phía sau lưng Hiên Viên Ngạo, một cái liếc này lập tức kinh ngạc một chút, vội vàng đẩy hắn, “Đứng lên, Tiểu Tuấn tới.”

“Hầy!” Hiên Viên Ngạo quay đầu lại nhìn lướt qua bóng dáng vui vẻ bay qua bên ngoài cửa sổ sát đất, nhịn không được chửi bới một tiếng, vội vàng đem đồ của vợ nhà mình sửa sang xong, không ăn được thức ăn ngon khiến tâm tình của hắn cực kỳ khó chịu, hắn nghĩ lúc trước chọn nhà ở bên cạnh người này đúng thật là đầu óc nước vào rồi.

“Tuyên! Tôi tới.” Tả An Tuấn một đường chạy chậm vào cửa, cũng không có để ý Hiên Viên Ngạo đen mặt, bởi vì mỗi lần cậu tới biểu tình người này đều như vậy, cậu có một đoạn thời gian thậm chí còn cho rằng người này vốn chính là dáng vẻ đó, nhưng trong lúc vô tình phát hiện thái độ hắn đối Mạnh Tuyên rõ ràng khác đối người khác, thế mới biết trong đó có khác biệt.

Mạnh Tuyên mỉm cười nhìn người này ngồi xuống đối diện bọn họ, lúc này mới lên tiếng, “Doãn Mạch đâu?”

“Đang rửa chén và giặt đồ.” Tả An Tuấn ăn ngay nói thật.

Mạnh Tuyên nhịn không được cười ra tiếng, danh tiếng của Tả An Tuấn càng phát triển lớn, ngược lại mà nói biện pháp giữ bí mật là phải làm cho tốt, sinh hoạt cá nhân, nhất là vấn đề tình cảm càng thêm không thể để cho người biết, cho nên đối với thu dọn hằng ngày của gia đình cũng chỉ có thể lão đại nào đó làm, trông cậy vào siêu sao nào đó hiển nhiên không có khả năng. Y không khỏi cám ơn Doãn Mạch đến, không thì những công việc hiện giờ này sẽ rơi xuống trên đầu của y, đến lúc đó Hiên Viên Ngạo tuyệt đối sẽ điên lên, không làm tốt còn sẽ tìm người âm thầm đem siêu sao nào đó thủ tiêu nữa, mọi việc thuận lợi.

“Cậu tới làm gì?” Y cười hỏi.

“Thủ hạ của Mạnh tới, bọn họ đang nói chuyện, Mạnh để tôi tự đi chơi, tôi liền sang đây.” Tả An Tuấn tiếp tục ăn ngay nói thật, vô cùng nhu thuận.

Hiên Viên Ngạo nhịn không được hỏi, “Anh ta lúc nào nói xong?”

“Không biết,” Tả An Tuấn nhìn mặt người này đổi thành đen, chớp mắt nghi hoặc, rốt cuộc vẫn hỏi vấn đề cậu rất kinh ngạc, một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc, “Vì sao mỗi lần tôi sang mặt của anh đều đen như vậy?”

Hiên Viên Ngạo vì lời nói của cậu sắc mặt lại đen một phần, Mạnh Tuyên không khách khí ôm bụng cười ngã lên trên người hắn.

Mà giờ phút này bên trong biệt thự bên cạnh, Doãn Mạch đứng ở phòng bếp trước bàn thuỷ tinh, mang theo bao tay cao su rửa chén, thủ hạ của anh thì đứng ở một bên, ngước mắt nhìn dáng vẻ ông chủ nhà mình một bộ ông chồng đảm đang, bên tai lại nghe máy giặt phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ, gương mặt nhất thời vặn vẹo.

Đây … Đây là lão đại “L” của bọn họ?! Lão đại thật là lợi hại thông minh đó?! Việc này cũng quá kinh sợ rồi đi?!

Doãn Mạch vẫn là dáng vẻ một bộ lạnh nhạt, mảy may không thèm quan tâm đường nhìn thủ hạ anh có bao nhiêu quỷ dị, mà là mở miệng nói, “Nói như vậy phụ thân Lâm Triết Tịch vốn là chạy đi rồi, kết quả lại bị Lâm Triết Tịch phát hiện, một viên đạn đem ông ta tiễn lên trời?”

“Vâng,” thủ hạ thu hồi suy nghĩ kính cẩn nói, “Trực tiếp bắn trúng mi tâm*, bị mất mạng tại chỗ.” [điểm giữa hai đầu lông mày]

Doãn Mạch “Ừ” một tiếng có cũng được không có cũng được, đem chén cầm trong tay cất xong, cầm lấy nồi nhỏ bên cạnh tiếp tục rửa, “Lâm gia hiện giờ có hành động gì?”

“Rất loạn,” thủ hạ nói, “Người Lâm gia chết rất nhiều, kỳ cổ phiếu của tập đoàn công ty cũng là một rớt lại hạ, bọn họ bây giờ một bên vội vàng xoay chuyển tình hình, một bên không ngừng đốc thúc cảnh sát lùng bắt, chẳng qua buổi sáng tới tin, người của Lâm gia hình như muốn liên lạc Vị Hàn, giờ vẫn không hiểu rõ mục đích và kết quả.”

Doãn Mạch không có trả lời, thầm nghĩ dựa theo cá tính lúc trước của Vị Hàn nếu rời khỏi cũng sẽ không lại cùng bọn họ dính líu, liền thay đổi trọng tâm câu chuyện, hỏi, “Có tin tức Tả Xuyên Trạch không?” Nghĩ đến từ lúc gặp chuyện không may đến giờ đã qua gần một tháng, cũng có thể có chút động tĩnh rồi.

“Không có,” thủ hạ nói, “Người Phùng Ma lúc ban đầu lục soát một tuần sau đó lại không thấy có hành động, tất cả như thường, hình như Tả Xuyên Trạch một chút việc cũng không có, nhưng trong khoảng thời gian này Tả Xuyên Trạch cũng không có lộ diện ở trong giới, trong giới trong lúc nhất thời nghe đồn rất nhiều.”

Doãn Mạch ừ một tiếng, như vậy xem ra người nọ sẽ không có chết, cũng không biết sau này có thể xuất hiện ở trước mặt Tả An Tuấn hay không, mà Tả An Tuấn chạy thoát hắn bốn năm và Hắc Yến lại vì sao chẳng quan tâm? Anh suy nghĩ một chút, hỏi, “Ngày Tả Xuyên Trạch gặp chuyện không may Lâm Triết Tịch có hành động gì?”

“Hắn lúc đó đang tránh né truy lùng, chẳng qua hắn phái một du thuyền dưới thế lực của hắn đi vịnh Bangladesh,” thủ hạ nhỏ nhẹ nhíu mày một cái, trầm ngâm, “Hơn nữa mục đích chính là vùng hải vực trực thăng gặp chuyện không may.”

Tay cầm nồi nhỏ của Doãn Mạch dừng lại, nghĩ thầm lẽ nào Tả Xuyên Trạch đối chiến cùng người của Hắc Yến? Hai người kia từng đụng chạm hay là người khác? Nhưng nếu không phải Hắc Yến tại sao Lâm Triết Tịch để người phái đi? Anh trầm ngâm một chút, “Lâm Triết Tịch hiện giờ ở đâu?”

“Vẫn không biết, lần sự kiện kia sau đó biến mất,” người nọ trầm ổn nói, “Chẳng qua thế lực của hắn gần đây có xu thế thâm nhập vào Trung Quốc.”

Doãn Mạch híp mắt một cái, đem cái nồi sau cùng buông xuống, lạnh nhạt nói, “Không sao, chú ý hơn nữa hướng đi của bọn họ.” Dứt lời hướng đi máy giặt lấy đồ giặt xong.

“Vâng.” Người nọ gật đầu, nhìn lão đại nhà mình làm việc nhà thành thục, mặt lại vặn vẹo một chút, âm thầm hối hận không nhìn Tả An Tuấn thật tốt trước khi cậu đi, có thể để cho lão đại nhà mình làm được loại trình độ ngoài ý muốn này không nhìn thật đáng tiếc. Gã dưới đáy lòng tiếc hận thở dài, quay đầu đi ra.

Tả An Tuấn khi trở về Doãn Mạch vừa mới phơi đồ xong, thấy anh quay đầu lại cười hì hì đối với anh phất tay, buổi sáng ánh dương quang ấm áp đánh vào trên người cậu, khiến nụ cười của cậu càng thêm rực rỡ.

Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch hơi chậm, hiểu rõ hỏi, “Là Hiên Viên Ngạo để em trở về sao?”

Tả An Tuấn gật đầu, ánh mắt đen như mực dưới ánh mắt sáng lấp lánh, “Làm sao anh biết? Anh ấy thấy thủ hạ của anh rời đi liền lập tức để tôi trở về.”

Doãn Mạch không khỏi tiến tới xoa xoa đầu của cậu, giọng nói lạnh nhạt mang theo một chút ý cười, “Em quấy rầy chuyện tốt của hắn đương nhiên hắn muốn cho em nhanh biến mất ở trước mặt hắn một chút.”

“Chuyện tốt?” Tả An Tuấn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhất thời hiểu ra, mặt nhỏ đỏ lên, gãi đầu một cái, “Khó trách tôi mỗi lần đi mặt của anh ấy đều đen như vậy.”

Ánh sáng đáy mắt Doãn Mạch lại mở ra một chút, lần thứ hai xoa xoa đầu của cậu, mỗi lần như vậy mắt Tả An Tuấn híp lại, nhìn qua tựa như con mèo thoải mái. Anh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng một mảnh ôn hoà, giống như mặc kệ bên ngoài máu tanh rối loạn cơ nào, chỉ cần ánh mắt trong suốt của người này vẫn còn, anh đã cảm thấy những thứ kia cũng không sao cả.

Anh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, chậm rãi cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm bờ môi của cậu, đáy lòng Tả An Tuấn run lên một cái, mi mắt hơi rũ, vô ý thức mở miệng. Doãn Mạch liền không khách sao dò xét đi vào, mềm nhẹ cùng cậu dây dưa một chỗ, cuối cùng rơi khỏi một chút, dán bờ môi của cậu hỏi, “Em thích tôi chứ?”

Tả An Tuấn chớp mắt trong suốt, nhìn màu xanh đậm kia, gật đầu nói, “Thích.”

“Vậy em yêu tôi không?”

Tả An Tuấn lần thứ hai chớp mắt mấy cái, nghi hoặc một chút, ăn ngay nói thật, “Không biết.”

Ánh sáng dưới đáy mắt Doãn Mạch không đổi, ở trên môi cậu liếm nhẹ một chút, nhìn mặt nhỏ người này đỏ lên, nghĩ thầm ít ra người này đối với đụng chạm cùng thân mật của anh sẽ không nảy sinh tâm tình chống cự, tình trạng coi như không xấu, liền lui ra một chút nhìn cậu, “Vậy thì lúc nào em đã biết nhớ nói cho tôi biết.”

Tả An Tuấn còn chưa từ trong đụng chạm vừa rồi hoàn hồn lại, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu. Doãn Mạch không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười, nghĩ thầm đứa ngốc này nếu có một ngày có thể tự biểu đạt với anh nói ra ba chữ kia đúng thật chính là kỳ tích. Tả An Tuấn chớp mắt nhìn anh, Doãn Mạch rất ít cười, ít ra cậu chưa từng thấy người này đối với người bên ngoài cười qua, nhưng người này lúc cười rộ lên luôn luôn rất lạnh mắt sẽ cong lên một độ cung nhỏ, nhìn qua rất thân thiện, cậu gãi gãi tóc, “Mạch, anh cười rộ lên thật đẹp mắt.”

Doãn Mạch có chút ngẩn ra, lại nở nụ cười, chẳng qua lần này bỏ thêm một chút nghiền ngẫm, “Ừ, em đây là đang khen tôi?”

“Đúng a.” Tả An Tuấn gật đầu, mắt trong suốt không chứa chút tạp chất nào, còn ngây thơ bỏ thêm một câu, “Không phải sao?”

“Khiêu khích.” Doãn Mạch nói thật nhỏ câu này, lần thứ hai cúi đầu hôn qua, hai người hôn càng ngày càng sâu, đến cuối cùng tay anh từ vạt áo cậu duỗi vào, mà Tả An Tuấn cũng thở hổn hển nhào lên cổ của anh, mắt thấy sự tình phát triển đến hướng đoán trước được, mà lúc này phía sau lại vang lên một trận tiếng chân ga. Anh buông tay quay đầu nhìn lại, liền thấy một chiếc việt dã dừng ở trước mặt bọn họ, Trương Lăng Trúc từ phó lái đi xuống, con ngươi đẹp mắt đều là ý cười không che giấu được, nhìn bọn họ nghiền ngẫm, âm cuối còn cố ý kéo dài, “Đã lâu không gặp a.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả An Tuấn còn có chút đỏ lên, hô hấp cũng có chút gấp, nhất thời không nói gì. Lúc này Vị Hàn cũng từ trên xe bước xuống, vẫn là dáng vẻ một bộ tuỳ ý, đối Doãn Mạch nhẹ gật đầu xem như chào hỏi. Ý cười đáy mắt Trương Lăng Trúc vẫn đậm, hài lòng nhìn con ngươi trở nên lạnh của Doãn Mạch, không đợi anh mở miệng cứ tiếp tục nói, “Mùa xuân Trung Quốc phải đến đi, tôi tương đối hiếu kỳ, đặc biệt đến cảm một chút đêm giao thừa trong truyền thuyết.” Ý kia chính là đêm giao thừa ở nơi này trải qua. “Oh, đúng rồi,” hắn chậm rãi nói, cười đến rất là hài lòng, “Tôi nghĩ ở đây không tệ, nghe nói biệt thự phía trên các người vẫn chưa bán, tôi đã mua xong rồi, cách nơi này không xa, sau này lúc mọi người không chuyện gì làm có thể thường xuyên gặp mặt đi.”

Xong, nói mấy câu tiếp xong triệt để không đi. Vì vậy lúc Hiên Viên Ngạo ôm vợ nhà mình ngồi ở trên ghế sa lon, lúc biết được phải san sẻ tài nấu nướng của vợ mình cùng với đêm giao thừa còn nhảy ra thêm hai người thì, cuồng dã trên người nhất thời dâng lên tới điểm cao nhất, Mạnh Tuyên ngay trong lòng của hắn, nhịn không được ngẩng đầu an ủi hôn lên cằm hắn một cái. Hiên Viên Ngạo cũng chỉ có thể nhận mệnh xoa trán, một đêm giao thừa thật tốt, một thế giới hai người thật tốt, cứ qua loa như vậy, dễ như chơi, không có chút lo lắng nào bị mấy người ngu ngốc cùng thêm thằng khốn —— phá huỷ.

Chẳng qua mặc dù hắn không tình nguyện, nhưng đêm giao thừa này trôi qua coi như ôn hoà. Tả An Tuấn chỉ rảnh ở đêm giao thừa ngày đó, sau đó lại phải liên tục chạy đi thu tiết mục, mà hôm nay lại nhận thêm được một cuộc họp thường niên mời đi thành phố S, họp thường niên này làm rất lớn, mời rất nhiều chính khách thương nhân, sau khi Tả An Tuấn diễn xong phải đi tiệc tối, người nơi này rất nhiều, Mạnh Tuyên bị mấy người đạo diễn và sản xuất lôi kéo qua không biết đang nói những chuyện gì.

Cậu nhớ chỉ bạo của Tang Minh Triệt và Mạnh Tuyên, ở bên ngoài luôn luôn ổn trọng, khoé miệng vẫn lộ vẻ mỉm cười. Doãn Mạch cúi đầu nhìn cậu, nghĩ người này cười muốn cứng đờ, liền tiện tay ở một bên cầm chút thức ăn đưa tới trước mặt cậu, “Hoạt động miệng một chút.”

Tả An Tuấn ah một tiếng, ăn, bắt đầu ăn, cảm giác quả nhiên đã khá nhiều, liền tiếp tục ăn, chờ ăn được một món điểm tâm ngọt thì trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, Doãn Mạch vừa nhìn liền biết, “Thích?”

Tả An Tuấn vội vàng gật đầu, mắt sáng trông suốt. Doãn Mạch liền để cho cậu chờ ở chỗ này, đi qua một bên lại lấy một chút. Vì vậy ở đây cũng chỉ còn dư lại một mình Tả An Tuấn chán đến chết chờ vệ sĩ của cậu và người đại diện, cậu nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, chỉ thấy hội trường lúc này đi vào một người, áo đỏ tóc dài, gương mặt lớn lên đặc biệt yêu nghiệt, đúng là anh trai nhà cậu. Cậu chớp mắt trong suốt nhìn một chút, chậm rãi hướng bên kia di chuyển, trên đường còn bị mấy người xa lạ kéo hàn huyên vài câu, cậu mượn cớ thoát thân tiếp tục hướng bên kia đi, anh trai nhà cậu đã thay đổi vị trí, cùng một người phụ nữ xinh đẹp sang trọng nói gì đó, lúc này bỗng nhiên vừa chuyển ánh mắt hướng cậu nhìn sang, đối với cậu nở nụ cười một chút.

Trước mắt cậu vừa sáng ngời, lập tức bước nhỏ chạy tới, lôi kéo y bắt đầu nói chuyện phiếm, cười đến vẻ mặt rực rỡ, vô cùng vui mừng, “Đúng rồi,” Tả An Tuấn chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, chính là cậu không biết tên anh trai nhà cậu là gì, cũng không biết phương thức liên lạc của y, liền tìm y đòi số điện thoại.

Người nọ nở nụ cười, liếc mắt nhìn người phía sau y, người sau hiểu ý từ trong lòng lấy ra một tấm thẻ vàng đưa tới, cậu nhận sang nhìn, lập tức vẻ mặt sùng bái nhìn anh trai nhà cậu, “Wow, anh ơi, anh thật có tiền a, ngay cả danh thiếp đều làm vàng ròng.”

Người nọ vừa cười, “Thứ này cậu cần phải cất tốt, nói không chừng sau này có thể dùng tới.”

“Được.” Cậu ngoan ngoãn gật đầu, bên này Doãn Mạch sau khi trở về phát hiện cậu bỗng nhiên không thấy liền tìm ở trong đám người, sau đó rất nhanh thì phát hiện bóng dáng của cậu, từ góc độ này anh nhìn sang Tả An Tuấn và anh trai nhà cậu vừa lúc đứng ở trên một đường, bởi vậy anh không có để ý tới người nọ, mà là thắng tắp nhìn Tả An Tuấn đi tới, nghĩ thầm người này chẳng lẽ muốn chạy trực tiếp ra hội trường sao? Anh nhịn không được nhíu mày, “Tả An Tuấn, em lại chạy bậy gì thế?”

Tả An Tuấn quay đầu lại nhìn anh, nói thầm, “Tôi không có chạy bậy, tôi đang cùng anh trai tôi nói chuyện.”

“Anh trai em ở đâu ra? Anh trai em không phải mới chết sao?” Doãn Mạch theo bản năng hỏi ra lời, nhưng nghĩ lại một chút sẽ không phải là Tả Xuyên Trạch sao?

Quả nhiên, Tả An Tuấn nói, “Tôi đương nhiên có anh trai!” Sau đó lôi kéo ống tay áo một người, “Này, đây chính là anh trai tôi.”

Doãn Mạch chỉ nhìn lướt qua liền đem Tả An Tuấn kéo về phía sau, con ngươi màu lam đậm thẳng tắp nhìn người trước mắt, áo dài đỏ tóc dài, một vị nhân vật điển hình đặc trưng vang dội trong giới, anh trầm giọng nói, “Phùng Ma Tả Xuyên Trạch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.