Doãn Mạch lôi kéo Tả An Tuấn trở về thì Hiên Viên Ngạo và Mạnh Tuyên đứng ở trước biệt thự bọn họ từ lâu, thấy bọn họ trở về Hiên Viên Ngạo trước tiên nhướng mi một chút, “Vừa rồi ai nổ súng?”
“Tôi và Lâm Triết Tịch.” Doãn Mạch trả lời một câu đơn giản, súng vừa rồi của bọn họ cũng không có trang bị ống hãm thanh, đoán chừng tiếp qua không lâu sau đó bảo an phía dưới thì lên đây, chẳng qua Tả An Tuấn không có chảy máu, bọn họ hoàn toàn có thể làm bộ không biết chuyện chút nào, nhưng đó cũng không phải khó giải thích nhất, anh mở rộng cửa phòng, chăm chú nhìn Tả An Tuấn, “Em thật sự không có việc gì?”
Tả An Tuấn biết Lâm Triết Tịch và phụ thân cậu là một phe, lúc này cũng không dám khinh thường, chuyên tâm cảm thụ một chút tình trạng của mình, tiếp đó lắc đầu, “Không có việc gì.”
Mạnh Tuyên không kiềm chế được, nắm Tả An Tuấn mà bắt đầu hỏi, Doãn Mạch ném bọn họ một bên đi gọi điện thoại, bên đầu điện thoại kia giọng nói Trác Viêm nghe vào vẫn là giọng ngày thường, giống như cho bọn họ thấy dưới lớp vỏ bọc không phải hắn, “Thế nào, có việc a?”
“Có việc,” Doãn Mạch đem sự tình đại khái đơn giản nói một lần, cuối cùng nói, “Thuốc chích ở chỗ này của tôi, cậu tới xem một chút.”
Trác Viêm hỏi, “Cậu ta có xuất hiện tình trạng gì hay không, ví dụ như trở nên nóng nảy và vân vân?”
Doãn Mạch quay đầu lại cẩn thận nhìn Tả An Tuấn một chút, trả lời, “Không có.”
Trác Viêm trầm ngâm một chút, “Tôi hiện giờ trên tay không có thiết bị cũng không có tác dụng gì, như vậy, tôi để thủ hạ đem đồ phải dùng sang, anh trước dẫn cậu ta đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, sau đó đem số liệu cho tôi, đồ vừa đến tôi lập tức đi tới.”
Doãn Mạch lại cùng hắn hàn huyên vài câu liền vội vàng cắt đứt, bên này Trương Lăng Trúc cũng chạy tới, lôi kéo Tả An Tuấn hỏi lung tung này kia, Mạnh Tuyên cũng biết được quá trình đại khái, y tuy rằng không rõ ràng bối cảnh của Tả An Tuấn lắm cùng với quan hệ của cậu và Lâm Triết Tịch, lại biết Tả An Tuấn bị người đó tiêm vào thứ không biết là gì, liền không nói hai lời lôi kéo cậu đi bệnh viện.
Doãn Mạch đương nhiên không ý kiến, lại đem thuốc chích giữ lại, không có cùng mang đi. Hắc Yến là thiên tài y học, ông ta nghiến cứu thứ gì vậy bác sĩ căn bản nhìn không ra nguyên do, ngỡ như những bác sĩ kia bởi vì không biết mà tràn đầy tò mò sau đó đem chuyện này báo lên vậy thì phiền toái, Trác Viêm từng hướng anh tiết lộ qua phía trên đối việc bắt Hắc Yến không có bỏ, nếu để cho phía trên biết quan hệ của Tả An Tuấn và Hắc Yến, anh không dám cam đoan phía trên sẽ làm ra quyết định gì, đến lúc đó anh coi như là lợi hại hơn nữa cũng không từng chống đối quân đội.
Mạnh Tuyên mặc dù đối với cách làm của anh không giải thích được nhưng không có hỏi nhiều, y biết Doãn Mạch sẽ không hại Tả An Tuấn, mấy người họ liền rất nhanh đến bệnh viện, kết quả cũng rất làm người ta ngoày ý muốn, thân thể Tả An Tuấn các hạng mục số liệu đều thật tốt, một chút khuyết điểm cũng tìm không ra, bác sĩ bên cạnh nhìn tấm tắc lấy làm kỳ, nghĩ thầm tình trạng cơ thể của con người làm sao có thể tốt đến loại trình độ này, trong lúc nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên, lôi kéo cậu nói cho hắn làm một đống kiểm tra càng thêm cặn kẽ, ai ngờ lại bị người bên cạnh từ chối, chỉ có thể vẻ mặt không muốn cùng tiếc nuối nhìn bọn họ rời khỏi.
Doãn Mạch lên xe, nhìn các hạng mục số liệu loại ưu, đáy lòng không yên càng thêm mãnh liệt, anh nhớ biểu tình Lâm Triết Tịch lúc đó cười tủm tỉm, mục đích người kia luôn luôn rất mạnh, cho nên thứ tiêm cho Tả An Tuấn tuyệt đối là để đạt được mục đích gì đó, nhưng mục đích này bọn họ cũng không hiểu rõ tình hình.
Ngày hôm nay Tả An Tuấn vẫn có phim phải quay, Mạnh Tuyên suy nghĩ một chút, giương mắt nhìn Doãn Mạch, gương mặt người sau bình tĩnh, nhìn Tả An Tuấn, nghe cậu nói không thành vấn đề gì liền không có phản đối, nhưng quay phim thì lại chăm chú nhìn cậu, rất sợ người này sơ xuất ra cái gì, nhưng mãi cho đến buổi tối người này vẫn là thật tốt, con ngươi của anh sâu một phần, càng như vậy liền càng để cho người ta không yên.
Tả An Tuấn đương nhiên có thể cảm giác được ánh mắt của anh, cậu biết người này quan tâm mình, liền kết thúc công việc sau đó đợi ở bên cạnh anh, được gọi là một cách ngoan ngoãn, Doãn Mạch vẻ mặt hơi hoà hoãn, xoa xoa đầu của cậu, “Nhận thấy được cơ thể xảy ra vấn đề nhất định phải nói tôi trước tiên, biết không?”
Tả An Tuấn ngoan ngoãn đáp lời, ngẩng đầu nhìn anh, lúc này khí trời trở nên ấm áp từ lâu, gió buổi tối thổi vào người nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, Doãn Mạch hơi cúi đầu, gió mát đem tóc mái của anh thổi về phía trước, che khuất một chút con ngươi màu lam đậm, khiến ánh mắt kia nhìn qua có chút mơ hồ không rõ, nhưng trong đó tình cảm ấm áp lại thành công truyền tới, kiên định giống như không có gì kiên cố mà không phá nổi* [ý nói sức mạnh to lớn], tim của cậu khẽ động, tiến tới kéo tay anh, cũng không nói gì, nắm thật chặt.
Đáy lòng Doãn Mạch khẽ động, nhưng vẫn không quên nhìn hai bên, người này dù sao cũng là nhân vật công chúng, ai cũng không dám bảo đảm tình yêu đồng tính sẽ đối với sự nghiệp của cậu tạo thành ảnh hưởng gì, chẳng qua may là xung quanh không có phóng viên cũng không có đội săn ảnh, anh liền cũng tăng thêm sức lực trong tay, cùng cậu mười ngón đan nhau, tâm tình rất tốt hướng bãi đỗ xe đi đến, chờ bọn họ trở lại biệt thự sau đó đã sớm người nào đó đỉnh đạc vào cửa nhà cậu trước, khác biệt là lần này không có ăn, mà là ngồi ở trên ghế sa lon uống hồng trà.
“Anh tại sao lại tới?” Tả An Tuấn vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn, hiển nhiên chuyện lần trước khiến cậu đối với người này vô cùng bất mãn.
Trác Viêm cũng không phải lưu ý, mà là đi nhìn Doãn Mạch, người sau liền không nói hai lời đem thuốc chích và số liệu kiểm tra sức khoẻ cho hắn, chăm chú nhìn hắn, không nói lời nào.
Trác Viêm nhìn một chút số liệu phía trên, nghĩ thầm không hổ là tác phẩm của Hắc Yến, cơ năng của thân thế tốt đến biến thái. Hắn lại đem thuốc chích kia cầm tới nghiên cứu một chút, vật này là thông qua súng lục phát ra, hình thành áp lực thật lớn, lúc tiến vào trong nháy mắt chất lỏng bên trong từ lâu đã chảy vào trong cơ thể một chút không dư thừa, hiện giờ chỉ còn một cái vỏ trống không, phân tích không ra cái gì. Hắn lấy ra một cái hộp bên cạnh lấy một lọ chất lỏng, dùng ống hút hướng nơi đó nhỏ vào một giọt vào sau đó quơ quơ, đợi một hồi cũng không thấy tình huống gì, liền cũng nhíu mi lại, lầu bầu, “Không có đổi màu, thoạt nhìn thật sự không phải là loại thuốc kia …”
“Tôi gần đây nghiên cứu loại thuốc kia.” Trác Viêm nhếch miệng một chút, chỉ nói câu này liền không nói nữa, Doãn Mạch biết ý người này là không muốn thảo luận trước mặt Tả An Tuấn, liền không hỏi tới, chờ sau này hãy nói.
Trác Viêm đem thuốc thử thu hồi, quay đầu cười híp mắt nhìn Tả An Tuấn, ngoắc ý bảo cậu sang. Tả An Tuấn hiển nhiên đối với người này không có cảm tình gì, theo bản năng rụt một cái, cuối cùng vẫn là Doãn Mạch đem cậu lôi qua.
“Ngoan một chút.” Doãn Mạch đem cậu ôm vào trong lòng, để sát vào lỗ tay của cậu trầm thấp mở miệng, dáng vẻ rất là vô cùng thân mật, thành công khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả An Tuấn đổi thành đỏ, đúng thật biết điều chút.
Trác Viêm sờ mũi một cái, khó chịu, “Không nên kích thích tôi đây người không có vợ ở bên cạnh có được hay không.”
Tả An Tuấn giương mắt nhìn hắn, “Anh không phải còn chưa đuổi tới tay sao?”
Trác Viêm nhất thời ý chí chiến đấu vang dội, “Em ấy sớm muộn gì là của tôi!”
Tả An Tuấn khinh bỉ liếc hắn một cái, tiếp đó hai mắt nhìn trời, nói qua loa, “Oh, thật không, ha ha, anh cố gắng lên.” Đã từng cùng Tang Minh Triệt ở chung với nhau cho nên cậu biệt làm sao có thể là làm tức chết người khác.
Trán Trác Viêm nhảy một cái, Tả An Tuấn còn ngại thiếu, tiến tới vỗ vai hắn, vẻ mặt thành khẩn, “Không sao, anh trai tôi từng nói, loại việc này tâm thật thì linh, ha ha, anh … A! Anh làm gì đó?!”
Doãn Mạch tay mắt lanh lẹ một tay đè lại cánh tay của cậu không cho cậu động, cho nên Tả An Tuấn chỉ có thể mắt nhìn mình bị người này rút đi một ống máu, với lại người này còn cố ý giở trò quỷ, đâm chết cậu, “Mạch …” Cậu ôm cánh tay của mình quay đầu lại đáng thương nhìn vệ sĩ nhà mình, ý tứ khóc lóc kể lể mười phần.
Doãn Mạch đương nhiên cũng biết Trác Viêm cố ý, thế nhưng không có biện pháp, người này hiện giờ với anh mà nói còn rất hữu dụng, mặc dù cũng vô cùng khó chịu.
Trác Viêm ngâm nga một khúc, hoàn toàn không nhìn hai người này oán hận, vẻ mặt vui vẻ thu đồ, biểu tình vô cùng thiếu đánh, hắn đứng dậy cười híp mắt nhìn bọn họ, “Được rồi, tôi trở về nghiên cứu một chút, có phát hiện gì sẽ nói cho các người biết.” Dứt lời liền đi, một ý đợi chờ cũng không có.
Tả An Tuấn khuôn mặt không cam lòng, giơ cánh tay cho Doãn Mạch nhìn, chớp mắt long lanh nhìn anh. Doãn Mạch cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy đi phòng tắm, dùng khăn lông nóng cho cậu đắp lên, an ủi, “Tôi sau này giúp em báo thù.”
Tả An Tuấn hít hít mũi, mềm nhũn nói câu được, Doãn Mạch nghe được đáy lòng nhất thời bốc hoả, chẳng qua vẫn còn lý trí khiến anh thắng lại kịp, lôi kéo cậu lên lầu, đơn thuần ôm cậu ngủ.
Những ngày kế tiếp cứ theo thường lệ mà qua, Tả An Tuấn tiếp tục cuộc sống bận rộn, quay phim, thông báo, album mới. Chuyện xấu của Tống Thanh và Hướng Triết Dạ cũng càng truyền càng mãnh liệt, dư luận huyên náo xôn xao, Trác Viêm từng giúp qua một chút, sao đó không hiểu ra sao liền thành vệ sĩ của Tống Thanh, lại đến Tống Thanh không hiểu sao cùng Hướng Triết Dạ ở chung. Tả An Tuấn gãi đầu, chuyện phát triển hiển nhiên khiến chỉ số thông minh của cậu không dùng đủ, liền kéo kéo tay áo Doãn Mạch, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, “Bọn họ đây là muốn tới thật sao? Nhưng Hướng Triết Dạ thích rõ ràng là anh trai tôi, hơn nữa anh ta sẽ không đem anh tôi quên đi, vĩnh viễn cũng sẽ không, nhưng là tại sao …”
Doãn Mạch cắt đứt lời của cậu, “Em nghĩ Tống Thanh thế nào?”
“Tốt a,” Tả An Tuấn nhất thời vẻ mặt sáng rực, “Tôi rất thích anh ấy, tuy rằng tôi cũng không biết vì sao.”
Doãn Mạch tiếp tục hỏi, “Nếu như bọn họ cùng một chỗ sao?”
“Vậy cũng rất tốt,” Tả An Tuấn lại gãi đầu, nghi hoặc nói, “Rất kỳ lạ, nếu như đổi người khác cùng Hướng Triết Dạ ở chung một chỗ tôi nhất định sẽ tức giận, nhưng nếu như là Tống Thanh … Tôi cảm thấy rất tốt, ha ha, vì sao?”
Doãn Mạch xoa xoa đầu của cậu, chỉ nói, “Sau này em sẽ biết.”
Tả An Tuấn liền cười ha ha nói câu được, Doãn Mạch cúi đầu nhìn cậu, lúc này đã vào đêm, bọn họ ngồi ở trên xe Mạnh Tuyên quay trở về, ngoài cửa sổ ráng chiều hồng từng chùm đánh vào, làm đáy mắt trong suốt của người này thêm một tầng ánh sáng quyến rũ, đúng là vô cùng mê người, anh nhìn mê mẫn, nâng cằm cậu lên cúi người hôn tới, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy ra hàm răng của cậu đi dò vào ở khoang miệng cậu ôn nhu càn quét.
Trác Viêm tuy rằng lấy máu, nhưng thành phần dược tính trong máu quá ít, phân tích lên tương đối khó khăn, mà dược tính cũng vô cùng phiền phức, đên giờ vẫn không có kết quả. Tuy rằng trong khoảng thời gian tiếp theo này Tả An Tuấn vẫn như cũ không xảy ra tình huống gì, ngay cả Mạnh Tuyên đều thở dài một hơi, nói là cơ thể Tả An Tuấn kháng thuốc quá tốt, nhưng chỉ có anh rõ thể chất đặc thù của Tả An Tuấn, cũng hiểu rõ thái độ làm người của Lâm Triết Tịch, cho nên càng là không có việc gì anh liền càng là không yên, hơn nữa dự cảm không tốt theo thời gian trôi qua càng phát ra mãnh liệt, khiến anh luôn luôn sẽ có loại ảo giác mất đi người này, chỉ có ôm giống như vậy anh mới có thể hơi chút dẹp loạn đáy lòng không yên, anh không khỏi bỏ thêm phần sức lực, hôn sâu hơn.
“Ah ừm …” Không gian nhỏ hẹp và kích thích kiêng kỵ khiến sau lưng Tả An Tuấn nổi lên một tầng sung sướng run rẩy, cậu đưa tay ôm lấy cổ của Doãn Mạch, hô hấp cũng rối loạn chút. Hô hấp Doãn Mạch căng thẳng, chỉ cảm thấy hôn còn chưa đủ, thẳng thắn tay từ vạt áo của cậu vói đi vào bắt đầu ở phía sau lưng cậu vuốt ve.
“Ừm …” Tả An Tuấn vẫn là không biết kiềm chế, chỉ cần nghĩ thoái mái sẽ lớn gan phát ra âm thanh, không thể không biết có gì không ổn.
Ngày hôm nay Hiên Viên Ngạo theo thường lệ đi đoán vợ, cho nên hiện giờ hắn đang lái xe, hắn xuyên qua kính chiếu hậu sau đó nhìn hai người phía sau, lại nhìn vợ ngồi bên cạnh có thể nhìn lại không thể ăn, nhất thời khó chịu. Mạnh Tuyên hiện giờ cũng rất bi kịch, bởi vì người nào đó ánh mắt nhìn y càng phát ra cực nóng, khiến y nghĩ không khác gì thị gian, nói tới nói lui đây hết thảy đều là lỗi của phía hai người kia!
Vì vậy lúc hai người phía sau vẫn là không có ý thu tay, hai người phía trước càng phát ra khó chịu thì có hành động, Hiên Viên Ngạo lái qua vạch an toàn sau đó lập tức phanh lại, Mạnh Tuyên quay đầu lại, mắt phượng híp lại, “Hai vị hăng hái như thế không bằng đi trở về? Thuận tiện thổi một chút gió đêm, tỉnh táo một chút.”
Tả An Tuấn hơi chút hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng, vùi đầu vào trong lòng Doãn Mạch không chịu ngẩng đầu. Doãn Mạch cũng không ngại, dù sao anh không giống người nào đó gấp như vậy, hơn nữa thỉnh thoảng đi tản bộ một chút cũng không có gì không tốt, liền không nói lời nào lôi kéo Tả An Tuấn xuống xe, tiếng gió thổi vào mặt vô cùng thoải mái, anh nhìn ô tô chạy như điên, khoé miệng không khỏi gợi lên một chút mỉm cười.
Tả An Tuấn kinh ngạc nhìn anh, “Mạch, anh làm sao vậy?”
Doãn Mạch nắm tay cậu, cùng cậu bước chậm ở trên đường núi vắng vẻ, “Ừm, em có nghĩ vừa nãy hai người kia đặc biệt ăn ý hay không?”
Tả An Tuấn suy nghĩ một chút, nghĩ thầm hai người kia đại khái không chịu được bọn họ buồn nôn nên không thể nhịn được nữa sao? Mặt nhỏ của cậu đỏ lên, trái lại gật đầu.
Đáy mắt của Doãn Mạch nổi lên một chút nghiền ngẫm, “Ừ, thật ra Mạnh Tuyên cũng nghĩ như vậy, chẳng qua …”
“Chẳng qua cái gì?”
“Không có gì,” Doãn Mạch nhìn một loạt kiến trúc phía trên, chỉ nói, “Chờ chúng ta lúc tới đại khái có thể thấy hai người bọn họ từ ga ra đi ra.”
“A?” Tả An Tuấn há to miệng, khi thấy đáy mắt nghiền ngẫm của vệ sĩ nhà cậu thì nhất thời ngẩn ra, lập tức hiểu, cậu không khỏi cười ra tiếng, tăng nhanh bước chân, muốn đi xem trò vui.
Ánh sáng đáy mắt Doãn Mạch tan ra, tuỳ cậu đi.
Bên này Hiên Viên Ngạo thấy bọn họ xuống xe liền nhấn ga thẳng đến biệt thự nhà mình, mắt nhìn phía trước nháy cũng không nháy, dưới đáy lòng Mạnh Tuyên thở ra một hơi, nghĩ thầm cũng xong, bằng không sự tình phát triển tiếp không chắc sẽ biến thành dạng gì.
Hiên Viên Ngạo đem xe tiến vào ga ra xong tắt máy, Mạnh Tuyên vừa muốn mở rộng cửa xuống xe cánh tay đã bị người một tay đè xuống, y quay đầu lại, Hiên Viên Ngạo ngay cả để cơ hội y mở miệng cũng không cho liền trực tiếp hôn qua, tay cũng tìm được cái nút dưới ghế dựa đem chỗ ngồi để nằm ngang, càng thêm vội vàng hôn y, hai tay xung quanh châm lửa, nhanh chóng cởi dây lưng y, sau đó ngón tay di chuyển, đem nút áo sơ mi y từng nút một mở ra.
Cổ Mạnh Tuyên đúng lúc rên rỉ một tiếng, nghĩ thầm hôm nay là đừng nghĩ mình đi vào nhà.
Tả An Tuấn nắm tay của Doãn Mạch, vẻ mặt rực rỡ ở trên đường núi nhảy nhót, hai mắt dưới ánh đèn đường loé ánh sáng long lanh, vô cùng trong suốt. Doãn Mạch nhịn không được vươn tay xoa đầu của cậu, hài lòng nhìn người này mắt hơi nheo lại, như một con mèo lười biếng.
Vậy là đủ rồi, anh nghĩ, chỉ cần người này vẫn còn đang ở nơi anh có thể chạm tay vào liền không cần gì khác.
Tả An Tuấn cảm giác được ánh mắt của anh, ngẩng đầu cùng anh đối diện, con ngươi màu lam đậm của vệ sĩ nhà cậu rất là mê người, đậm ý tứ thâm tình, cậu không khỏi tiến tới ở trên môi của anh hôn một cái, nhìn chằm chằm tròng mắt của anh, chậm rãi mỉm cười.
Doãn Mạch có chút ngơ ngẩn, lập tức khoé miệng cũng nổi lên một chút ý cười, nắm tay cậu đi lên. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh thì đến một góc, mà đúng lúc này bước chân của Tả An Tuấn bỗng nhiên dừng lại, Doãn Mạch quay đầu lại, liền thấy con ngươi đen nhánh của người này có chút lộ ra sa sâm, hơi thở trên người cũng đổi thành yên tĩnh, anh nhất thời cũng nổi lên một phần cảnh giác, sau đó rất nhanh thì nhận thấy được bên cạnh bụi cây cao to truyền tới âm u lạnh lẽo.
Anh ngẩng đầu hướng rừng cây nhìn lại, nơi đó vô cùng vắng vẻ, hiển nhiên sát khí tràn ngập, ánh trăng từ đỉnh đầu in đi vào, phủ cho cây cối một tầng ánh sáng bạc nhàn nhạt, nhưng mà bởi vì có lá cây che cho nên ánh trăng không có chiếu vào toàn bộ, chỉ có thể nhìn được từng chùm ánh sáng hình trụ đen kịt loé trong rừng.
Anh ngẩng đầu nhìn một chút bầu trời đêm, đêm trăng tròn.