Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch

Chương 50



Sau sự kiện sát thủ lần trước Doãn Mạch và Tả An Tuấn quả thật đi qua một đoạn thời gian an tĩnh, thân thể Tả An Tuấn vẫn như cũ không xảy ra tình trạng gì, Doãn Mạch liền bắt đầu tập hợp nhân thủ, anh từ trong miệng Tả Xuyên Trạch biết được đại khái nơi ở của Hắc Yến, liền đem thủ hạ phái đi thường xuyên chú ý động tĩnh bên kia, nhìn một chút có thể tìm được vị trí cụ thể của người kia hay không.

Phim mới của Tả An Tuấn tiến độ rất nhanh, Mạnh Tuyên liền liên lạc cùng công ty bắt đầu chuẩn bị làm album mới, Tả An Tuấn đương nhiên không ý kiến, ngược lại còn vui mừng, bởi vì cậu vô cùng thích một người đang chính là một trong diễn viên của album mới, đó chính là Tống Thanh.

Doãn Mạch mắt lạnh nhìn Tả An Tuấn quay vòng xung quanh Tống Thanh, tuy rằng rất không thoải mái, nhưng bởi vì trước anh biết được một việc, liền hơi chút tiêu tan tâm tình mâu thuẫn đối với Tống Thanh, anh nhìn vẻ mặt cười đến ngu ngốc, nghĩ thầm trực giác dã tính của người này thật đúng là lợi hại.

Tống Thanh ở trước mặt Tả An Tuẫn vẫn lộ ra vẻ mỉm cười lễ phép, thậm chí còn mang theo một chút xa cách nhàn nhạt, nhưng cho dù như vậy cũng không thể ngăn cản nhiệt tình của siêu sao nào đó, y nhìn thẳng đến mồ hôi lạnh, “Khụ, việc ấy, đã đến thời gian nghỉ ngơi rồi, cậu không mệt sao?”

“Không mệt,” Tả An Tuấn lắc đầu, vẻ mặt rực rỡ nhìn y, một đôi mắt sáng trong suốt, “Anh buổi trưa đi đâu ăn? Tôi và anh cùng đi chứ?”

“Ừ, cũng được.” Tống Thanh bảo trì mỉm cười lễ phép, theo bản năng nhìn Doãn Mạch, phát hiện người nọ đang gọi điện thoại, chẳng qua không sao y nghĩ, người đàn ông kia nhất định sẽ ngăn cản.

“Ừ, được.” Doãn Mạch rất nhanh cúp điện thoại, giương mắt nhìn Tả An Tuấn đang hưng phấn trực tiếp gật đầu, nụ cười trên mặt gọi là ngu, anh không khỏi đi tới xoa xoa đầu của cậu, “Làm sao vậy?”

“Tôi buổi trưa muốn cùng Tống Thanh ăn cơm cùng!” Tả An Tuấn vui vẻ tuyên bố.

Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch híp một cái, nghĩ thầm ăn bữa cơm mà thôi, đến mức vui mừng để như vậy sao? Tống Thanh không đổi sắc mặt nhìn, nghĩ thầm anh nhanh phản đối a, phản đối a. Nhưng ai ngờ Doãn Mạch suy nghĩ một chút, dĩ nhiên đồng ý, “Ừ, đi thôi, tôi còn có việc phải xử lý, buổi tối quay về.”

Tả An Tuấn lập tức ngoan ngoãn gật đầu, “Ừ.”

Tống Thanh nhất thời há hốc mồm, Doãn Mạch liếc y một cái, tâm tình thật tốt. Bọn họ cũng không phải lấy cảnh ở thành phố S, mà Doãn Mạch phải giải quyết việc muốn về thành phố S xử lý, tuy rằng Hắc Yến vẫn bắt không có buông tha đối Tả An Tuấn, nhưng dù sao trong khoảng thời gian này rất an tĩnh, mà anh cũng chỉ là rời khỏi một đêm, lại thêm thân thủ bản thân của Tả An Tuấn, anh nghĩ cũng sẽ không xảy ra tình huống gì, liền dặn dò vài câu rồi rời đi.

Tả An Tuấn ngoan ngoãn làm việc một ngày, vào đêm thì vệ sĩ nhà cậu vẫn chưa về, cậu ngồi ở trong khách phòng khách sạn trên ghế sa lon suy tư như vậy một chút, lần này người đại diện của cậu cũng không có theo tới, cho nên hiện giờ mà nói cậu là hoàn toàn tự do. Nhận thức này khiến cậu trong nháy mắt happy rồi, liền vội vàng lật bản đồ ra bắt đầu nghiên cứu, sau đó vui mừng tìm Tống Thanh, kéo y đi chơi.

Nhưng cậu không nghĩ tới yên tĩnh mấy ngày sát thủ cứ một mực đi ra đêm nay, hơn nữa còn là thời gian khi cậu đang chơi vui vẻ, sự phẫn nộ của cậu có thể tưởng tượng được, cậu có thể cảm giác được một cổ lạnh giá quen thuộc xông lên, cùng lần trước ở trong rừng rất giống, điều này làm cho cậu không khống chế được sức lực và lý trí của mình, ở mấy người họ tuần hoàn đem sát thủ trước mắt đẩy vào đường cùng sau đó cậu lần thứ hai giơ đao lên, cậu thậm chí có thể đoán được hình ảnh sau đó khi đao hạ xuống, máu tanh mà tuyệt nhiên, đây chẳng biết tại sao càng khiến cậu vô cùng chờ mong.

Chẳng qua cũng là tương đối may mắn, bởi vì ranh giới chỉ mành treo chuông có người ngăn cản cậu, thế cho nên khiến cậu biết được một bí mật động trời, người nọ đương nhiên là Tống Thanh đi ra lêu lổng cùng cậu, mà trên đời này chỉ có một người dám lúc cậu cả người tràn ngập sát khí thì xông lại đối với cậu chửi ầm lên cộng thêm tay đấm chân đá, đó chính là Tang Minh Triệt.

“Anh ơi, thật là anh?” Cậu đúng thật không thể tin được mắt mình, tuy rằng người trước mắt diện mạo thay đổi, nhưng cho người khác cảm giác hoàn toàn không thay đổi.

“Lời vô ích!” Tống Thanh nhất thời mắt trợn trắng, giọng điệu đặc biệt ác liệt, dù sao lớp giấy này đã đâm, y dứt khoát cũng sẽ không giả bộ, chẳng qua y trong quá trình ngăn cản vừa vặn bị thương, liền ngoắc để cậu dìu y quay về khách sạn, cũng dặn dò cậu không thể tiết lộ thân phận của y.

Tả An Tuấn đối Tang Minh Triệt nói luôn luôn là làm thánh chỉ đến nghe, lập tức gật đầu nói được. Vì vậy lúc Doãn Mạch sau khi trở về chỉ thấy nụ cười trên mặt người này đặc biệt ngu, hỏi thì đáp không có việc gì. Anh kinh ngạc một chút, thử dò xét hỏi, “Tôi nghe nói em đêm nay gặp được sát thủ?”

Tả An Tuấn gật đầu, cười khúc khích.

“Em không có bị thương chứ?”

Lắc đầu, cười khúc khích.

“Không xảy ra chuyện gì?”

Lắc đầu, tiếp tục cười khúc khích.

Doãn Mạch híp mắt một cái, “Em có phải giấu diếm tôi cái gì hay không?”

Tả An Tuấn chợt giật mình một cái hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, “Không có, không có gì cả, thật đó.”

Doãn Mạch lần thứ hai híp mắt một cái, đem cậu từ trên ghế sa lon kéo hướng lên giường ném một cái, cúi người dè lên. Tả An Tuấn bị anh ném có chút choáng, vừa muốn mở miệng đã bị môi người này chận lại, mùi vị quen thuộc trong nháy mắt lan tràn ra hai bên, khoang miệng bị người ôn nhu càn quét, kích thích cậu từng đợt tê dại, cậu không khỏi hừ hai tiếng, đưa tay ôm lấy cổ của anh.

Doãn Mạch đối cơ thể này rõ như lòng bàn tay từ lâu, không bao lâu thì làm cho cậu thở dốc liên tục, tay anh ở trên bộ phận đầy sức sống chậm rãi xoa, chính là không cho cậu bắn ra, Tả An Tuấn nhất thời khó chịu nhăn mi lại, theo bản năng thẳng lưng, “Mạch …”

“Ừ,” Doãn Mạch nhẹ nhàng lên tiếng, cúi đầu đi cắn vành tai của cậu, hài lòng nghe được tiếng hít không khí của cậu không thể ức chế mới buông cậu ra, khàn khàn nói, “Muốn bắn ra thì nói cho tôi biết lời nói thật, giấu tôi cái gì?”

“Cái gì cũng không có …” Sức mạnh thánh chỉ là to lớn, Tả An Tuấn oan ức lắc đầu, mở to mắt sương mù nhìn anh, lần thứ hai khó nhịn mở miệng, “Mạch …”

Doãn Mạch thở ra hít vào căng chặt, hạ quyết tâm phải buộc cậu mở miệng, liền đưa tay đi lấy bôi trơn, đổ ra một chút đến phía sau cậu, thử dò xét chen vào một ngón tay, tìm được một chỗ, thay đổi các loại sức lực ấn tới.

“A …” Tả An Tuấn nhất thời cả người run lên, thở hổn hển, trên người đỏ ửng càng đậm, “Ừm … Mạch … Mạch … Ah …”

Doãn Mạch cúi đầu liền hôn, đem âm thanh của cậu tất cả đều ăn vào bụng, anh sợ nghe hai câu nữa sẽ triệt để thoát khỏi thân phận loài người mà chạy về phía hàng ngũ cầm thú, anh lại bỏ thêm một ngón tay, tiếp tục động tác trước.

“Oh Oh … Ừm …” Tả An Tuấn nhất thời run càng thêm lợi hại, đáy mắt hơi nước cũng càng ngày càng dày, hô hấp càng mất trật tự không chịu nổi, chỉ cảm thấy sảng khoái điên rồi.

Doãn Mạch cảm nhận không sai biệt lắm liền buông cậu ra, tay một lần nữa phủ lên đến bộ phận đầy sức sống của cậu, thấp giọng mê hoặc, “Ngoan, nói cho tôi biết …” Anh suy nghĩ một chút, “Là về Tống Thanh?”

“Ừ …” Tả An Tuấn giơ cao thắt lưng, ý thức không rõ từ lâu, thở hổn hển, “Đúng …” Lập tức lại lắc đầu, hiển nhiên kéo một chút lý trí, “Không đúng …”

Doãn Mạch nghe cậu trả lời như vậy là có thể đoán được đáp án, anh rất hài lòng, xoay người đi qua bên hông dùng sức chợt đem mình toàn bộ cắm vào, thẳng đến chỗ sâu nhất, vui vẻ to lớn nhất thời khiến phía sau lưng của cậu nổi lên một tầng sung sướng run rẩy.

“A …” Tả An Tuấn hít ngược một hơi, nhẹ run lên một cái, cậu ngửa đầu, lộ ra cổ yếu ớt. Doãn Mạch cúi đầu hôn lên tỉ mỉ, tiếp tục mê hoặc, “Bí mật của Tống Thanh là gì? Hửm?”

Tả An Tuấn vừa muốn nói không có liền phát hiện người này động, hơn nữa mỗi lần đều chính xác đánh vào trên một chỗ, cậu lắc đầu, ý thức càng ngày càng không rõ, “Không … Ừm a … Anh, anh ấy là anh trai tôi …”

Doãn Mạch tăng nhanh động tác trên tay, Tả An Tuấn cả người cứng đờ lập tức liền mềm nhũn ra, cậu nằm ở trên giường thở hổn hển dồn dập mấy cái, chỉ cảm thấy ý thức rốt cuộc chậm rãi trở về, cậu nhất thời trợn tròn mắt, cậu vừa … Nói … Nói gì đó?

“Mạch,” Tả An Tuấn chớp mắt long lanh đáng thương nhìn anh, cầu xin nói, “Anh đừng nói ra ngoài được không?”

Doãn Mạch nghĩ thầm chuyện này anh đã sớm biết, chẳng qua nhìn biểu cảm người này anh khó có được nổi lên chút tâm tình nghiền ngẫm, một bên chậm rãi động, một bên khàn khàn hỏi, “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Anh … Ừm …” Tả An Tuấn bị anh một lần nữa khơi dậy ham muốn nhất thời rên rỉ ra, chớp mắt đầy sường mù, mềm nhũn mở miệng, “Cầu xin anh …”

Đáy lòng Doãn Mạch thì giống như bị con mèo hung hăng cào một chút, nghĩ thầm bình tĩnh a bình tĩnh, người này ngày mai còn phải quay album mới, không thể chơi đến quá mức. Nhưng tình trạng bây giờ lại thoả mãn cực lớn ham muốn chinh phục của người đàn ông, làm sao bây giờ?

“Mạch …” Tả An Tuấn tiếp tục nhìn anh, hơi nước đáy mắt là ánh sáng mong đợi.

Doãn Mạch hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn ở dưới ánh mắt của cậu bại trận, chẳng qua có thể ăn được bữa tiệc lớn anh nghĩ vô cùng thoả mãn. Tả An Tuấn chỉ còn ngày mai một ngày làm việc là có thể đi trở về, tuy rằng thắt lưng có chút đau xót, nhưng có thể bảo vệ bí mất của anh trai cậu cảm thấy rất giá trị, bởi vậy vô cùng hài lòng, tâm tình vui vẻ duy trì cả ngày.

Doãn Mạch cúi đầu nhìn gương mặt cười khúc khích của người này, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu của cậu, ánh mắt phiêu có chút xa, Trác Viêm gần đây xảy ra chuyện, bị người mở ám hoa* [dạng như tìm sát thủ giết người], dẫn tới trong giới đông đảo sát thủ đối với đầu của hắn sinh ra hứng thú dày đặc, cho nên người nọ hiện nay không để ý tới nghiên cứu thuốc, tuy nói Tả An Tuấn hiện giờ đến nhìn hết thảy đều tốt, nhưng anh chỉ cần hồi tưởng lại ánh sáng đáy mắt của Lâm Triết Tịch lúc đó thì lo sợ không yên, đồng thời loại cảm giác này chẳng bao giờ từng biến mất.

Tả An Tuấn đương nhiên không biết vệ sĩ của cậu đang suy nghĩ gì, mà là mang theo tâm tình tốt thuận lợi kết thúc công việc cùng Tống Thanh cùng nhau đi về, cậu cũng đại khái cùng Doãn Mạch dặn dò một chút tình huống đêm đó, Doãn Mạch vốn cho là sau lần đó những người kia lại sẽ biến mất một đoạn thời gian mới xuất hiện, nhưng sự thật lại vừa vặn tương phản, những người kia chẳng những không có biến mất trái lại hành động càng ngày càng nhiều lần, rất có xu thế không đạt mục đích không bỏ qua, thậm chí còn không chút kiêng kỵ vây quanh trước biệt thự, khiến anh phải điều thủ hạ qua nhiều hơn.

Mà loại tình huống này cũng trực tiếp kích thích Tả Xuyên Trạch, liền cũng bắt đầu gia tăng hành động, vì vậy thường xuyên xuất hiện hình ảnh chính là bọn họ kết hợp đem người Hắc Yến đuổi đi sau đó lại bắt đầu đối diện, trong lúc nhất thời tia lửa văng khắp nơi, cát bay đá chạy, người xung quanh toàn bộ ôm đầu lạnh run.

“Tôi muốn đem nó xách trở về.”

“Nằm mơ!”

Tả Xuyên Trạch híp mắt một cái, “Nó phải đi chỗ tôi.”

Doãn Mạch không nhường chút nào, “Tôi nói rồi cậu nằm mơ!”

“Nó là em trai của tôi, tôi tin tưởng điểm này không cần tôi nhắc nhở anh, ngài, Doãn!” Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch vô cùng nồng nặc, hơi thở đậm nguy hiểm, “Tôi mời em trai tôi đi qua chỗ tôi làm khách anh có tư cách gì không đồng ý?”

“Nếu như chỉ đi một ngày tôi không ngăn cản,” Doãn Mạch mắt lạnh nhìn cậu, “Còn nữa, tôi có tư cách, em ấy là người của tôi, điểm này cũng tin tưởng không cần tôi nhắc nhở cậu.”

Con ngươi Tả Xuyên Trạch chợt trầm xuống. Lúc này cửa lớn mở ra, Tả An Tuấn bị Hiên Viên Ngạo đá trở về, vào nhà liền thấy một đám người hợp lại cùng một chỗ không ngừng run rẩy, cậu nghiêng đầu, “Các anh làm sao vậy?” Nói ngẩng đầu nhìn hai người kia, “Anh, Mạch?”

“Không có việc gì.” Hai người đồng thanh mở miệng, Tả Xuyên Trạch đứng dậy tạm biệt, trước khi đi còn không quên hỏi một câu, “Đi chỗ ấy của anh chơi vài ngày thế nào?”

“Được.” Tả An Tuấn lập tức gật đầu.

Tả Xuyên Trạch hài lòng, “Đi.”

“Ừ.” Tả An Tuấn gật đầu, nhảy nhảy nhót nhót đi ra phía ngoài, còn không quên quay đầu lại nhìn Doãn Mạch.

“Không có việc gì, anh ta tự mình một người không chết được.” Tả Xuyên Trạch an ủi, lôi kéo cậu đi liền.

“Tả An Tuấn, em còn có công việc đi?” Doãn Mạch cũng không nóng nảy, chậm rãi hỏi.

“A.” Tả An Tuấn gãi đầu, tiếc nuối nhìn anh trai nhà cậu.

Tả Xuyên Trạch tiếp tục thoải mái, “Nhà của anh đang ở thành phố này, vậy em có thể làm việc.”

Tả An Tuấn vừa muốn gật đầu chợt nghe thấy Doãn Mạch mở miệng, giọng nói đặc biệt bình tĩnh, “Nhưng nếu em đi ra ngoài thi cách xa Mạnh Tuyên và tôi, đến lúc đó không cơm ăn cũng không uống cà phê, càng không có Món Ngon, Trương Lăng Trúc chơi với em.”

“A.” Tả An Tuấn bừng tỉnh, lần thứ hai gãi đầu, nhìn anh trai nhà mình lại nhìn Doãn Mạch, hiển nhiên rầu rỉ. Tả Xuyên Trạch híp mắt, con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch cũng híp lại theo.

Tả An Tuấn nhất thời khóc thút thít, loại tình huống này thường xuyên xảy ra, cậu nghĩ cậu thật sự không chịu nổi áp lực hai người này ném qua, chỉ có thể yên lặng lui qua một bên, nỗ lực giảm bớt cảm giác sự tồn tại của mình.

Tả Xuyên Trạch híp mắt nhìn một hồi, hừ một tiếng quay đầu đi, Doãn Mạch cúi đầu nhìn người này ở trong góc làm nấm, nghĩ thầm nói một câu không muốn khó khăn như vậy sao? Anh mắt lạnh nhìn một hồi cũng không để ý đến cậu nữa.

Tả An Tuấn yên lặng đứng lên, xoa một chút mồ hôi lạnh, nhất thời nghĩ vô cùng oan ức, nghĩ thầm vì sao đều trừng cậu a? Hơn nữa gần đây bởi vì chuyện sát thủ cậu cũng không có đi ra ngoài chơi nữa, cậu kháng nghị nghiêm trọng. Cậu cắn ngón tay suy tư như vậy một thoáng, cậu gần đây phần quay đều không phải là rất nhiều, cho nên quay phim xong cẩn thận lén chuồn ra ngoài cũng không thành vấn đề đi … Ừ, cứ quyết định như vậy.

Vì vậy ngày thứ hai lúc siêu sao nào đó kết thúc công việc đi tẩy trang thì, bên trái bên phải đều đợi không được người vệ sĩ nào đó đẩy ra cửa sau của đoàn trang điểm, thì hoa hoa lệ lệ cứng đờ rồi …

“Tả An Tuấn, tôi thấy em là không muốn sống!”

Vệ sĩ nào đó căn rắng nghiến lợi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.