*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Doãn Mạch đến trên tiểu đảo của Trác Viêm ở Thái Bình Dương [1] thì người sau vừa tỉnh ngủ, hơn nữa biểu tình nhìn rất u ám, rõ ràng động phòng đêm qua cũng không chiếm được chỗ tốt gì, hắn mặc áo ngủ rộng lớn, ngáp một cái, lười biếng hướng trong sô pha làm ổ, quơ móng vuốt chào hỏi, “Hi, đã lâu không gặp.”
Doãn Mạch vô cùng muốn nhắc nhở người này bọn họ hôm qua vừa mới gặp qua, chẳng qua lúc này anh còn có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết, tạm thời không tâm tình cùng hắn đùa giỡn, liền đem cuộn phim lấy ra ném cho hắn, nâng trà trên khay bắt đầu uống.
Trác Viêm thoáng nhướng mi một chút, cầm lấy nhìn một chút, tiếp tục thu biểu tình bất cần đời một chút xíu, “Đây là thú cưng của nhà anh?”
Doãn Mạch gật đầu, đem ly trà buông xuống, nghiêm túc theo dõi hắn, “Cậu biết gì?”
“Tôi biết rất nhiều,” Trác Viêm tiếp tục nghiên cứu cuộn phim, qua thật lâu mới buông xuống, hơi híp mắt một cái, “Chẳng qua tôi biết đến đều là về Tả Xuyên Trạch, về phần thú cưng nhà anh … Tôi không rõ ràng lắm phía trên này chính là bom hay là thứ khác?”
“Không phải bom,” Doãn Mạch nói, “Lúc tôi ở bệnh viện thì cùng thủ hà đánh tiếng, để cho bọn họ đem thân thể dò xét hệ thống ZXSROEIDS [2] chuẩn bị sẵn, kết quả cho thấy không có vấn đề.”
“Đó chính là một loại khác rồi,” Trác Viêm nhẹ nhíu mày, nhỏ giọng thầm thì, “Thì ra thứ này còn có thời kỳ ủ bệnh sao?”
Con ngươi màu lam đậm của Doãn Mạch híp một cái, “Vật gì vậy?”
“Một loại thiết bị tích trữ thuốc, anh biết tuần hoàn máu của cơ thể người đi,” Trác Viêm chỉ vào điểm nhỏ trên cuộn phim, “Vật này vị trí đặt ở giữa tâm thất trái và tâm nhĩ trái của cậu ta, ừm, cũng chính là nơi bắt đầu tuần hoàn mới và cuối cùng của máu, không chỉ có như vậy, máu còn có thể tuần hoàn như thường, thành thật mà nói việc thí nghiệm này thế nhưng tương đối không thể tin nổi, ngay cả thuốc này … Chỗ này tôi có thuốc thử trì hoãn, sẽ không có vấn đề gì.”
Doãn Mạch nhẹ nhíu mày, “Đây là thuốc gì?”
“Một loại thuốc rất kỳ lạ rất dằn vặt người,” Trác Viêm cười híp mắt nói, “Tôi cho anh hình dung một chút, biết báo châu Mỹ [3] không? Bên trong cơ thể anh nếu là có loại thuốc này thậm chí có thể ngay tại chỗ xé sống nó, mà này chỉ là một bữa ăn sáng, thứ thật tốt, chỉ tiếc lên cơn rồi lại không thể khống chế, nghiêm trọng thì thậm chí có thể điên hoặc chết.”
Doãn Mạch con ngươi co rụt lại, “Có ý gì?”
“Nói đúng là vật này có chu kỳ phát tác,” Trác Viêm giải thích, “Thuốc theo máu tiến nhập trong cơ thể bắt đầu tuần hoàn, phải một tháng mới có thể tuần hoàn một vòng, phát sinh một lần va chạm, giống như hiện tượng thuỷ triều. Thứ này sẽ khiến máu cả người đều tàn bạo lên, không khống chế được muốn làm việc gì đó, ví dụ như — giết người,” hắn nhìn anh, hí mắt lại bỏ thêm câu, “Hơn nữa còn là loại phương pháp giết người vô cùng tàn nhẫn.”
Vẻ mặt Doãn Mạch trầm xuống, giờ mới hiểu được Tả Xuyên Trạch và Tống Triết hỏi vấn đề kia đại biểu cho cái gì.
“Hơn nữa còn có một chỗ rất phức tạp,” Trác Viêm nói tiếp, “Thuốc mỗi tuần hoàn một lần lại sẽ kích thích thiết bị lưu trữ thuốc thả ra thuốc mới, như vậy lặp đi lặp lại tiếp tục …”
Con ngươi Doãn Mạch lại chìm một phần, “Thuốc trong cơ thể em ấy sẽ càng ngày càng nhiều.”
Trác Viêm gật đầu, “Chẳng qua tôi nơi này có thuốc thử trì hoãn, anh có thể ở trước mỗi trăng tròn tiêm và trong cơ thể cậu ta, như vậy thì không sao, về phần muốn tiêm bao lâu … Điểm ấy tôi cũng không rõ ràng lắm.”
“Trăng tròn?”
“Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết,” Trác Viêm nhún vai, “Mỗi lần thuốc tuần hoàn sẽ lại đến trăng tròn mỗi tháng, việc này đại khái chỉ có Hắc Yến biết vì sao, người nọ chính là một y học thiên tài, tôi nghiên cứu thuốc thử trì hoãn chính là ở trên nền tảng của ông ta làm ra, nếu không phải lúc trước Tống Triết kiên quyết kéo tôi vào cũng sẽ không biết nhiều như vậy, mà thời gian tới thú cưng nhà anh sẽ thê thảm giống như Tả Xuyên Trạch.”
Doãn Mạch nhất thời nhướng mi, Trác Viêm cười híp mắt gật đầu, “Tả Xuyên Trạch chính là bị vật này hành hạ tám năm, thời gian năm thứ tám cậu ta gặp được Tống Triết, sau đó con rắn độc kia liền đem tôi kéo xuống nước, cho nên cuối năm thứ tám thuốc thử trì hoãn liền xuất hiện.”
Doãn Mạch im lặng, anh nhớ lời nói của Tống Triết, Tiểu Tuấn đúng thật so với Tả Xuyên Trạch hạnh phúc hơn, bất kể là thứ thuốc kia hay là tình cảm ràng buộc cùng Hắc Yến, Tiểu Tuấn nếu so với người nọ hạnh phúc hơn nhiều, chẳng qua cho dù như vậy có một chút anh vẫn không nghĩ ra, nếu thật như Trác Viêm nói đơn giản như vậy, Tả Xuyên Trạch rất có thể trực tiếp đem thuốc thử trì hoãn giao cho lúc thuốc phát tán để anh xử lý, nhưng người nọ cũng không có làm như vậy, mà là đem Tiểu Tuấn xách trở về, việc này rất có vấn đề, anh đem nghi hoặc nói ra.
Trác Viêm suy nghĩ một chút, nhún vai, “Tôi biết đến cũng chỉ có chừng đó, hay là cậu ta có ý nghĩ riêng của cậu ta, hoặc chính là trong đó còn có gì đó chúng ta không biết, chẳng qua dựa theo phong cách hành sự của tên biến thái kia cái sau có khả năng khá lớn.”
Doãn Mạch cũng tán thành cái nhìn của hắn, trước khi rời đi còn muốn hỏi một câu thuốc lúc nào phát tác, nhưng nghĩ lại một chút người này cũng là đến nay mới biết trong cơ thể Tiểu Tuấn có loại vật này, hỏi cũng vô ích, liền cùng hắn hàn huyên vài câu liền chuẩn bị rời khỏi.
Trác Viêm đưa tiễn anh, bỗng nhiên ồ một tiếng, “Trực thăng của Tống gia?” Mắt của hắn híp một cái, “Ừm, anh là từ chỗ Tống Triết tới?”
Doãn Mạch không quan trọng lên tiếng, nhìn đáy mắt tính toán của người này, nhướng mi chờ động tác kế tiếp của hắn.
“Cũng tốt,” Trác Viêm quan sát loại máy cùng giá tiền, cười híp mắt nói, “Hắn ta đêm qua làm hại không ăn được vợ, trực thăng này liền bồi thường cho tôi cũng được.” Hắn nói thủ hạ mang theo súng nơi đó trước tiên nhảy lên, Doãn Mạch theo sát phía sau, giương mắt liền thấy người này dùng súng để trên huyệt Thái Dương của người điều khiển, vẻ mặt hoà khí dặn dò, “Này, trước tiễn ngài đây quay về thành phố S, lại đưa tôi đi nước Anh nhà vợ tôi, sau đó tôi sẽ tặng cậu một vé máy bay, để cho cậu trở về hướng đại công tử nhà các người đưa tin.”
Người điều khiển thúc thít, “Vâng.” Giống như người vợ nhỏ bị khinh bỉ khởi động trực thăng.
Doãn Mạch nhìn người này một thân áo ngủ, chần chờ một chút vẫn hỏi, “Cậu không chuẩn bị thay đồ?”
“Đổi gì chứ, thấy vợ sau đó còn phải cởi,” ngón tay thon dài của Trác Viêm xoay súng, cười híp mắt lại bỏ thêm một câu, “Hơn nữa cởi như vậy dễ chút.”
Doãn Mạch sớm đã nhìn quen dáng vẻ của hắn, cũng không thèm để ý, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi xuống, cúi đầu nhìn ngoài cửa sổ, chờ anh trở lại thành phố S thì vừa vào đêm, Tả An Tuấn đang vây xung quanh sô pha ở phòng khách, gương mặt lo lắng, thấy anh trở về lập tức nhào tới, đáng thương lên án, “Anh thế nào mới chịu về muốn bỏ đói em?”
Doãn Mạch có chút vô cùng kinh ngạc, “Em không ở bên kia Mạnh Tuyên ăn sao?”
“Không có …” Tả An Tuấn tức giận dẫu môi, hiển nhiên chuyện đói bụng này khiến cậu vô cùng buồn bã.
Doãn Mạch không khỏi buồn cười đưa tay bóp mặt của cậu, nghĩ xúc cảm không có tốt như trước vậy, nghĩ thầm nhất định phải đem cậu lại nuôi mập một chút thuận tiện cho bản thân mình vuốt ve tốt, liền xoay người hướng đi phòng bếp, một bên rửa tai một bên hỏi, “Em thế nào không qua bên kia?”
Tả An Tuấn bĩu môi, “Không muốn đi …” Cậu vẻ mặt ai oán đứng ở bên cạnh Doãn Mạch, dùng ngón tay ở trên thớt vẽ vòng tròn, nhỏ giọng thầm thì, “Không có anh bên cạnh em ăn không vô …”
Động tác của Doãn Mạch chợt dừng lại, vội vàng quay đầu, ánh sáng ngạc nhiên trong con ngươi vô cùng rõ ràng, mà người nào đó đang ở chỗ này vô tri vô giác cúi đầu vẻ vòng tròn, căn bản không thấy được ánh sáng trong mắt vệ sĩ nhà cậu từ từ do kinh ngạc vui mừng biến thành ham muốn không thêm che giấu, thẳng đến đường nhìn ném ở trên người mình càng ngày càng nóng mới ơ một tiếng quay đầu, nhưng mà còn chưa chờ cậu mở miệng ót đã bị chặn giữ lại rồi, trong miệng cũng chạy vào một thứ ấm áp.
Doãn Mạch hung hăng hôn cậu, xoay người đem cậu vây ở giữa bản thân mình cùng bàn thuỷ tinh, tay từ bên hông vói đi vào theo lưng cậu nhào nặn từng tấc, sau đó cởi dây lưng của cậu.
“Ah ừm … Mạch …” Tả An Tuấn vùng vẫy, đang lúc thở dốc nhẹ nhàng tràn ra âm thanh, “Cơm … Ừm … Em đói bụng … Trước, trước làm cơm … Ah …”
“Đợi lát nữa anh làm tiếp cho em ăn …” Doãn Mạch cắn bờ môi của cậu khàn khàn mở miệng, đem dây lưng cậu rút ra ném qua một bên, quần cũng rút ra.
“Ừm …” Tả An Tuấn thở dốc càng ngày càng mất trật tự, tay bám đến trên cổ của anh, dần dần bị hút vào theo.
Hai người ở phòng bếp bừa bãi một trận, sau cùng Doãn Mạch ôm Tả An Tuấn lên lầu, sau đó ở dưới con mắt ngập nước của người này nấu cơm cho cậu, lại giống như cha lớn chăm sóc bưng cơm lên.
Tả An Tuấn nhìn thấy thức ăn lúc này mới đem ánh mắt lên án ép xuống, vẻ mặt vui vẻ thoả mãn bắt đầu giải quyết cơm tối.
Doãn Mạch ngồi đối diện cậu, nhìn ánh sáng đáy mắt của người này, trầm mặc một chút hỏi, “Nếu như sau này em không cẩn thận lại giết người sẽ như thế nào?”
Tả An Tuấn tiếp tục ăn, lầu bầu, “Em sẽ không lại giết người.”
“Anh là nói nếu như.”
Tả An Tuấn cắn chiếc đũa, nghiêng đầu suy nghĩ một trận, lông mi đẹp mắt nhíu lại, “Không có nếu như.”
Doãn Mạch bắt đắc dĩ nở nụ cười, đưa tay xoa đầu của cậu, “Được rồi, không có nếu như, anh cũng sẽ không để nếu như kia tồn tại.”
Mỗi lần bị xoa đầu, đôi mắt đẹp mắt của Tả An Tuấn sẽ nheo lại, như con mèo lười biếng, còn nghiêng đầu ở bàn tay anh cọ cọ, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn. Doãn Mạch bị cậu cọ lòng ngứa khó nhịn, suy tư một chút, nghĩ thầm lúc người này ăn cơm đè lên đi … Khụ, vẫn là quên đi, đối với người này mà nói đây đúng thật là tận thế. Anh liền tiến tới ở trên trán cậu hôn một cái, ánh sáng đáy mắt chậm rãi mở ra.
“Oh? Tin tức tin cậy?” Bên trong một gian nhà gỗ vùng sát biên giới của Myanmar cùng khu vực rừng rậm Trung Quốc, Lâm Triết Tịch dựa vào cửa sổ, hướng về phía điện thoại hỏi như thế, ánh mắt của gã nheo lại, “Thì ra Hắc Yến đương nhiên buông tay … Cũng tốt, tôi ngày sau đỡ phải lại tìm ông ta cướp người, người nọ hiện giờ ở đâu? Ừ, tôi đã biết, cứ như vậy đi.” Gã cúp điện thoại, đưa tay gõ cửa sổ bằng gỗ, chậm rãi rơi vào trầm tư, dựa theo thời gian mà thuốc thử lần trước của gã hẳn là phải tạo nên tác dụng, như vậy … Là chờ đã đến giờ sẽ đi qua hay là chờ đã đến giờ lại vây xem đây?
“Ông chủ.” Thủ hạ sau lưng cắt đứt trầm tư của gã.
Gã hoàn hồn, cũng không quay đầu, mà là hỏi, “Tình huống thế nào?”
“Không lạc quan,” người phía sau suy nghĩ một chút, trầm giọng nói, “Bên kia Trung Quốc hình như muốn có hành động, trước mắt đến nhìn rất có thể chính là phái ra bộ đội đặc chủng tinh nhuệ.”
“Bộ đội đặc chủng tinh nhuệ …” Lâm Triết Tịch tiếp tục gõ cửa sổ, ánh sáng đáy mắt vô cùng nguy hiểm, “Tôi nhớ Hắc Yến đã từng cùng tôi đề cập qua Trung Quốc có một đội bộ đội đặc chủng thần bí … Nếu là bọn họ thì phiền phức …” Gã nói chậm rãi xoay người, ý cười nơi khoé miệng nghiền ngẫm, gần như nguy hiểm, hơi thở trên người vô cùng kinh khủng, người nọ không khỏi cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của gã.
“Chẳng qua, nếu là có thể gặp bọn họ một chút cũng không tồi … Dù sao tôi một ngày nào đó phải đi Trung Quốc,” Lâm Triết Tịch cười hí mắt, “Ừ, đi đem danh sách nhân viên của tổ chức khủng bố lần trước chúng ta chiếm đoạt kia cho tôi.”
Người nọ ngẩn ra, “Ông chủ ngài đây là …”
“Ừ,” Lâm Triết Tịch biết thủ hạ có thể suy nghĩ cẩn thận liền mở miệng đáp lời, nói tiếp, “Những người đó lúc trước bởi vì sức mạnh cường bạo mà tạm thời tìm nơi chúng ta nương nhờ, nhưng dù sao bọn họ cũng là người có chút ý tưởng, không phải một đường cùng chúng ta, nếu một ngày nào đó muốn phản bội vẫn không bằng hiện giờ để tôi đem súng sai bảo … Hy vọng bọn họ không để cho tôi thất vọng, tốt nhất có thể để cho tôi biết một chút về thực lực của bộ đội đặc chủng trong truyền thuyết kia.”
Người nọ im lặng, ông chủ nhà hắn luôn luôn là không đạt mục đích không bỏ qua, thực lực cũng là không thể khinh thường.
“Ừ, như vậy đi,” Lâm Triết Tịch nghiền ngẫm nói, “Nếu bên kia Trung Quốc có hành động … Chúng ta thẳng thắn tặng bọn họ chút lễ vật.”
“Vâng.”
“Ừ, đi chuẩn bị đi,” Lâm Triết Tịch nhìn rừng rậm xanh um ngoài cửa sổ, bỏ thêm một câu, “Thuận tiện lại từ trong tổ chức chọn mấy người thân thủ lợi hại ra đây, hai ngày nữa tôi muốn đi Trung Quốc thành phố S.”
Người nọ cả kinh, “Ông chủ …” Hắn vốn là muốn khuyên nhủ, nhưng ông chủ nhà hắn chậm rãi quay đầu, hắn ở dưới ánh mắt của gã chỉ có thể cúi đầu, nhẹ giọng đáp lời, “Vâng …”
Lâm Triết Tịch lần thứ hai nhìn về phía ngoài cửa sổ, khoé miệng chậm rãi câu lên, cậu cũng nghìn vạn lần không để cho tôi thất vọng a.
——
[1] Thái Bình Dương: là đại dương lớn nhất trên Trái Đất, nó trải dài từ Bắc Băng Dương ở phía bắc đến Nam Băng Dương (hay châu Nam Cực phụ thuộc định nghĩa) ở phía nam, bao quanh là châu Á và châu Úc ở phía tây và châu Mỹ ở phía đông.
[2] Một loại máy kiểm tra bom:
[3] Báo châu Mỹ: