Trương Lăng Trúc chưa từng thảm như vậy, cho dù bày tỏ thất bại, bị tình địch tính toán y cũng không có rơi vào loại tình huống này.
Thật vất vả từ công ty cực kỳ mệt mỏi đi ra, chân trước vừa bước lên xe limousine nhà mình liền lọt vào mai phục của sát thủ, ô tô báo hỏng nghiêm trọng không thể dùng, trong lúc chạy trốn lại cùng vệ sĩ mất đi liên lạc, hiện giờ chỉ còn lại y một mình theo một hẻm nhỏ bẩn thỉu chậm rãi đi về phía trước, mà sát thủ không biết đang ở đâu, hay là một giây kế tiếp y sẽ bất ngờ không kịp đề phòng chôn vùi ở họng súng sát thủ.
Y suy tư một chút thực lực vệ sĩ nhà mình, nghĩ thầm bọn họ hẳn là có thể ngăn chặn sát thủ, liền khom lưng nghỉ ngơi một hồi tiếp tục đi về phía trước, lúc này quần áo y mất trật tự, trên mặt và trên người còn có trầy da, hoàn toàn nhìn không ra tao nhã phóng khoáng như trước, hơn nữa từ trên trời giáng xuống mưa nhỏ và hẻm nhỏ suy bại, khiến y tính tình luôn luôn tốt cũng không nhịn được mắng đm.
Y cau mày đi về phía trước, lúc này phía trước bỗng nhiên lóe ra ba đường bóng người, y trong lòng cả kinh, lập tức tìm vật tránh né, lưng tựa vào vách tường hướng bên kia nhìn lại, lúc thấy rõ quần áo côn đồ của bọn họ liền thở phào, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày lại, chậm rãi hướng bên ngoài hẻm nhỏ đi.
“Này, người anh em, mày gặp phải phiền phức sao?” Trong lúc bọn họ gặp được sau đó một người trong đó huýt sáo, thảnh thơi hỏi.
Mặt Trương Lăng Trúc không thay đổi nhìn ba người bọn họ xếp thành một hàng đem đường đi chặn lại, thoáng nhướng mi, “Muốn như thế nào?”
“Đừng như vậy người anh, thả lỏng một chút, chúng tao không có dụng ý xấu.”
Trương Lăng Trúc tùy ý oh một tiếng, “Không có dụng ý xấu là có ý gì?”
“Nói đúng là nếu như mày đem tiền trên người mày chia cho chúng tao một chút, chúng tao có lẽ sẽ giúp mày giải quyết một chút phiền phức hoặc … Cho mày thuận lợi mà an toàn từ nơi này đi ra ngoài,” người nọ nhìn y cười nói, “Tao dùng mạng sống của tao xin thề.”
Lông mi Trương Lăng Trúc hơi rũ, nhìn qua vô cùng an tĩnh cùng thờ ơ, y tuy rằng nuông chiều từ bé chúng tinh phủng nguyệt*, thực chất bên trong lại không tồn tại loại yếu đuối này, trên thực tế y là một người vô cùng chính trực và kiêu ngạo, loại quý khí này từ nhỏ thì tài trí hoàn cảnh hơn người khiến y từ bên trong phát ra một loại lạnh nhạt, không tha thứ cùng bất kể cái gì xen vào và khiêu khích. [*nhiều ngôi sao nâng đỡ mặt trăng, một câu thành ngữ, ý chỉ người được nhiều người yêu quý tôn trọng]
Hiện giờ sát thủ chẳng biết lúc nào sẽ đuổi theo, y biết biện pháp lý trí tốt nhất chính là ném cho bọn họ tiền mọi chuyện thuận lợi, nhưng y làm không được, hoặc là gần đây tiếp hai tiếp ba chuyện đem kiên trì của y mài không còn, nói chung y lúc này vô cùng cần phát tiết.
“Được,” y nói, “Vậy xem chúng mày có may mắn tới lấy hay không.”
Vị Hàn có thể đi vào hẻm nhỏ này đơn giản là đến thử vận may một chút, hắn nhận được bạn bè trước đây xin giúp đỡ, nhưng mà còn chưa chờ hắn đến đại trạch điện thoại di động của hắn liền vang lên, âm thanh bên kia vô cùng lo lắng, khóc nói con trai bảo bối gặp sát thủ, đến nay tung tích không rõ. Hắn hỏi đại khái phương hướng, liền để cho thủ hạ lái xe ở gần đây dạo qua một vòng, tiếp đó hắn liền phát hiện ngõ nhỏ này, vì vậy mở cửa xe chậm rãi đi vào.
Giày quân đội ở mặt đất ẩm ước phát sinh tiếng lộc cộc thanh thuý, hắn chậm rãi đi về phía trước, tiếp đó khi đi ngang qua chỗ rẽ thì nghe được một trận ho trầm thấp, bước chân hắn dừng lại, quay đầu đi tới. Liền thấy trong hẻm nhỏ sương mù có người dựa nghiêng ở trên tường, tây trang ném qua một bên, chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, quần áo trong bị nước mưa ướt nhẹp dính sát vào nhau ở trên người, mơ hồ có thể thấy cơ thể đều đặn, người này hơi cúi đầu, tóc nhỏ vụn che ở mắt, khiến người ta thấy không rõ tình tự đáy mắt, ngoài ra cuối ngõ hẻm còn có thể thấy ba người mặc đồ côn đồ nâng đỡ lẫn nhau bước chân tập tễnh rời khỏi, hiển nhiên không chiếm được tiện nghi gì.
Người nọ đương nhiên cũng phát hiện hắn, y che bên trái cúi đầu ho khan một hồi, tiếp đó chậm rãi lau máu nơi khoé miệng, lúc này mới liếc mắt nhìn hắn, ánh sáng trong mắt rất an tĩnh, nhưng con ngươi Vị Hàn lại híp lại một chút, may là người này che giấu cho dù tốt hắn vẫn từ trong mắt y đã nhận ra một tia lợi hại và lãnh ngạo* [lạnh băng và kiêu ngạo], mang theo ngồi tít trên cao, hơi thở người chớ gần, tựa như một con báo được nuông chiều.
Trương Lăng Trúc phát tiết một trận sau đó tâm tình rất thoải mái, liền có tâm tình quan sát người trước mắt, y luôn luôn rất biết hàng, người này mặc quân trang, hơn nữa hiển nhiên không phải bên này châu Âu, hơn nữa chuyện mấy ngày nay mẹ y dù sao vẫn nhắc tới … Y nhướng mi, “Anh chính là ông chủ công ty D. C. MPC của nước Mỹ mẹ tôi nói?” Y chậm rãi ở trong lòng hạ kết luận, người này cường thế thần bí, nhân vật nguy hiểm.
Vị Hàn ngẩn ra, từ trong lòng lấy ra ảnh chụp nhìn một chút người phía trên mặc tây trang thoả đáng, mặt mũi tuấn tú, lại nhìn một chút người trước mắt nút áo sơ mi mở hai nút, tóc mất trật tự, khóe mắt và khóe miệng mang theo máu bầm, dừng lại trong mười giây, khóe miệng mang theo một chút ý cười, “Ngài Trương sao, tôi là Vị Hàn.” Hắn nhớ trước đó giọng nữ trong loa nghe đến thê thảm: Bảo bối kia của tôi a, từ nhỏ ngay cả chút vết thương, ngay cả chút oan ức chưa từng bị, huống chi là sát thủ a, nếu là nó có chuyện không may xảy ra gì đó tôi sống thế nào a.
Hắn vốn cho là người này sẽ là một thiếu gia nhà giàu lớn lên ở trong nhà ấm không có khí thế gì, không nghĩ tới dĩ nhiên không phải, không chỉ có không phải, còn vô cùng sắc bén.
Trương Lăng Trúc đối với nụ cười nơi khóe miệng của hắn nhìn như không thấy, tự mình đi lấy tây trang, đem thứ hữu dụng trong túi lấy ra lại tiện tay ném một cái, lướt qua hắn đi về phía trước, còn không quên cài một nút áo, “Được rồi ngài đây, tôi hẳn là đi hướng bên kia?”
“Phía trước quẹo trái, còn nữa, tôi không có họ, cậu có thể trực tiếp gọi Vị Hàn.” Vị Hàn nhàn nhạt đáp lời, vừa lướt qua thì hắn thấy được da của người này trong cổ áo sơ mi hạ xuống, ừm, xem ra y đúng thật được cưng chiều từ nhỏ Vị Hàn nghĩ, da dẻ kia đúng thật là như bạch ngọc thượng hạng.
Trương Lăng Trúc đáp lời, hắn ở vừa nãy trong quá trình đánh nhau thương tổn tới cổ chân, đi đường có chút khập khiễng.
“Cần giúp một tay không?”
Âm thanh sau lưng vẫn là tùy ý, không tâm tình gì, nhưng Trương Lăng Trúc lại không rõ tâm tình của người này dường như tốt, liền quay đầu lại liếc hắn một cái, quay đầu tiếp tục đi, “Không cần.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Trương Lăng Trúc nhịn không được cau mày, cùng người này một chỗ như vậy khiến y cả người đều khó chịu, thật không biết mẹ y tìm nhân vật như thế sang đây là muốn làm gì.
Mưa nhỏ tí tách, không khí âm lãnh ẩm ướt, hai người bọn họ một trước một sau đi chậm rãi, ngoại trừ tiếng mưa rơi xung quanh rất yên tĩnh, khiến người ta có thể sản sinh một loại cảm giác kỳ lạ, nói thí dụ như —— giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ có hai người bọn họ.
Mãi cho đến thật lâu sau này Vị Hàn luôn có thể nhớ lại tình cảnh này, người trước mặt mặc dù có chút tập tễnh chật vật cực kỳ, nhưng đường cong lưng bắp thịt lưu loát tốt đẹp, kiên định cao ngất, chưa từng có cúi xuống.
Thật là báu vật.
Đây là Trương Lăng Trúc lần đầu tiên bị thương thành như vậy, gia đình toàn bộ đều gà bay chó sủa* [ý chỉ náo loạn], mẹ Trương sang ôm y vừa khóc liền khóc hai giờ, Trương Lăng Trúc bất đắc dĩ ở một bên khuyên, thỉnh thoảng còn đem lên một ly nước để mẹ y bổ sung chút hàm lượng nước.
Vị Hàn ở một bên nhìn, đáy mắt không có chút tâm tình nào, khiến người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì. Mẹ Trương sau khi đã khóc liền giới thiệu sơ lược một chút, vì vậy từ đó sau này Vị Hàn liền đi theo bên cạnh Trương Lăng Trúc, mặc kệ y có nguyện ý hay không.
Sau khí vết thương Trương Lăng Trúc tốt cứ tiếp tục công việc của y, lần này Duẫn Mạch làm tuy rằng không quá phận nhưng trong đám ông già kia lại nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, một đống lớn vấn đề bại lộ, y chỉ có thể liền đêm làm không nghỉ, vì chính là sớm một chút kết thúc trở lại tiếp tục theo đuổi hạnh phúc nửa đời sau của y.
Lúc Vị Hàn đẩy cửa đi vào người này đang gục xuống bàn ngủ, hắn nhìn thoáng qua thời gian, ba giờ sáng. Hắn đi vòng qua trước bàn, mặt của Trương Lăng Trúc trưng ra một nửa, dáng ngủ rất đẹp, dáng vẻ thanh tú rất là tuấn dật, hắn không khỏi khom lưng xề gần chút. Hơi thở trên người hắn cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, Trương Lăng Trúc nhướng mày, chậm rãi mở mắt ra. Vị Hàn vẫn là không nhúc nhích nhìn y, thậm chí tâm tình đáy mắt đều không có thay đổi mảy may, mà ánh mắt của Trương Lăng Trúc nhưng dần dần trở nên sắc bén, ngồi thẳng người, “Vị Hàn, tôi nghĩ chúng ta hẳn là nói chuyện thật tốt.” Người này gần đây dù sao vẫn dùng loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này quan sát nhìn y, việc này làm cho y rất khó chịu, thậm chí còn mang theo mơ hồ không yên.
Vị Hàn cũng đứng dậy, âm thanh vẫn là tuỳ ý, “Oh, không sao có thể nói.”
Trương Lăng Trúc không để ý tới lời của hắn, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi không cảm thấy trên người tôi có thứ gì đó có thể để cho anh nghiên cứu.”
“Cậu sai rồi,” Vị Hàn giọng nói không đổi, tùy ý đúng thật giống như đang bàn về thời tiết, “Lúc bản thân mỗi người đang tuyển chọn vợ đều là nhất định lấy thiện cảm làm cơ sở trước, trải qua nghĩ cặn kẽ sau đó triển khai thế tiến công, sau cùng hỉ kết lương duyên cùng suốt đời.”
Trương Lăng Trúc nhìn hắn chằm chằm một lát, “Anh thật đúng là dám nói.” Xem ra y mấy ngày nay suy đoán không có sai.
Vị Hàn trầm mặc cùng y đối diện.
Trương Lăng Trúc bỗng nhiên đứng dậy, “Tôi muốn đổi vệ sĩ.” Y quay người liền đi, nhưng mà cánh tay lại bị người này chặn nắm chặc, tiếp đó lực mạnh ném đến trên bàn, y vội vàng chống người ngồi dậy, còn chưa kịp phản ứng đã bị nắm cằm, miễn cương rơi vào một nụ hôn hung ác.
Hơi thở nam tính thanh khiết xâm lượt ở trong miệng tuỳ ý mà đi, không có chút ôn nhu nào mà nói, sức lực to lớn thậm chí kéo khoé miệng của y bị thương, khoang miệng đều mang theo một chút mùi máu tươi, lưỡi lửa nóng của người này nhanh chóng càn quét khoang miệng của y, lại một chút làm sâu sắc, thẳng đem một chút dưỡng khí cuối cùng của lồng ngực miễn cưỡng ép đi, y gắt gao nắm chặt cánh tay người này, hít thở không thông mà mang theo co quắp khiến ngón tay của y gần như vặn vẹo.
Vị Hàn qua thật lâu mới buông y ra, cuối cùng vẫn còn ở khoé miệng của y liếm liếm, giống như chưa thỏa mãn. Trương Lăng Trúc vội thở hổn hển mấy cái, ngẩng đầu liền đánh.
Một tiếng “Bốp” giòn tan vang lên mặt Vị Hàn bị đánh nghiêng lệch qua, mà hắn giống như là không có cảm giác được vậy nghiêng đầu nhìn y, môi Trương Lăng Trúc bởi vì mới vừa hôn môi mà trở nên rất gợi cảm, trên mặt cũng bởi vì hít thở không thông mà mang theo một chút đỏ ửng, đáy mắt tuy rằng nhuộm chút hơi nước, nhưng lợi hại trong đó cũng là không che giấu được, y dùng ngón cái chậm rãi chùi máu khoé miệng, lạnh lùng nói, “Cút ra ngoài!”
Vị Hàn vẫn là dáng vẻ đó, cho dù sau khi hắn vừa mới làm động tác thô lỗ cùng với bị trúng một cái tát ánh sáng đáy mắt vẫn là khiến người ta nắm không rõ, ngay cả hơi thở trên người đều mảy may không đổi, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm ánh mắt của Trương Lăng Trúc, chậm rãi mở miệng, “Thật ra thì,” hắn nói nghiêm túc, “Thật ra tôi hoàn toàn có thể liền muốn cậu ngay bây giờ.”
Lông trên người Trương Lăng Trúc một thoáng nổ tung toàn bộ, bỗng nhiên đẩy hắn ra liền đi, từ bóng lưng nhìn qua đúng thật giống như chạy trối chết, nói đùa đi y nghĩ, nếu là đến thật cho dù mười người y cũng đánh không lại một Vị Hàn.
Cửa thư phòng đóng ầm một tiếng, Vị Hàn sờ sờ mặt hơi chút phát đau, chậm rãi thêm một câu, “Tôi chẳng qua là không muốn mà thôi.”
Từ hôm đó trở đi Trương Lăng Trúc liền hữu ý vô ý tránh né Vị Hàn, nhưng người sau dù sao cũng là vệ sĩ của y, phạm vi tránh né của y thật sự có hạn, mà một điểm trong này để cho y buồn bực chính là nụ hôn kia, người này ở trong thế giới hắc ám lăn lộn quá lâu, cộng thêm quyền thế địa vị hiện giờ, thế cho nên khiến trên người hắn luôn mang theo hơi thở nguy hiểm mà cường thế, bởi vậy nơi bị hắn chạm qua giống như cưỡng ép đánh lên ấn ký, tiêu trừ thế nào cũng tiêu không được.
Mấy ngày nay y luôn có thể nhớ lại nụ hôn đêm đó, bất kể sức lực hay là nhiệt độ đều nhớ rõ ràng, điều này làm cho y rất khổ não, đặc biệt khi y bị ép nhớ lại những việc này thì tên đầu sỏ gây nên liền ở bên cạnh nhìn y, tuy rằng ánh sáng đáy mắt người này như cũ, nhưng y chính là có loại cảm giác bị nhìn thấu, khiến cho y hận không thể đi đập đầu vào tường.
Rất khốn nạn Trương Lăng Trúc hung tợn nghĩ, khiến cho giống như tôi có chút hoài niệm.
Y yên lặng nhịn một thân nội thương, rốt cuộc một đêm khuya vùi đầu đau khổ làm việc thấy được hy vọng, y nhìn kim đồng hồ, lại nhìn một chút công việc hoàn thành triệt để trên bàn, đôi mắt đẹp nhất thời híp lại, lập tức cầm điện thoại di động lên đặt vé, đơn giản thu dọn đồ đạc liền vội vàng bay đi Trung Quốc.
Y trước khi đi nghĩ không phải là rốt cuộc có thể nhìn thấy Tả An Tuấn, mà là rốt cuộc có thể thoát khỏi tên ác ma.
Đương nhiên y giờ phút này cũng không có ý thức được điểm ấy, cũng không ý thức được năng lực của Vị Hàn và Duẫn Mạch, cho nên thật vất vả thấy chút ánh mặt trời y liền lại trở về trong bóng tối.
Y ngồi ở công ty chi nhánh Trung Quốc, liếc mắt nhìn ác ma nào đó, lại lướt nhìn pháo hôi* [bia đỡ dạn, con chốt thí] cách xa năm mét mượn tới từ trong tay Duẫn Mạch, ngoắc ngoắc ngón tay, “Cậu, đúng chính là nói cậu, tới đây một chút.”
Pháo hôi nào đó khóc thút thít một tiếng, chống lại áp lực cực lớn chậm rãi cọ lại gần, nhìn đối tượng nhiệm vụ mới đảm nhiệm, “Có việc gì thế?”
“Có,” Trương Lăng Trúc nhướng mi nhìn khoảng cách hai bên, “Cậu tới chút nữa.”
Pháo hôi nào đó lần thứ hai khóc thút thít một tiếng, do do dự dự có muốn tiến lên hay không thì Vị Hàn liền mở miệng, “Đi pha ly cà phê.”
“Được.” Pháo hôi nào đó không nói hai lời lập tức quay đầu chạy như điên, ầm một tiếng đóng cửa lại, tốc độ cực nhanh đúng thật hận không thể bản thân chưa từng xuất hiện.
Trương Lăng Trúc mặt đen nhìn cửa đóng chặt, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng câu “Túi mềm*” [ý chỉ yếu đuối, nhu nhược] liền cúi đầu đọc tài liệu, nỗ lực bỏ qua hơi thở bên cạnh.
Vị Hàn xoay người hướng y đi đến, bàn tay chống lên trên bàn, chậm rãi cúi người. Tay nắm tài liệu của Trương Lăng Trúc dừng lại, vô ý thức hướng bên cạnh rụt một cái, lòng mặc niệm anh ta không tồn tại, ừ, anh ta thật sự là không tồn tại.
“Cậu hình như rất sợ tôi?” Môi Vị Hàn để sát vào bên tai của y, thấp giọng hỏi, “Vì sao?”
“Ai nói tôi sợ anh?” Trương Lăng Trúc liếc mắt nhìn hắn, chịu đựng một tầng nổi da gà phía sau lưng, cậy mạnh nói, “Anh cũng không phải lũ thú dữ trên núi.” Ừ, anh ta đúng thật chính là không bằng cầm thú.
Vị Hàn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, lại xít lại gần chút, Trương Lăng Trúc thần kinh căng thẳng một phần, vội vàng lui về phía sau, Vị Hàn nói, “Nhìn, cậu sợ cái gì?”
“Tôi đây gọi là bảo trì khoảng cách thích hợp,” Trương Lăng Trúc vẻ mặt nói nghiêm túc, “Tôi đã là người có vợ, ở bên ngoài đương nhiên phải chú ý chút, không biết nam thụ thụ bất thân a?” [:))))]
“Oh, có vợ,” Vị Hàn ngồi dậy, “Chính là người tên Tả An Tuấn? Cậu lần trước lén đi ra ngoài cũng là vì nhìn cậu ta?”
“Đó là đương nhiên,” Trương Lăng Trúc liếc mắt nhìn hắn, “Không biết tiểu biệt thắng tân hôn* sao?” [mới cưới tạm xa nhau]
“Tôi nếu như nhớ không lầm cậu ta và Doãn Mạch là một đôi.”
Trương Lăng Trúc dưới đáy lòng phun ra một ngụm máu, nét mặt vẫn như cũ cậy mạnh nói, “Bọn họ không phải còn chưa kết hôn sao? Chỉ cần không kết hôn tôi liền có cơ hội.”
“Cha mẹ cậu sẽ đồng ý cậu cùng một người đàn ông kết hôn?”
“Đúng vậy,” Trương Lăng Trúc vô cùng đắc ý, “Chuyện của tôi mặt này bọn họ từ trước đến nay mặc kệ, gia đình tôi là rất cởi mở.”
“Ừ,” Vị Hàn gật đầu, “Tôi đây cũng liền không có gì phải băn khoăn rồi.”
Trương Lăng Trúc lần thứ hai phun ra một ngụm máu, còn chưa mở miệng liền cảm giác được gì đó, lập tức bật nhảy lùi xa mấy thước, “Anh anh anh chớ làm loạn …”
Vị Hàn không để ý tới lời của y sãi bước đi tới, lông trên người Trương Lăng Trúc nổ tung, trực tiếp liền muốn xông hướng ra phía ngoài, mà Vị Hàn lại trước một bước bắt được cổ tay của y, cả người kéo đến trong lòng, cúi đầu để sát vào bên tai của y, “Đừng nhúc nhích.”
Trương Lăng Trúc lập tức cứng đờ, đến thật sự bất động, “Tôi cảnh cáo anh, anh nhưng đừng lộn xộn … Ưm ….” Y còn chưa có nói xong môi đã bị phủ kín, chỉ cần hai người bọn họ một chỗ y đều tránh không được phải bị đau khổ như vậy, mặc kệ phản kháng thế nào đều vô dụng, bởi vì y thực sự đánh không lại người này. Vị Hàn hôn người thích hôn sâu, mỗi lần đều làm cho y muốn hít thở không thông mới buông ra, mà hương vị này lại lưu ở trong người thật sâu, càng để lâu càng nhiều, càng ngày càng không thể bỏ qua.
Vị Hàn từ phía sau ôm y, nghiêng người về phía trước, một tay giữ hông của y bàn tay kia để dưới cằm của y, chờ y cảm thấy tay nâng cằm y lên buông ra cằm y, cởi ra cúc áo tây trang, kéo cà vạt y, theo cổ y xoa xuống phía dưới, từ vai đến xương quai xanh, chậm rãi vuốt ve, sức lực to lớn thậm chí ở trên xương quai xanh để lại vết hồng.
Hô hấp của Trương Lăng Trúc nặng chút, giơ tay lên đi tách tay hắn, chỉ có ý thức nhắc nhở y không thể tiếp tục nữa, ngay từ rất lâu trước đó người này quá đáng hơn đều đã làm, nếu không phải y lúc đó thắng lại đúng lúc đoán chừng đã sớm khó giữ được trong sạch, cho nên nếu như không ngăn cản người nọ là sẽ không chủ động dừng lại.
Vị Hàn mặc y đem tay của mình từ trong áo sơ mi lôi ra, Trương Lăng Trúc hiển nhiên đạt được còn chưa kịp thở phào liền thấy tay Vị Hàn buông xuống đã lại giơ lên, lại vô cùng thô lỗ xé áo sơ mi của y, trong ngực trong nháy mắt để lộ ở trong không khí, y cả kinh, lập tức nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn, “Vị Hàn, anh dừng lại cho tôi, dừng tay!”
Âm thanh của y có chút khàn, thật sự không có uy lực gì, Vị Hàn theo lồng ngực của y dùng sức vuốt ve xuống phía dưới, cũng ở trước khi y ngăn cản cách quần của y sờ sờ vùng trung tâm.
Trương Lăng Trúc lập tức kinh sợ thở hổn hển một tiếng, Vị Hàn cắn vành tai của y, “Rõ ràng cũng cứng rắn, có thể tỏ rõ cái gì?”
Trương Lăng Trúc không chút nghĩ ngợi phản bác, “Là tôi thật lâu không phát tiết.” Y thật ra biết nguyên nhân, Vị Hàn người nọ là rất cường thế, nhưng cấm kỵ đối lập nhau cùng hắn ở chung với nhau lại càng làm rõ kích thích hơn, loại kích thích này không chỉ là trên thân thể, còn bao gồm trên tinh thần.
Vị Hàn không thèm để ý oh một tiếng, hôn vành tai của y mơ hồ không rõ hỏi, “Tôi giúp cậu?”
“Không cần!” Trương Lăng Trúc lần này trả lời rất kiên quyết, ấn ký của người này rơi ở trên người thật sự quá sâu, sau lần này đời y liền triệt để xong rồi, chỉ có nhận mệnh cùng hắn tiếp tục dây dưa.
Vị Hàn hoàn toàn không để ý tới lời của y, tự mình cởi dây nịt của y, Trương Lăng Trúc nắm chặc cổ tay của hắn, quay đầu nhìn hắn, đáy mắt của y đều là hơi nước, nhưng trong đó vẫn mang theo sắc nhọn, “Tôi nói buông tay.”
Trương Lăng Trúc quan sát ánh mắt không chứa tâm tình của hắn, gan cũng rất run rẩy. Mà đúng lúc này chỉ nghe cửa răng rắc một tiếng mở ra, một cái khay duỗi vào, pháo hôi nào đó bưng khuôn mặt nhỏ nhắn, run run rẩy rẩy đem cà phê giơ lên ngăn trở tầm mắt của người nào đó, “Cái kia kia kia, cà phê pha pha pha xong rồi …”
Hai người ngẩn ra, Trương Lăng Trúc lập tức dùng hết toàn lực tránh ra, áo sơ mi của y đã không thể mặc, chẳng qua cũng may Vị Hàn không có đem tây trang của y cũng xé, y liền rất nhanh ôm lấy tây trang xong, chạy tới vỗ vỗ vai pháo hôi, ném một câu, “Tiểu Mềm, làm tốt lắm, trở về tăng lương cho cậu.” Tiếp đó cũng không quay đầu lại chạy.
Pháo hôi nào đó vò đầu, “Tôi không gọi là Tiểu Mềm a, a, chẳng qua nếu có thể tăng lương tôi cũng không cùng cậu so đo, này, cậu cũng đừng quên a a …” Gã còn chưa rống xong liền đã nhận ra gì đó, lập tức ngẩng đầu, trong nháy mắt gan run rẩy, “Em em em còn có việc, lão đại ngài bận, ngài bận …” Nói xong đem cà phê hướng trên mặt đất ném một cái, quay đầu chạy như điên.
Vị Hàn đứng tại chỗ chưa thoả mãn liếm khóe miệng một chút, tâm tình thật không có bao nhiêu khó chịu, con báo càng khó thuần phục lại càng thú vị, hắn tin tưởng đợi được ngày ăn vào bụng nhất định vô cùng mỹ vị.