Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch

Chương 7



Cảnh mới của Quý Tử Hàn còn phải qua một đoạn thời gian mới quay, mấy ngay nay đều ở lại thành phố S, gã vừa rời giường, đang chuẩn bị ăn điểm tâm, nhưng sau khi gã nhận điện thoại thì đập chén, bởi vì tổ chức sát thủ gã tìm rút khỏi uỷ thác của gã.

“Không ai nhận?” Sắc mặt gã âm trầm, tay đặt ở trên bàn nắm thật chặc, mạch máu trên mu bàn tay đều lồi ra.

“Đúng vậy,” bạn của gã bất đắc dĩ nói, “Lời nói của Doãn Mạch đã thả ra, hiện giờ trong giới không hi vọng nhận, trách là trách cậu lúc trước không nên đi tìm Ám Thủ, kết quả đem ‘L’ kéo ra.”

“Tôi làm sao biết Ám Thủ và tổ chức của Doãn Mạch là cùng nguồn,” Quý Tử Hàn một tay đỡ trán, sắc mặt vẫn là không thay đổi, “Trước khi tôi quay về Trung Quốc đúng lúc ở Lon Don quay phim, liền tìm gần đó, không nói việc này nữa, làm sao bây giờ? Người nọ là tôi không giết không được, cậu giúp tôi nghĩ biện pháp một chút.”

“Chính là vì người đại diện kia?” Người nọ không thể tin nở nụ cười một chút, “Có phiền phức như vậy không? Trực tiếp theo đuổi anh ta không phải được sao, không cần xảy ra án mạng?”

Quý Tử Hàn từ từ nhắm hai mắt, vùng xung quanh lông mày hơi nhíu, lại không trả lời.

“Thế nào?” Người nọ thấy gã không đáp kinh ngạc một chút, giọng nói mang theo một chút nhìn có chút hả hê, “Cậu đừng nói cho tôi sẽ không theo đuổi hoặc là bị từ chối sau đó thì rút lui a, tôi nói này người anh em, theo đuổi đàn ông và theo đuổi phụ nữ gần giống nhau, thật sự không thể thì cậu trực tiếp lên giường làm, làm cho tới khi có cảm tình, thật đó.”

Quý Tử Hàn vẫn là không có mở miệng, mặt mày lại nhíu sâu một chút, gã không phải là không có nghĩ tới loại khả năng này, nhưng sau một lần thì gã triệt để không có cơ hội, gã hiểu Mạnh Tuyên, nếu như gã thật sự làm như vậy cho tới cuối cùng người kia nói không chừng thật sự sẽ … Gã xoa xoa trán, qua thật lâu mới mở miệng, “Còn có biện pháp nào không? Tôi chỉ là giết người.”

“Cũng không phải là không có,” người nọ suy nghĩ một chút, “Nhưng mà có chút khó khăn, nếu như cậu không tiếc bỏ tiền thì tôi sẽ đi tìm người giúp liên hệ Phùng Ma.”

Quý Tử Hàn vô cùng kinh ngạc, “Phùng Ma?”

Người nọ “Ừ” một tiếng, giải thích, “Là một tổ chức sát thủ rất lợi hại, chỉ là liên hệ tới quá khó khăn, nếu cậu quyết định thật tôi phải đi giúp cậu tìm người.”

“Được,” Quý Tử Hàn gần như ngay cả không chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, “Cậu đi đi, chỉ cần có thể làm thịt cậu ta dùng bao nhiêu tiền tôi đều bằng lòng.”

Người nọ liền ai ai lại nói vài câu thì cúp điện thoại, Quý Tử Hàn nhìn bữa sáng trước mặt, cuối cùng không đói bụng, đứng dậy đi tủ lạnh cầm một chai bia, chậm rãi uống.

Bởi chiều hôm qua có chuyện xảy ra, bảng thông báo của Tả An Tuấn đổi thành ngày hôm nay, Mạnh Tuyên uống qua cà phê liền mang theo cậu đi hội trường lần thứ hai, Doãn Mạch không lo lắng chút nào đi theo, anh nhìn người đã sắp kết thúc công việc, hỏi Mạnh Tuyên bên cạnh, “Lịch trình kế tiếp của cậu ta là gì?”

Mạnh Tuyên biết người này phải chuẩn bị trước để ngừa lỡ như, liền lấy điện thoại ra lướt lướt, trả lời anh, “Buổi chiều phải đi chụp hình MV cho Album mới, liền ở lại nơi đó lấy cảnh, sau đó lại đi nơi khác, vài ngày sau phải tham dự một buổi đấu giá ở Châu Âu, chẳng qua cũng phải ở Châu Âu lấy cảnh mới, tôi mới vừa nói chuyện xong với đoàn phim, vừa lúc tiện đường đi cùng nhau.”

Doãn Mạch liền gật đầu không lên tiếng nữa. Chương trình rất nhanh đã thu xong, mấy người nghỉ ngơi một chút liền chạy đi chụp hình MV, Doãn Mạch đi theo phía sau, trầm mặc nhìn kỹ cậu, giống như lời Mạnh Tuyên nói như thế lúc Tả An Tuấn vùng lên làm việc sẽ đưa linh hồn du nhập vào, hoàn toàn không có dáng vẻ ngu đần, giống như cả người đều dung vào trong âm nhạc, cùng nhân vật chính bên trong bài hát trải qua thăng trầm vậy, thâm tình mà chuyên chú, cảm giác đồng cảm rất mạnh.

“Hy vọng mỗi khi mặt trời mọc đều có thể nhìn thấy em, nhìn em ở trong vòng tay tỉnh lại, dịu dàng cùng em nói tiếng yêu thương, chỉ nói một tiếng, đơn giản như vậy … Một câu chào buổi sáng … Đơn giản như vậy … Hy vọng xa vời của tôi …” Tả An Tuấn chuyên tâm nhìn màn ảnh, hát xong nốt nhạc cuối cùng, âm thanh trầm thấp mà bi thương, khiến fan đến thăm dò cũng không nhịn được mù quáng. Doãn Mạch ở một bên nhìn rõ ràng, không nhịn được nghĩ cảm thấy hứng thú, người này nếu như có một ngày nào đó yêu thật, có thể hay không cũng thâm tình như vậy?

Công việc dài lê thê cuối cùng kết thúc, Tả An Tuấn nghe đạo diễn nói kết thúc công việc, vẻ mặt sáng rực hướng bọn họ chạy vội tới, biểu cảm trước sau như một, anh bất đắc dĩ nghĩ, người này cũng sẽ thâm tình … Không thể nào đi …

“Tuyên!” Vẻ mặt sáng rực của Tả An Tuấn nhìn người đại diện của cậu, chỉ vào một quảng trường phía xa, “Chúng ta đi cho bồ câu ăn chứ? Tôi mới vừa nhìn thấy bầu trời bay một đàn bồ câu trắng!”

Doãn Mạch trầm tĩnh nhìn cậu, thật muốn hỏi cậu năm nay rốt cuộc mấy tuổi, trên tư liệu kia viết mười chín tuổi thật ra là giả phải không?

“Cho bồ câu ăn? Cậu cho là cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Ý nghĩ của Mạnh Tuyên cùng anh không khác biệt lắm, ngồi ở trên ghế kinh ngạc nhìn Tả An Tuấn, mắt phượng hẹp dài mang theo một chút ý cười, chẳng qua Doãn Mạch cũng hiểu rõ một chút, cơ bản chính là người này cũng là một người thích chơi, y thích chơi thứ gì đó tuy rằng không nhược trí giống như siêu sao nào đó, lại không ngại nhược trí tạm thời một chút, đúng thật, người này cười đứng lên, dẫn đầu đi về phía trước, “Đi thôi.”

Doãn Mạch trầm mặc theo sau lưng, con ngươi màu lam đậm chậm rãi quan sát hai người cười cười nói nói trước mặt, thế giới của bọn họ cùng anh cách quá xa, xa đến nỗi anh nghĩ nhanh kết thúc nhiệm vụ một chút để rời khỏi, giữ lại tốt đẹp cho bọn họ. Bọn họ đang lúc nói chuyện đã đến trung tâm quảng trường, hình như là liên quan đến cuối tuần nên ở đây rất náo nhiệt, còn mở suối phun, còn có trẻ con ở trong đó chơi đùa, hai người này mua thức ăn cho bồ câu, quả nhiên tìm được một khoảng đất trống bắt đầu cho bồ câu ăn, anh lặng lẽ nhìn, tự động cùng bọn họ bảo trì một khoảng cách, chẳng qua anh vẫn không thể nào may mắn tránh khỏi, bởi vì Tả An Tuấn ở trong tay anh nhét vào một túi thức ăn bồ câu, anh cũng không thể vứt đi, bởi vì hai người kia lại lấy ánh mắt lên án anh “Anh biết túi thức ăn này có thể cứu sống bao nhiêu con bồ câu sắp phải chết đói a”, cho nên anh cứng đờ một lát, sau cùng anh vươn tay hướng trên mặt đất đổ một chút, chỉ chốc lát sau thì dưới chân vây quanh một vòng bồ câu, kêu cục cục nhìn anh, chờ tiếp tục quăng đồ ăn, có con dũng cảm bay lên trên tay của anh.

“Này này, mau nhìn người đàn ông kia!”

“Wow, dáng vẻ lớn lên nhìn thật tốt a! Nhưng mà …”

“Đúng a, người lãnh khốc như vậy cho bồ câu ăn … Hình tượng nhìn thế nào cũng không hợp lắm …”

“Rất sốc …”

“…” Doãn Mạch trầm mặc nhìn một vòng sinh vật màu trắng, không nhúc nhích nửa ngày.

“Ha ha ha, không được rồi, cười chết tôi rồi …” Mạnh Tuyên và Tả An Tuấn cùng nhau ngồi chổm hổm dưới đất, quay đầu lại nhìn tình trạng của lão đại nào đó một chút, rốt cuộc nằm ở trên người Tả An Tuấn thấp giọng nở nụ cười, cười đến cả người run rẩy không kiềm chế được, chính là y muốn xem trò vui, không nghĩ tới lại thật sự như ý nguyện, y nhìn siêu sao đang chuyên tâm nhìn về phía nơi nào đó, nở nụ cười, “Này, Tả An Tuấn, cùng cậu một chỗ đúng thật là có nhiều niềm vui liên tiếp a …”

Tả An Tuấn ngơ ngác “A” một tiếng, đường nhìn vẫn là không có thu về, dùng cánh tay đụng đụng y, “Này, Tuyên, anh xem con chim bồ câu kia …”

Mạnh Tuyên theo phương hướng của cậu nhìn sang, chỉ thấy cách nửa mét có một con chim bồ câu rất béo, béo đến mức giống như là thịt cả người đều phải trải ra ở trên mặt đất, mà nó trải ra ở đằng kia vẫn còn tiếp tục ăn, ăn quên trời quên đất, “Con đó …” Mạnh Tuyên nhìn một chút, kinh ngạc nói, “Tôi hoài nghi nó có thể bay lên hay không … Không đúng, cậu thế nào tại sao bỗng nhiên quan tâm nó …” Y nói quay đầu nhìn cậu, chỉ thấy ánh mắt sáng lấp lánh của siêu sao nào đó, y híp mắt một cái, lại nở nụ cười, “Tả An Tuấn … Cậu cũng không phải là muốn …”

“Ừm ừm …” Tả An Tuấn gật đầu, ánh mắt càng ngày càng sáng, nuốt nuốt nước miếng “Tuyên, anh nói một chút đi … Có thể ăn rất ngon hay không …”

“Tôi làm sao biết …” Mạnh Tuyên tiếp tục quan sát con chim bồ câu, “Nhưng mà có thể nếm thử một chút …”

Doãn Mạch nghe được tiếng lộp bộp từ cái hộp ở phía sau truyền đến, bỗng nhiên rất muốn đưa tay che trán, bọn họ một siêu sao một người đại diện, lại đang trên quảng trường trộm bồ câu! Nói ra ai tin?

Hai người còn lại tự nhiên không để ý tới phản ứng của anh, Mạnh Tuyên vòng một cua ngoặt, bọn họ nhìn về hướng khu dân cư mà đi, chẳng qua bọn họ rốt cuộc là không có thể toại nguyện, bởi vì Tả An Tuấn phải tiếp tục chụp hình Album mới, nửa đêm sẽ lên trực thăng rời khỏi, mà Mạnh Tuyên cũng không phải đem phòng bếp biến thành hiện trường hung án, chỉ có thể đem nó nhốt vào trong lồng sắt dựng tạm thời, thả thật đầy đủ nước và thức ăn, Doãn Mạch đứng ở một bên, nhìn hai người này đặt tên cho nó, từ “Món ngon” lấy đến “Thơm ngon”, lại nhìn Mạnh Tuyên đem toàn bộ thức ăn đều ném vào, cuối cùng lạnh lùng nói một câu, “Cậu sẽ không sợ nó no chết?”

Mạnh Tuyên quay đầu lại nhìn một chút, con chim bồ câu sau khi thấy thức ăn tiếp tục kiên trì ăn, may mảy không thèm quan tâm tình cảnh của mình.

“…” Y trầm mặc một chút, “Quên đi đi thôi, hiện giờ chỉ có thể cầu khẩn nó đừng ngốc như Tả An Tuấn vậy.”

“Tôi mới không ngốc,” sau khi Tả An Tuấn và con chim bồ câu nói lời tạm biệt, đứng dậy nhìn bọn họ, lại bỏ thêm một câu, “Anh tôi nói qua tôi không ngốc, chỉ là thỉnh thoảng không quá linh quang.”

Mạnh Tuyên phì một tiếng nở nụ cười, “Cậu cho là Tang Minh Triệt đang khen cậu a?”

“Đó là đương nhiên.” Tả An Tuấn cùng y đi ra phía ngoài, nói phải lý lẽ chính đáng.

“Cũng đúng, lời của cậu ta đối với cậu mà nói chính là thánh chỉ …”

Doãn Mạch trầm mặc theo sau lưng nghe bọn họ nói chuyện, ở trong đầu từ từ hồi tưởng tư liệu đã thấy, Tang Minh Triệt trong miệng bọn họ chính là người bốn năm trước đem Tả An Tuấn nhặt trở về, là ân nhân cứu mạng của người này, anh trai trên danh nghĩa. Khi đó Tả An Tuấn chính là một tờ giấy trắng, gì cũng đều không biết, gì cũng không hiểu, bởi vậy dựa theo nguyên tắc có gì học nấy, Tang Minh Triệt nhặt cậu trở về đối với ảnh hưởng của cậu thật sự là rất lớn, Doãn Mạch hoàn toàn tin tưởng, loại tính cách muốn làm gì thì làm cái đó của người này tuyệt đối gắn liền cùng với người anh kia là vô cùng lớn, người nọ tuyệt đối đưa đến hiệu quả mấu chốt nhất.

Chẳng qua đoạn thời gian trước Tang Minh Triệt ở trên biển bị tạc nổ bỏ mình, trên đời này chỉ còn lại mình Tả An Tuấn, Doãn Mạch nhìn vẻ mặt cười sáng rực của người trước mặt, ánh mắt luôn luôn lạnh lùng cũng không khỏi trì hoãn một chút, người này thật đúng là thoải mái, hoặc phải nói cậu vô tâm?

Mạnh Tuyên và Tả An Tuấn cười cười nói nói đi ra phía ngoài, đang lúc nói chuyện lơ đãng nhìn lướt quá phía sau, hơi ngẩn ra, khoé miệng lập tức câu lên một nụ cười thoải mái, tiếp tục đi về phía trước.

Thứ loại tình yêu gì đó … Y ngước mắt nhìn lốm đốm ngôi sao, người chưa nếm thử qua thì không biết mùi vị trong đó, nó giống như thuốc độc, sau khi trúng độc khiến người ta điên cuồng si mê, lại vui vẻ chịu đựng.

“Tuyên …” Tả An Tuấn đi tương đối mau, quay đầu lại nhìn y, thấy mắt phượng hẹp dài của y thất thường, không khỏi tò mò hỏi, “Anh đang suy nghĩ gì?”

“Không có gì,” Mạnh Tuyên đưa tay xoa xoa đầu của cậu, nở nụ cười, “Tôi đang suy nghĩ … Ngày mai sẽ là một ngày nắng đây.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nói về chương này viết bình thản, tôi tranh thủ dùng một hai chương đem thời gian Cực Hạn chỗ ấy xẹt qua rất nhanh, sau đó có thể phát triển nội dung vở kịch rồi, ừm … Viết văn hệ liệt này không nhịn được nghĩ thời gian đối lập hơi nhiều … Trong lúc này … Người yêu nghiệt thật là lợi hại kia hẳn là bị … Ừ … Các bạn xem qua săn băn, các bạn hiểu được …

Lại nói thật là nhiều người thích Mạnh Tuyên, tôi cũng thích, chẳng qua cậu ta không phải nhân vật chính, cho nên thời gian tiểu công nhà cậu ta xuất hiện còn rất sớm …

Sau cùng, máy vi tính của tôi động kinh, không biết sau bỗng nhiên không thể lên mạng được, ừm, tôi phải lăn đi nghĩ một biện pháp tốt 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.