Lưu Hạ đứng dậy, phủi phủi ống tay áo, oan ức nói. "Tiểu sư thúc, ta chỉ muốn...." Nàng phải nói thế nào đây, chẳng lẽ bảo muốn mượn Lưu Quang cầm ư? Nàng đã bị người ta bắt tại trận rồi, rõ ràng nàng mượn xong sẽ trả, nhưng nhất định người ta còn lâu mới tin.
"Cô muốn trộm Lưu Quang cầm sao?" Thiều Nguyệt chắc như đinh đóng cột, mục đích Lưu Hạ đến Trường Lưu chính là nó, hóa ra nàng ta vẫn chưa từng bỏ cuộc.
"Tiểu sư thúc, sao người biết?" Lưu Hạ khó tin nhìn Thiều Nguyệt, nàng nhớ rõ mình chưa từng kể cho bất cứ ai.
"Ngay từ hôm cô tới Tuyệt Tình điện, ta đã biết rồi."
"Ta sẽ trả lại, thật đấy!" Lưu Hạ hứa.
"Ta tin cô sẽ trả lại, song nếu là người khác thì nhất định sẽ không chịu hoàn đồ. Lưu Hạ, sau khi sư huynh rời đi, Tuyệt Tình điện do ta cai quản, ta sao có thể tùy tiện giao Thần khí cho cô đây? Nếu xảy ra bất kì sơ suất nào, cô bảo ta phải đối mặt với sư huynh sao đây?" Thiều Nguyệt nghiêm túc.
"Ta... ta chỉ muốn đàn cho ca ta nghe." Lưu Hạ cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Vậy thì rất đơn giản, cô đàn ở chỗ ta, ta dùng ngọc thạch lưu giữ lại, cô có thể đưa ngọc thạch cho ca cô, thế thì hắn có thể nghe được." Thiều Nguyệt duỗi tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một ngọc thạch hình tròn.
Lưu Hạ khó tin. "Tiểu sư thúc? Người cho phép ta đàn Lưu Quang cầm ư?"
Thiều Nguyệt gật đầu. "Nhạc cụ cũng cần có người sử dụng, nếu cứ để nó phủ đầy bụi trong hộp, thế chẳng phải rất thương tâm sao?"
Lưu Hạ nhoẻn miệng cười. "Quả nhiên tiểu sư thúc chính là tiểu sư thúc, không phải người mà kẻ bình thường có thể so sánh được."
Thiều Nguyệt mở phong ấn Lưu Quang cầm, lấy nó ra, đưa cho Lưu Hạ. Lưu Hạ nhẹ nhàng vuốt ve thân đàn, thở dài nói. "Không hổ danh một trong Thập Đại Thần Khí!"
Thiều Nguyệt vận pháp lực lên ngọc thạch, treo nó lơ lửng giữa không trung, sau đó ngọc thạch phát quang ánh sáng màu lục nhàn nhạt, Thiều Nguyệt quay đầu nhìn Lưu Hạ. "Giờ cô có thể đàn Lưu Quang cầm được rồi."
"Cảm ơn người, tiểu sư thúc!" Lưu Hạ cao hứng, đầu ngón tay gảy trên dây đàn, thanh âm của Lưu Quang cầm thực khiến người ta say đắm, làm Thiều Nguyệt nhịn không nổi mà nhấc ngọc tiêu thổi theo. Lưu Hạ vui vẻ đàn cùng, đã lâu rồi nàng chưa quên mình ngập chìm trong âm nhạc như thế, cho dù giờ có phải chết, nàng cũng không còn bất kì hối tiếc nào, Lưu Hạ thầm nghĩ.
Sau đó, Lưu Hạ từ bỏ ý định trộm Lưu Quang cầm, ngày ngày ở bên Trúc Nhiễm, nàng vô cùng hạnh phúc, thi thoảng còn tới Tuyệt Tình điện, hợp tấu một khúc cùng Thiều Nguyệt, hiện tại nàng cực kỳ thỏa mãn, nhất mực hy vọng cuộc sống vẫn sẽ mãi mãi như bây giờ. Cho đến một ngày, Ma Nghiêm phát hiện ra chuyện tình của bọn họ, hết thảy đều thay đổi.
Ma Nghiêm nhốt Trúc Nhiễm vào tiên lao, phạt hắn bế môn để suy ngẫm lại, không cho phép bất cứ ai được qua thăm, Lưu Hạ đau khổ cầu xin nhưng không có kết quả, chẳng thể làm gì khác ngoài tới Tuyệt Tình điện tìm Thiều Nguyệt van cầu sự giúp đỡ. "Ta chỉ muốn được trông thấy mặt Trúc Nhiễm thôi, biết hắn không bị làm sao, ta sẽ rời đi ngay."
"Hóa ra Nghiêm sư huynh đã phát hiện...." Thiều Nguyệt hiểu sau khi Ma Nghiêm biết, nhất định sẽ chia rẽ hai người bọn họ, song không ngờ lại nhanh như vậy. Tử Trúc thấy Thiều Nguyệt đang suy tính điều gì đấy bèn nói với Lưu Hạ. "Lưu Hạ, đây là chuyện của Tham Lam điện, tiểu sư thúc không thể xen vào, cô đừng làm khó tiểu sư thúc nữa."
"Nhưng ta hết cách rồi, chỉ đành nhờ tiểu sư thúc giúp ta thôi." Lưu Hạ buồn rầu.
"Cơ mà..." Cũng chớ gây phiền toái cho Thiều Nguyệt, Tử Trúc còn chưa kịp nói thì đã bị Thiều Nguyệt ngăn cản.
"Tử Trúc," Thiều Nguyệt lên tiếng, Tử Trúc chẳng thể làm gì khác ngoài im lặng, trong lòng thầm oán trách, cô đúng là chỉ thích xen vào chuyện của người khác. Thiều Nguyệt nói tiếp. "Lưu Hạ, cô giả trang thành Tử Trúc đi, ta với cô cùng vào tiên lao."
".... Cảm ơn tiểu sư thúc!" Lưu Hạ cao hứng, nàng biết nhất định tiểu sư thúc sẽ giúp mình mà.
***
Không phải người nào cũng có thể vào được tiên lao, song với thân phận của Thiều Nguyệt, cô dễ dàng được thông qua, chủ yếu cũng bởi Chưởng môn từng nói, Thiều Nguyệt không cần câu nệ môn quy, cho nên đám đệ tử chẳng ai dám ngăn cản. Hai người tới trước tiên lao, "Tử Trúc" vừa thấy Trúc Nghiễm bèn chạy đến, mới đụng phải song tù bỗng bị bắn ngược trở về. Thiều Nguyệt vội vàng đi đỡ "Tử Trúc", "Xung quanh tiên lao có pháp thuật, cô sẽ bị nó cắn trả đấy."
Trúc Nhiễm nghe thấy thanh âm của Lưu Hạ, ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi thất kinh. "Tử Trúc, cô.... cô.... giọng cô...."
"À," Lúc này Lưu Hạ mới nhớ ra mình đang ở bên trong hình dạng Tử Trúc, mải mốt đổi lại. "Là ta...."
"Lưu Hạ!" Trúc Nhiễm kích động.
Thiều Nguyệt khẽ thở dài, rời khỏi tiên lao, để cho hai người riêng tư một lát. Từ khi Thiều Nguyệt đến thế giới này, cô vẫn chuyên tâm tu luyện, cho nên có chút chưa hiểu vị ngọt pha lẫn thống khổ của tình yêu, nhưng cô có thể nhận ra bây giờ Trúc Nhiễm và Lưu Hạ yêu nhau, song kết cục của bọn họ trong truyện rõ ràng ngược lại mà, đó là vì sao chứ?
"Trúc Nhiễm, huynh yên tâm, ta sẽ nghĩ ra biện pháp để cứu huynh, ta sẽ đi tìm ca ta, ca rất lợi hại, nhất định ca có cách cứu huynh."
"Lưu Hạ, muội đừng mạo hiểm vì ta, đây là Trường Lưu, cho dù ca muội có lợi hại thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng im hơi lặng tiếng lén vào."
"Huynh an tâm, ca ta là Sát Thiên Mạch, ngay cả Tôn Thượng cũng chỉ có thể đánh ngang với ca, huống chi bây giờ Tôn Thượng cũng không có mặt tại Trường Lưu, nhất định ca sẽ cứu được huynh ra."
"Cái gì? Sát Thiên Mạch?" Trúc Nhiễm không thể tưởng tượng nổi, nhìn Lưu Hạ. "Nàng là em gái Ma Quân?"
"Đúng là người khác vẫn hay gọi ca ta như thế." Lưu Hạ nhận thấy Trúc Nhiễm hơi khang khác, lo lắng gọi. "Trúc Nhiễm? Trúc Nhiễm?"
"À, không có gì, Lưu Hạ là em gái Ma Quân, vậy sao nàng phải tới Trường Lưu tu tiên?" Trúc Nhiễm khó hiểu, chẳng lẽ Lưu Hạ đến đây là có mục đích ư? Hắn không dám nghĩ tiếp.
"Ta nghe nói Trường Lưu có Lưu Quang cầm...." Lưu Hạ còn chưa nói hết đã bị Trúc Nhiễm cắt đứt.
"Không phải, không phải," Lưu Hạ lắc tay lia lịa. "Trúc Nhiễm, huynh phải tin ta, ta chỉ muốn được đàn nó một lần, sau đấy tiểu sư thúc đã thỏa mãn tâm nguyện của ta, ta sẽ không đánh cắp Lưu Quang cầm đâu."
"Tiểu sư thúc? Người thỏa mãn tâm nguyện của nàng?" Trúc Nhiễm cả kinh. "Tiểu sư thúc, người cho phép nàng đàn Lưu Quang cầm sao?"
"Ừ," Lưu Hạ gật đầu một cái. "Tiểu sư thúc chỉ cho ta gảy một lần trong Tuyệt Tình điện, thế nhưng ta đã hài lòng rồi."
"Lưu Hạ, nàng giúp ta...." Trúc Nhiễm hơi do dự, rốt cuộc có nên lợi dụng Lưu Hạ giúp hắn lấy trộm Lưu Quang cầm hay không, suy cho cùng, hắn không muốn Lưu Hạ tổn thương.
"Huynh yên tâm, ta sẽ tìm ca ta, nhờ ca tới giúp huynh." Lưu Hạ chưa nghe Trúc Nhiễm nói hết.
***
Thiều Nguyệt thấy đã hết thời gian, định gọi Lưu Hạ ra, thì đã nghe được thanh âm của nàng.
"Tiểu sư thúc, ta đi thôi!" Lưu Hạ trở về hình dạng "Tử Trúc", THiều Nguyệt chỉ thấy hốc mắt nàng đỏ bừng, biết nhất định hai người vừa mới tâm sự, cô cũng không nói gì nhiều, gật đầu một cái xong dẫn "Tử Trúc" rời đi.
Thiều Nguyệt vừa đi được không lâu thì Ma Nghiêm đến, y bước vào tiên lao, chất vấn Trúc Nhiễm. "Ngươi đã biết sai chưa?"
"Con chỉ yêu Lưu Hạ, không biết đã sai chỗ nào?" Trúc Nhiễm giương mắt nhìn Ma Nghiêm, mặc dù bây giờ chưa quyết xem có nên lợi dụng Lưu Hạ hay không, song hắn biết, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay nàng.
"Được! Được lắm! Ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?" Ma Nghiêm chỉ tay vào Trúc Nhiễm từ bên ngoài tiên lao, hận không thể rèn sắt thành thép. "Đến khi ta tống cổ Lưu Hạ ra khỏi Trường Lưu, để coi các người còn có thể gặp nhau hay không!"
"Sư phụ, cầu xin người, xin người đừng tách con khỏi Lưu Hạ, cầu xin người!" Trúc Nhiễm vừa dập đầu vừa cầu khẩn.
"Ngươi...." Ma Nghiêm tức giận. "Nếu ngươi cứ u mê mãi không tỉnh như vậy thì chớ trách sư phụ nhẫn tâm!"
"Sư phụ! Người định làm gì? Sư phụ..." Đột nhiên Trúc Nhiễm có dự cảm xấu.
"Ta giết Lưu Hạ, xem ngươi có biết hối cải không!" Dứt lời, Ma Nghiêm xoay người tính rời đi.
"Sư phụ...." Trúc Nhiễm cả kinh, hắn chưa từng muốn Lưu Hạ chết, hắn muốn ngăn cản Ma Nghiêm, nhưng vừa đụng phải tiên lao đã bị bắn ngược trở lại, lui về đằng sau vài bước, Trúc Nhiễm không cam lòng, tiếp tục tiến lên, hắn muốn phá vỡ pháp lực của tiên lao, cứ thế, sau khi bị phản mười mấy lần liên tục, Trúc Nhiễm gào rống, "A.....", dốc sức đánh về phía tiên lao, pháp lực quanh tiên lao chợt bị giãn ra bởi lực của hắn, Ma Nghiêm thấy thế, càng ra sức công kích, cuối cùng hắn lao ra khỏi tiên lao, Ma Nghiêm lại vận một chưởng đẩy hắn quay lại chỗ cũ, miệng phun máu tươi.
"Nghịch đồ, ngươi ở yên đây đi!" Ma Nghiêm vung tay, tiên lao lại khôi phục như lúc ban đầu. "Hừ!" Ma Nghiêm phất ống tay áo, xoay người rời đi.
Trúc Nhiễm tiêu hao quá nhiều pháp lực, pháp lực tiên lao lại cắn trả hắn, trên thân thể còn trúng một chưởng kia, hơn nữa quá mức ưu tư khiến đầu hắn nhức sắp nứt, hắn ôm đầu, lăn lộn dưới đất, thậm chí còn đập đầu lên mặt đất, cuối cùng chịu không nổi, Trúc Nhiễm ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, ngã xuống.
Trong mộng, Trúc Nhiễm thấy mình khi còn nhỏ, cũng thấy mẹ mình, là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, đối xử với hắn cực kì tốt. Có một hôm, mẹ hỏi hắn. "Nhiễm Nhi có muốn đi gặp cha không?"
"Muốn ạ!" Trúc Nhiễm chưa từng gặp cha mình, cho nên chẳng chút do dự mà gật đầu.
"Tốt lắm, vậy mẹ dẫn con đi tìm cha con, được không?" Mẹ ôn nhủ hỏi.
"Được ạ!" Lúc ấy Trúc Nhiễm đã vui mất mấy ngày liền, rốt cuộc cũng có thể thấy cha. Nhưng vào giây phút thấy cha kia, máu tươi của mẹ nhuộm đỏ mắt y, người cha hắn tâm tâm niệm niệm tự tay giết chết mẹ hắn, chỉ vì mẹ hắn là yêu. Tiểu Trúc Nhiễm thấy cha hắn đi về phía hắn, hắn phẫn uất giơ nắm đấm lên, định trả thù cho mẹ, nhưng cha, không phải, là kẻ xấu xa đã giết mẹ, phong ấn kí ức của hắn, mang hắn đến Trường Lưu, còn thu làm đại đệ tử.
Khóe mắt Trúc Nhiễm lưu lệ, thời khắc này hắn bị cừu hận che phủ, hắn hận Ma Nghiêm, hắn muốn Ma Nghiêm sống không bằng chết, hắn phải cướp được Thập Đại Thần Khí, trở thành người mạnh nhất thế giới, Lưu Hạ ư? Sát Thiên Mạch sao? Chính hay tà thì thế nào? Có Ma Quân tương trợ, lấy được Thập Đại Thần Khí chẳng phải quá dễ dàng sao? Thừa dịp Tôn Thượng không có ở đây, tiểu sư thúc lại hoàn toàn chẳng có chút phòng vệ với Lưu Hạ, trộm Lưu Quang cầm thực đơn giản, "A... ha ha ha...." Tiếng cười như quỷ thần của Trúc Nhiễm vang khắp tiên lao, "Ma Nghiêm! Ta sẽ khiến Trường Lưu ngươi một lòng khổ sở bảo vệ phải trả giá đắt!"
--- ------ -------
Bạn Editor tâm sự: Thật sự không ưa Ma Nghiêm bản nguyên tác lắm, Lưu Hạ rất đáng thương TT.TT