Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 127: Ngọc Huyễn Ly



Ma Nghiêm giật mình nhìn người trước mặt, "Sao lại là ngươi? Sao ngươi lại có thể lẻn vào Trường Lưu?"

Trúc Nhiễm xoay quả cầu thủy tinh trong tay, ngồi xổm xuống giơ nó lên, "Hừ, ông có biết đây là gì không?"

Ma Nghiêm ngước mắt nhìn quả cầu thủy tinh, vẫn chưa hiểu gì hết, Trúc Nhiễm nói tiếp, "Đây là ngọc Huyễn Ly, có thể cho người khác thấy được cảnh tượng mà ta muốn để đối phương thấy." Dứt lời, Trúc Nhiễm làm phép lên ngọc Huyễn Ly, khuôn mặt Trúc Nhiễm lập tức biến thành khuôn mặt của một đệ tử Trường Lưu.

"Ngươi..." Ma Nghiêm chỉ hắn, nhìn xung quanh, hô lớn, "Người đâu, mau bắt thứ rác rưởi của Trường Lưu này lại!"

"Ha ha ha..." Trúc Nhiễm đứng dậy cười vang, sau đó cúi đầu nhìn Ma Nghiêm, "Ông còn chưa hiểu sao? Căn bản là bọn chúng còn chẳng trông thấy chúng ta."

"Cái gì?" Ma Nghiêm nhìn xung quanh, dù y có gọi thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng có ai chú ý tới bọn họ.

Trúc Nhiễm cúi đầu tiến đến gần Ma Nghiêm, "Chớ uổng phí khí lực, trong mắt bọn họ, họ chỉ thấy một đệ tử Trường Lưu đang tận tâm tận lực chăm sóc cho Thế tôn mà thôi."

"Ngươi... đồ nghịch tử..." Ma Nghiêm tức giận, sau đó như ý thức được điều mình vừa nói, y mải mốt liếc nhìn đi nơi khác.

Trúc Nhiễm nắm lấy cổ áo Ma Nghiêm, vẻ mặt dữ tợn, "Ta thành ra thế này không phải là vì món quà của ông hay sao? Còn bảo ta là nghịch tử? Vậy có ngày nào ông ý thức được trách nhiệm của một người cha hay không?"

Ma Nghiêm kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt đầy hận thù của Trúc Nhiễm, "Ngươi, ngươi biết sao?"

"Ở trong mắt của ông, chỉ có Trường Lưu, vì Trường Lưu, ông giết mẫu thân, cũng vì Trường Lưu, ông chia rẽ ta và Lưu Hạ, cuối cùng Lưu Hạ phải chết, đây là kết quả mà ông muốn?" Trúc Nhiễm phẫn nộ chỉ trích.

Ma Nghiêm trả lời với vẻ cây ngay không sợ chết đứng, "Mẹ của ngươi là yêu, là do cô ta giấu giếm thân phận lừa gạt ta, nếu ta biết cô ta là yêu, tuyệt đối ta sẽ không đến bên cô ta!"

Trúc Nhiễm tức giận quát to, dùng lực treo ngược Ma Nghiêm lên không, hắn lấy ra một con dao găm từ ống tay áo, tiến đến đâm xuống vai phải của Ma Nghiêm, Ma Nghiêm cắn chặt răng, không kêu tiếng nào.

Trúc Nhiễm chuyển động con dao găm trong tay, Ma Nghiêm nhẫn nhịn, vẻ mặt đau đớn khiến lòng hắn vui sướng không thôi, song vẫn chưa thể giải tỏa được oán hận xưa cũ, "Chỉ vì mẹ ta là yêu mà ông giết bà, còn niêm phong trí nhớ của ta, để ta bái ông làm sư phụ?"

"Không... sai..." Ma Nghiêm nặn ra hai chữ.

"Còn Lưu Hạ? Nàng chỉ là một cô gái đơn thuần..." Trúc Nhiễm còn chưa nói xong, Ma Nghiêm đã lớn tiếng quát, "Nhưng con nhãi đó là muội muội của Sát Thiên Mạch, nó là người trong ma đạo!"

"Aaaa..." Trúc Nhiễm hét lên, cặp mắt ửng đỏ, rút con gao găm ra, sau đó đột nhiên nở nụ cười gian hiểm, Ma Nghiêm kỳ quái nhìn hắn, Trúc Nhiễm dùng tay chỉ về đằng sau, "Còn Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt thì sao? Ta đã tận mắt trông thấy cái gọi là tư tình giữa hai người bọn họ."

"Cái gì?" Ma Nghiêm kinh ngạc, "Là ngươi tạo nên những lời đồn đại kia?"

"Đồn đại gì chứ, chúng là sự thật, ông có thể cản được bọn họ ư?" Trúc Nhiễm bật cười điên cuồng, "Hôm nay ta thật muốn ở lại xem xem, tình yêu giữa tiên và ma, ông định ngăn cản thế nào!"

"Trúc Nhiễm!" Ma Nghiêm tức giận, không ngừng giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi ràng buộc của Trúc Nhiễm, song bởi vì y đã bị thương hai lần vì Hồng Hoang cho nên bây giờ không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể lo lắng theo sát tình huống bên ngoài.

Trong không gian hư vô, từng tia điện bổ xuống, Thiều Nguyệt dang hai tay, ngẩng đầu, cứ thế nghênh đón thiên lôi, để cho Mẫn Nhiên đứng cách đó không xa cũng hơi giật mình, nếu không phải hắn trông thấy thân thể Thiều Nguyệt đang run rẩy thì có khi sẽ thật sự cho rằng không phải Thiều Nguyệt đang độ kiếp mà chỉ đơn thuần là muốn tắm trong ánh nắng mặt trời.

Thiều Nguyệt cắn chặt răng, lòng thầm nhớ tới Tiểu Cốt, cô biết nhất định Tiểu Cốt sẽ làm chuyện điên rồ, cô phải mau chóng đi ra, đưa Tiểu Cốt rời khỏi đây. Nghĩ đến đó, Thiều Nguyệt nhắm mắt, hít một hơi thực sâu, chuyển hóa toàn bộ đau đớn thành động lực, sau đấy mở mắt kiên định nhìn lên đỉnh đầu, thiên lôi đỏ, tao chắc chắn sẽ chiến thắng mày!

Tại tiên lao, Tử Trúc, Tử Mạch và Đường Bảo kinh ngạc nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt đang lơ lửng trên không, trên người lại có những tia sét màu đỏ vây quanh, hơn nữa ngày càng dày đặc, thỉnh thoảng cô còn lộ ra nét mặt đau đớn.

"Chủ nhân!" Tử Mạch lo âu gọi.

Tử Trúc cũng rất lo lắng, nàng trấn tĩnh Tử Mạch bằng cách xoa tay, sau đó xoay người hỏi Niết, "Đó là thiên lôi đỏ ư?"

Niết gật đầu, "Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, nếu không thể vượt qua những đợt sét cuối cùng thì Thiều Nguyệt sẽ..."

"Hả? Vậy phải làm sao bây giờ đây, Cốt Đầu mà biết không phải sẽ thương tâm muốn chết à?" Đường Bảo bất an, chợt nhớ tới mục đích mình ra ngoài, con bé cả kinh thốt lên, "Đúng rồi, mọi người có ai thấy Cốt Đầu không? Ta cảm giác được rằng Cốt Đầu đã đến Trường Lưu rồi."

Tử Trúc và Tử Mạch nhìn nhau, Tử Trúc tiến lên phía trước, "Chúng ta cũng theo chân Thiên Cốt tới đây, nhưng... bây giờ..."

"Con bé đang ở quảng trường Trường Lưu, tuy nhiên ta khuyên các người đừng nên đến đó." Niết mở miệng.

Đường Bảo vui mừng, lập tức xoay người chạy ra ngoài cửa, song nghe được câu kia, con bé lại quay đầu lại, thắc mắc, "Tại sao? Chẳng lẽ Cốt Đầu gặp chuyện gì ư?" Càng nghĩ càng lo, Đường Bảo mải mốt biến thành một luồng sáng, biến mất khỏi tiên lao.

Tử Trúc nghi ngờ, "Vì sao lại khuyên Đường Bảo không nên đi?" Tử Mạch cũng không hiểu, quay sang nhìn Niết.

Niết ngẩng đầu, tựa hồ cậu có thể nhìn xuyên thấu qua lớp tường của tiên lao, thẳng về hướng xa xăm, "Bởi vì con bé không còn là Hoa Thiên Cốt mà các người biết nữa."

Toàn bộ Trường Lưu bị che phủ bởi mây đen, còn trên quảng trường Trường Lưu, mây đen che mặt trời, gió độc hoành hành, Hoa Thiên Cốt đứng ngay trung tâm, ngưng tụ Hồng Hoang. Cho đến khi gió thoáng dừng, mọi người mới mở mắt nhìn Hoa Thiên Cốt, song khi Hoa Thiên Cốt mở mắt ra, cặp đồng tử tươi như máu hù dọa cả thảy, khiến cho mọi người không khỏi rối rít lùi lại đằng sau.

Sát Thiên Mạch thấy Hoa Thiên Cốt như vậy, bất an gọi, "Bé con thân yêu ơi?" Hắn tiến thêm một bước, nhưng lúc này Hoa Thiên Cốt lại lật tay một cái, lòng bàn tay đánh xuống dưới đất, đồng thời ngẩng đầu lên hét to. Một vòng tròn màu đỏ lấy nàng làm tâm bắt đầu khuếch tán, sóng gợn đến đâu, người người bị đánh bay đến đó, chỉ những ai nội lực thâm sâu mới chống chịu nổi, song bọn họ vẫn không ngừng lùi về đằng sau.

Làn sóng này tràn toàn bộ Trường Lưu, đương nhiên cũng ảnh hưởng tới tiên lao, Tử Trúc và Tử Mạch buộc phải lui lại, chỉ mình Niết ngồi im bất động, lẩm bẩm, "Còn làm tới nước này nữa..." Sau đó ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt trong kết giới.

Thiều Nguyệt cảm nhận được sự bi thương và tức giận của Hoa Thiên Cốt, lòng thầm cả kinh, vì sao Tiểu Cốt lại đau lòng như vậy, tựa hồ nàng đang muốn hủy trời diệt đất vậy. Thiều Nguyệt xót cho Hoa Thiên Cốt, cô ngửa đầu nhìn những tia thiên lôi đỏ đang tích trữ trên cao, cắn chặt răng, phi thân bay lên.

Mẫn Nhiên giật mình, hô, "Thiều Nguyệt!" Song Thiều Nguyệt đã nhanh chóng vọt vào trong luồng mây trữ tầng tầng lớp lớp sấm sét, Mẫn Nhiên sợ hãi nói, "Chẳng lẽ cô muốn chịu đựng cùng một lúc tất cả số thiên lôi còn lại sao?" Mẫn Nhiên kinh hãi không thôi, ban đầu ngay cả Lôi Hạo cũng chưa dám làm vậy.

Hắn lo lắng bay lên, vừa mới bay được nửa đường, tiếng kêu đau đớn của Thiều Nguyệt đã vọng tới, sau đó là âm thanh sấm sét át hết tất cả, Mẫn Nhiên ngừng lại, siết chặt tay, thầm nhủ, Thiều Nguyệt, ngươi nhất định phải làm được.

"Aaaaa..." Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu hét lớn, tựa hồ nàng đang muốn khai thông toàn bộ bi phẫn trong lòng, nàng không tin sư tôn sẽ rời bỏ nàng, sư tôn sẽ không bỏ rơi Tiểu Cốt, nhưng những gì nàng nhìn thấy trong quả cầu thủy tinh, lại là hình ảnh sư tôn nằm im bất động ở đó, còn nàng thì lại chẳng thể làm được gì.

Bạch Tử Họa nắm chặt Đoạn Niệm, nhìn đệ tử các phái xung quanh đang không ngừng thương tổn, chàng nín thở ngưng thần, toàn thân phát ra ánh sáng trắng, nâng kiếm phóng về phía Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt cảm nhận được thanh kiếm, nàng xoay người dùng hai tay đẩy một cái, Hồng Hoang đánh Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa nâng kiếm đỡ, xoay người nhìn Hoa Thiên Cốt đứng đối diện.

"Hoa Thiên Cốt, ngươi đã quên cam kết ở đây rồi, Tiểu Nguyệt một lòng bảo hộ ngươi, vậy mà ngươi lại phụ lòng Tiểu Nguyệt." Bạch Tử Họa nói.

"A a... ha ha ha..." Cặp mắt đỏ tươi phẫn nộ đan xen oán hận của nàng nhìn chằm chằm Bạch Tử Họa, "Sư tôn đã không còn ở đây thì ta tuân thủ cam kết để làm gì? Đều là vì các người đã hại chết sư tôn!"

Bạch Tử Họa nhíu mày, chàng cảm thấy lời nói kia hơi kỳ quặc, Hoa Thiên Cốt lại nói tiếp, "Nếu thiên hạ này không muốn buông tha cho hai ta, vậy thì ta sẽ hủy diệt toàn bộ thiên hạ!"

Bạch Tử Họa nghe xong cả kinh, vội vàng tiến đến hòng ngăn cản, song trí não Hoa Thiên Cốt đã bị đau buồn và thù hận làm cho mê muội, dù là ai chắn lối, kể cả thần, nàng cũng giết.

Trúc Nhiễm mỉm cười quan sát Bạch Tử Họa giao thủ kịch liệt với Hoa Thiên Cốt, hắn quay đầu nhìn Ma Nghiêm, "Ông nói xem, ai sẽ thắng đây?"

"Dĩ nhiên là Tử Họa!" Ma Nghiêm lập tức đáp.

Trúc Nhiễm bật cười khinh bỉ, "Cũng chưa chắc, bây giờ Hoa Thiên Cốt chỉ hận không thể giết sạch hết toàn bộ, ông cảm thấy một người lòng không gợn sóng như Bạch Tử Họa lại có thể chiến thắng nổi trái tim ngập tràn khát vọng báo thù cho người yêu của Hoa Thiên Cốt ư?"

Ma Nghiêm ngẩn người, "Ý ngươi là gì?"

Trúc Nhiễm nâng ngọc Huyễn Ly trong tay lên, "Ông chưa quên tác dụng của nó chứ?" Lúc trước ở tiên lao, là hắn đã biến thành Đường Bảo để lừa Hoa Thiên Cốt.

"Ngươi..." Ma Nghiêm kinh hãi, hóa ra ngay từ lúc lời đồn đại được lan rộng cho tới khi Hoa Thiên Cốt mê muội hóa điên, tất cả đều là trò của kẻ luôn hành động trong bóng tối này.

Trúc Nhiễm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ma Nghiêm, đắc ý bảo, "Ông nghĩ không sai đâu, ta làm hết đấy, ta để Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt đã chết ở Trường Lưu, ông nói xem, Hoa Thiên Cốt sẽ làm gì?"

"Trúc Nhiễm!" Ma Nghiêm giận dữ hét lên, thân thể không ngừng rướn về phía trước, giãy dụa liên hồi, "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Trúc Nhiễm nghiêm mặt lại, tiến đến gần Ma Nghiêm, "Ta muốn ông tận mắt trông thấy Trường Lưu bị phá hủy!"

"Ngươi sẽ không được như ý đâu, sư muội chưa chết, con bé sẽ ngăn cản Hoa Thiên Cốt." Ma Nghiêm nói.

Trúc Nhiễm mỉm cười, "Ta còn đang chờ mà, chờ đến khi cô ta trông thấy màn kịch hay này." Ma Nghiêm thấy Trúc Nhiễm như thế thì trong lòng vô cùng hối hận, nếu ban đầu y nghe theo sư muội, thì có lẽ kiếp nạn ngày hôm nay sẽ không xảy ra.

Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa giao thủ trên không, chẳng phân biệt thắng thua, còn những người ở dưới chết dần chết mòn, vì Sát Thiên Mạch chịu nội thương cho nên chỉ có thể lo lắng dõi theo trận chiến của cả hai, còn Nghê Mạn Thiên với sự trợ giúp của ngọc Viêm Thủy nên không bị ảnh hưởng bởi Hồng Hoang, nàng đứng đó, bất an như bao người dõi theo hai cái bóng một đỏ, một trắng đang không ngừng đan chéo trên nền trời.

Bấy giờ Đường Bảo chạy tới, thấy cảnh tượng này bèn đứng như trời trồng, lẩm bẩm, "Cốt Đầu? Kia là Cốt Đầu ư? Sao Cốt Đầu lại đánh nhau với Tôn thượng?" Con bé muốn ngăn cản Hoa Thiên Cốt, thế là nó bay lên, nói, "Cốt Đầu ơi, đừng đánh nữa, bây giờ Kiếm tôn vì mẹ còn đang ở bên bờ vực sống chết kia kìa..."

"Không ổn rồi!" Trúc Nhiễm thấy Đường Bảo xuất hiện, nếu để cho Hoa Thiên Cốt biết chân tướng thì kế hoạch của hắn tiêu tùng rồi, thế là Trúc Nhiễm nhanh chóng làm phép ném ngọc Huyễn Ly về phía Hoa Thiên Cốt, một bọc sáng vô hình bao Hoa Thiên Cốt lại.

Hoa Thiên Cốt vừa mới né đợt công kích của Bạch Tử Họa rồi đánh một chưởng về phía chàng, Bạch Tử Họa xoay mình nâng kiếm đỡ, sau đó dùng nội lực kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Cả hai đưa mắt nhìn nhau chốc lát xong xông về phía đối phương, lúc này Đường Bảo trùng hợp bay tới trung gian, dang rộng hai tay, la lớn, "Đừng đánh nữa!"

Hoa Thiên Cốt ngẩn người, lý trí khôi phục lại, "Đường Bảo, mau tránh ra!"

Bạch Tử Họa dùng tiên lực đẩy Đường Bảo, sau đó đâm kiếm về phía Hoa Thiên Cốt, Đường Bảo thấy Đoạn Niệm sắp sửa đâm trúng Hoa Thiên Cốt bèn vội xoay người ngăn cản trước người nàng, lập tức Đoạn Niệm đâm vào giữa ngực con bé.

Con ngươi Hoa Thiên Cốt thu bé lại, nàng không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt, đưa tay run rẩy muốn ôm Đường Bảo, nhưng Bạch Tử Họa lại rút Đoạn Niệm ra, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Bảo rơi xuống, sượt qua đầu ngón tay nàng.

"AAAA!!!" Hoa Thiên Cốt hét to, ngưng tụ toàn bộ Hồng Hoang trong cơ thể, "Bạch! Tử! Họa!" Đất trời cũng chấn động, quảng trường Trường Lưu sắp nứt vỡ rồi, phòng ốc sụp đổ, còn lý trí của Hoa Thiên Cốt thì tiêu tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.