Thiều Nguyệt cẩn thận suy xét, nếu cô làm Chưởng môn, có lẽ sẽ phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ chúng sinh thiên hạ, đến lúc đối mặt với chuyện của Hoa Thiên Cốt, cô chỉ còn nước bó tay bó chân, thậm chí chẳng thể ngăn cản nổi bi kịch, đây là chuyện cô không muốn vướng phải nhất, cô tuyệt đối không muốn trở thành Bạch Tử Họa thứ hai. Hơn nữa thân phận Chưởng môn mang theo rất nhiều hạn chế, cô không thích bị trói buộc, chỉ hy vọng được tự do tự tại làm điều mình muốn, vì vậy Thiều Nguyệt nói rõ ràng. "Sư phụ, nếu con làm Chưởng môn, tuy sẽ tận tâm tận lực, nhưng đây không phải nguyện ước của con, con có tín niệm, và sẽ vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình. Cho nên, sư phụ, con không hợp với vị trí Chưởng môn, sư huynh mới là sự lựa chọn hoàn hảo nhất."
"Nguyệt Nhi lên làm Chưởng môn sẽ vẫn giữ vững nguyên tắc chỉ phân thiện - ác, không phân nhân - yêu sao?" Chưởng môn Trường Lưu hỏi.
"Vâng," Thiều Nguyệt gật đầu, "Về điểm này, con sẽ không thay đổi, vô luận có chuyện gì phát sinh đi chăng nữa."
Chưởng môn Trường Lưu nhìn ánh mắt kiên định của Thiều Nguyệt, thở dài. "Nguyệt Nhi quả nhiên không hợp làm Chưởng môn, Trường Lưu là đệ nhất môn phái ở Tiên giới, nếu Chưởng môn mà hạ thủ lưu tình với yêu ma thì chắc chắn sẽ bị các tiên phái khác lên án."
Thiều Nguyệt có chút buồn bã đáp. "Sư phụ, người cũng không đồng ý chuyện con cho yêu ma một con đường sống ư? Cho dù bọn họ có không làm chuyện gì xấu."
"Vi sư nói không, Nguyệt Nhi sẽ vâng lời à?"
"...." Thiều Nguyệt khổ não, "Chỉ cần yêu ma một lòng hướng thiện, con sẽ không đuổi tận giết tuyệt bọn họ."
Chưởng môn Trường Lưu mỉm cười vuốt râu, "Nguyệt Nhi giữ vững bản thân khiến vi sư rất hài lòng."
"Sư phụ? Người không trách con sao?" Thiều Nguyệt thắc mắc nhìn Chưởng môn.
"Vi sư đã thu con làm đồ đệ, sao có thể trách con, tu đạo của Nguyệt Nhi khác với người thường, chỉ cần con giữ vững thiện niệm, vi sư sẽ không trách con gì hết, huống chi tín niệm kiên trì của con trong tương lai có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Tiên giới, Nhân giới, thậm chí là Yêu giới, vi sư vô cùng mong đợi ngày đó tới."
"Sư phụ...." Thiều Nguyệt cảm động nói, "Nguyệt Nhi là đệ tử Trường Lưu, đây là chuyện vĩnh viễn sẽ không thay đổi, Nguyệt Nhi sẽ nhất mực nhớ trong lòng."
Chưởng môn Trường Lưu vui mừng bảo, "Được," sau đấy nhìn về phía Bạch Tử Họa, "Tử Họa, đã sẵn sàng tiếp nhận chức vị Chưởng môn chưa?"
Bạch Tử Họa khẽ gật đầu, "Sư phụ, con đã chuẩn bị xong."
"Được, vậy chức Chưởng môn truyền cho Bạch Tử Họa, nhưng trước khi kế nhiệm chức vị thì phải hạ sơn lịch luyện, trong lúc ấy, Trường Lưu cứ để Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc, Thiều Nguyệt ba người trông nom, chờ Tử Họa về thì chính thức nhận chức."
"Vâng, sư phụ!" Bốn người đồng thanh.
Chưởng môn Trường Lưu nhìn về phía Thiều Nguyệt, "Nguyệt Nhi, vi sư có chuyện muốn dặn dò các sư huynh của con...."
"Vậy Nguyệt Nhi xin được cáo lui trước." Thiều Nguyệt hiểu ý sư phụ, đứng dậy rời khỏi điện.
*
Trên đường, Thiều Nguyệt hồi tưởng lại những năm tháng cô dừng lại ở nơi đây, khi đó cô một lòng một dạ chỉ muốn tu luyện để tìm được Hoa Thiên Cốt, giờ đã tìm thấy rồi, nhưng lại chẳng biết phải làm sao thì mới ngăn nàng gặp sư huynh, thật đúng là một vấn đề khó khăn, cũng đâu thể ngăn sư huynh xuống núi lịch luyện chứ? Haizzz... Thiều Nguyệt khổ não suy nghĩ, cũng chẳng để ý thái độ lạ thường của người xung quanh.
Đệ tử đi ngang qua phần lớn đều là môn đồ mới thu nhận lúc Thiều Nguyệt lịch luyện, cho nên không ai biết cô, mọi người nhốn nháo tò mò quan sát Thiều Nguyệt, suy đoán đủ kiểu về thân phận của cô. Thiều Nguyệt vô tình đến chỗ tu luyện của các đệ tử, trước kia cô thường xuyên tới đây dạy dỗ các đệ tử tu hành, "Thật lâu chưa tới." Thiều Nguyệt thở dài.
Các đệ tử đang tu luyện cũng chú ý đến Thiều Nguyệt, bọn họ chụm đầu ghé tai suy đoán. "Ai, mấy người nói xem, nàng ta là ai?"
"Chả biết, có thể tùy ý đi lại ở Trường Lưu thì hẳn không phải người tầm thường."
"Ta nghĩ nàng ta không phải đệ tử Trường Lưu đâu, chúng ta chưa từng trông thấy nàng."
"Có lẽ là người phái khác ghé thăm Trường Lưu của chúng ta."
"Sao có thể như thế được, người phái khác tới thì Thập Nhất sư huynh sẽ phải phụng bồi chứ, với lại cũng có nghe ai bảo có người phái khác đến Trường Lưu đâu."
"À quên, chẳng phải gần đây Kiếm Tôn đã trở về sao?"
"Cái gì?" Mọi người cả kinh, "Chính là Kiếm Tôn chỉ mất trăm năm đã tu luyện thành tiên, cuối cùng phi thăng thành Thượng tiên ư?"
"Đúng nha, các người nói coi nàng ta rốt cuộc có giống Kiếm Tôn hay không?"
"Chúng ta chưa từng thấy nàng, ai mà biết, cơ mà nghe nói Kiếm Tôn một thân bạch y, thanh nhã thoát tục, nhìn rất giống nàng."
Mọi người gật đầu một cái, rối rít đồng ý, lúc này bỗng có một tiếng quát vang lên. "Các ngươi còn không tu luyện, đứng tụ tập ở đây làm gì?"
"Thập Nhất sư huynh!" Đám đệ tử thấy Lạc Thập Nhất bèn lập tức bắt đầu tu luyện, không dám thờ ơ một chút nào.
Lạc Thập Nhất cũng thấy Thiều Nguyệt, nhưng hắn chưa từng gặp cô, cũng không biết chức vị của cô, song dựa vào tiên khí trên người cô cũng đoán được người này tu vi từ tiên nhân trở lên, Lạc Thập Nhất cho rằng Thiều Nguyệt là khách tới Trường Lưu, đang bị lạc đường nên mới ở đây, cho nên Lạc Thập Nhất tiến đến hành lễ. "Không biết các hạ là ai, tại hạ là Lạc Thập Nhất, đại đệ tử của Thế Tôn, nếu cần người dẫn đường, ta nguyện ý giúp đỡ."
"Lạc Thập Nhất ư?" Thiều Nguyệt quan sát Thập Nhất, quả nhiên là một chàng trai nho nhã, nhìn qua thành thực đáng tin, tình yêu của anh ta và Đường Bảo khiến cho nhiều người tiếc nuối. Vì muốn cứu Hoa Thiên Cốt mà Đường Bảo bị Nghê Mạn Thiên sát hại, Hoa Thiên Cốt tuyệt vọng quá nên phá phong ấn trên người, trở thành Yêu Thần, nàng giết Lạc Thập Nhất vì sợ Đường Bảo cô đơn dưới kia. Thế nhưng Lạc Thập Nhất chỉ nhắm mắt lại, mỉm cười vui vẻ tiếp nhận, vì vậy Thiều Nguyệt lưu giữ ấn tượng không tệ đối với Lạc Thập Nhất, hy vọng lần này bọn họ sẽ có một cái kết khác.
Lạc Thập Nhất hơi bối rối, Thiều Nguyệt cứ nhìn hắn, lại chẳng nói gì làm hắn không biết nên làm sao cho phải, đúng lúc ấy Tử Trúc đi ngang qua, thấy Thiều Nguyệt bèn kêu lên, "Thiều.... Kiếm Tôn!" Không thể gọi tên cô trước mặt đám đệ tử, nàng suýt thì quên mất, vội vã thay đổi.
"Tử Trúc?" Thiều Nguyệt nhìn nàng, "Sao thế?"
Tử Trúc bất đắc dĩ, đáp. "Kiếm Tôn, Tam Tôn đang tìm người, sao người lại chạy đến đây?"
"Ta tới xem các đệ tử tu luyện, các sư huynh tìm ta có chuyện gì?" Thiều Nguyệt thắc mắc, không phải bọn họ đang bàn bạc với sư phụ ư?
"Đi thì biết, Kiếm Tôn, đi mau đi." Tử Trúc thúc giục.
"Được, ta đi ngay." sau đó xoay người nói với Lạc Thập Nhất. "Lạc Thập Nhất, hẹn gặp lại!"
Lạc Thập Nhất ngây ngốc gật đầu một cái, cho tới khi Thiều Nguyệt đi mất dạng, hắn mới hoàn hồn, người vừa rồi là Kiếm Tôn sao? Là niềm tự hào của Trường Lưu, chỉ mất trăm năm tu luyện đã thành Thượng tiên ư? Lạc Thập Nhất hối hận không thôi, hắn không nên lỗ mãng như vậy, cũng không biết Kiếm Tôn nhận xét thế nào về hắn, liệu sư phụ có mắng mỏ hắn không biết phân biệt tôn ti hay không, Lạc Thập Nhất quấn quít vô cùng.
*
Thiều Nguyệt trở về Tuyệt Tình điện, thấy Bạch Tử Họa, Ma Nghiêm cùng Sênh Tiêu Mặc đang ở đây, không khỏi thắc mắc. "A? Sư huynh, sao các huynh ở hết đây vậy?"
Ma Nghiêm xụ mặt, nghiêm túc nói. "Sư muội, muội chạy đi đâu thế, sư phụ bảo chúng ta hợp lực trông nom Trường Lưu, chuẩn bị cho lễ kế nhiệm của Tử Họa, thế mà muội lại đi đâu mất tiêu."
"Được rồi mà sư huynh, tiểu sư muội vừa mới quay lại, huynh đã trách nàng, cũng không để tiểu sư muội được nghỉ ngơi một chút nào." Sênh Tiêu Mặc khuyên lơn.
"Sư huynh, ta chỉ đi lòng vòng ở Trường Lưu thôi, đi xa đã lâu, ta muốn ngắm Trường Lưu một chút." Thiều Nguyệt trả lời theo đúng sự thật.
Ma Nghiêm nghe xong cũng không tiện nói thêm, Sênh Tiêu Mặc lại cười cười. "Tiểu sư muội, lát ta lại cùng muội đi ngắm tiếp."
Thiều Nguyệt gật đầu, đi tới ngồi xuống. "Sư huynh, bao giờ huynh hạ sơn?"
"Hôm nay hạ sơn." Bạch Tử Họa đáp.
Thiều Nguyệt thấp thỏm hỏi. "Vậy.... ta có thể đi cùng sư huynh không?"
"Vớ vẩn! Sư muội, Tử Họa hạ sơn lịch luyện trước khi nhận chức vị Chưởng môn, muội theo làm gì? Hơn nữa muội còn phải quản một số việc ở Trường Lưu, sắp tới sẽ vô cùng bận rộn." Ma Nghiêm lập tức từ chối.
"Không phải đã có Nghiêm sư huynh trông nom Trường Lưu ư? Ta chỉ cần dành thời gian đi dạy dỗ các đệ tử là được." Thiều Nguyệt cố gắng xin.
"Tiểu sư muội, muội mới lịch luyện trở về, sao đã muốn hạ sơn rồi? Hay là ở lại Trường Lưu đi, nếu không ta sẽ chết vì chả có ai trò chuyện cùng mất." Sênh Tiêu Mặc cũng không nỡ thấy Thiều Nguyệt vừa về đã rời đi.
Thiều Nguyệt hết cách, đành nghe lời hai vị sư huynh, xem ra không thể đi cùng sư huynh để ngăn cản hắn chạm mặt Tiểu Cốt rồi, mà Bạch Tử Họa thấy Thiều Nguyệt như có điều suy nghĩ. Sau khi Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc đi, Bạch Tử Họa hỏi. "Tiểu Nguyệt, trong lúc hạ sơn lịch luyện đã gặp phải chuyện gì sao?"
"Dạ? Không ạ, sao sư huynh hỏi vậy?" Thiều Nguyệt không hiểu ý của hắn, nhưng cũng không định kể hắn nghe chuyện về Hoa Thiên Cốt.
"Tiều Nguyệt thân ở Trường Lưu, nhưng tâm lại không ở nơi này." Bạch Tử Họa nhìn Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt cả kinh, sư huynh nhận ra điều gì ư? "Sư huynh? Ta...."
"Tiểu Nguyệt, cho dù muội đã gặp chuyện gì khi lịch luyện thì cũng chớ quên mục đích ban đầu khi muội tu tiên." Bạch Tử Họa nói. 1
"Vâng, ta sẽ không quên." Thiều Nguyệt sao có thể quên mục đích cô phấn đấu tu luyện thành Thượng tiên, hết thảy đều vì Hoa Thiên Cốt, cô chưa từng bỏ cuộc.
***
Bạch Tử Họa rời khỏi Trường Lưu, dùng tên giả là Mặc Băng xuống núi lịch luyện, mặc dầu Thiệu Nguyệt rất lo âu song nhất thời chưa thể bám theo, chỉ đành nghe lời Ma Nghiêm, xử lý chút chuyện ở Trường Lưu.
Trong quãng thời gian Bạch Tử Họa lịch luyện trên nhân gian, một ngày hắn đang đi qua một thôn trang nằm giữa lòng quần núi, nhìn thật giống chốn bồng lai tiên cảnh bí mật. Sau khi đi vào, hắn mới biết đây là thôn Hoa Liên, hắn chợt nhớ ra truyền âm phù của Thiều Nguyệt cũng truyền tới từ nơi đây, Bạch Tử Họa có chút ngờ vực, Tiểu Nguyệt lưu luyến nơi này, rốt cuộc bởi thứ gì? Bạch Tử Họa bước về phía thôn.
Ban đêm, Hoa Thiên Cốt một mình đốt đèn lồng, xuyên qua khu rừng yêu ma hoành hành, chạy đến tiệm thuốc trong thôn, nàng đập cửa kêu lên. "Trương đại phu, Trương đại phu, ông mau mở cửa đi." Nhưng không ai đáp lại, Hoa Thiên Cốt chẳng thể làm gì khác ngoài dùng sức đẩy một cái, mở cửa đi vào, phát hiện Trương đại phu đang ngồi cạnh bàn, nàng vừa đi vừa nói. "Trương đại phu, cha ta bị bệnh rồi, nhờ ngài mau bốc thuốc giúp ta đi."
Song Trương đại phu không hề nhúc nhích, cũng chẳng có bất cứ phản ứng gì, Hoa Thiên Cốt tiến đến vỗ bả vai lão, lão chợt ngã về phía sau, khóe miệng lưu một vệt máu. Hoa Thiên Cốt cả kinh, Trương đại phu đã chết sao? Sau đó nàng ngẩng đầu, nóc nhà hướng thiên lại có một con quái thú khổng lồ, nó mở to cặp mắt đỏ ngầu nhìn vào bên trong, Hoa Thiên Cốt sợ quá hét lên, ném luôn đèn lồng trên tay xuống đất. Bấy giờ móng vuốt của quái thú đưa qua song vừa, tính bắt Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt chạy quanh nhà tránh né, cuối cùng bị ảnh hưởng bởi dư chấn của móng vuốt đập vào nền nhà, bay ra ngoài.
Hoa Thiên Cốt ngã xuống đất, thấy quái thú toàn thân đen sì ngày càng lại gần nàng, lòng rất sợ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. "Nguyệt tỷ tỷ, Nguyệt tỷ tỷ...." Chợt nàng nhớ tới cây mộc kiếm Thiều Nguyệt làm cho nàng, nàng lúc nào cũng mang theo người, bèn rút ra, nắm chặt bùa hộ mệnh trước ngực, nhìn quái thú mà lớn tiếng nói. "Yêu ma, ta không sợ ngươi, vì ta đã có Nguyệt tỷ tỷ bảo vệ, aaaaa...." Dứt lời liền xách mộc kiếm xông đến.
Quái thú rất khỏe, mộc kiếm của Hoa Thiên Cốt căn bản không có hiệu quả, cuối cùng quái thú vẫy đuôi một phát, Hoa Thiên Cốt nâng kiếm đỡ, mộc kiếm nhất thời vỡ làm đôi, mà nàng cũng bị đánh trúng, nhưng lúc này bùa hộ mệnh trên người nàng phát ngân quang, lóe lên một tia sấm sét, chống lại cái đuôi quái thú, song phương cùng bị đánh bật đi mấy thước. Khi ấy, Bạch Tử Họa bay tới đỡ lấy Hoa Thiên Cốt đang rơi từ không trung xuống, Hoa Thiên Cốt nhìn gò má Bạch Tử Họa, trong lòng thầm mất mát, tại sao không phải Nguyệt tỷ tỷ?