Tin Thiều Nguyệt trúng độc lư Bốc Nguyên đã truyền tới tận Trường Lưu, ba người Bạch Tử Họa và Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc lo lắng không thôi, Sênh Tiêu Mặc nhíu mày, "Sao tự dưng tiểu sư muội lại trúng độc của lư Bốc Nguyên chứ, không phải nó đã được Ôn Chưởng môn của đồi Ngọc Trọc bảo quan ư?"
Ma Nghiêm lộ rõ vẻ tức giận, y phất ống tay áo, "Hừ! Ôn Phong Dư kia vẫn luôn chẳng coi Trường Lưu của chúng ta ra cái gì, trước nay mỗi lần chúng ta đề nghị phân phối lại Thần Khí thì hắn luôn phản đối, bây giờ thì lòi cái đuôi muốn hãm hại sư muội ra rồi!"
Bạch Tử Họa cũng khẽ nhăn mày, "Sư huynh à, chúng ta chưa biết rõ chuyện gì đã xảy ra, đừng suy đoán nữa."
"Nhưng Tử Họa, thật sự thì sư muội đã trúng phải độc của lư Bốc Nguyên mà, Ôn Phong Dư còn lâu mới thoát được!" Ma Nghiêm nổi cơn thịnh nộ.
"Với tu hành của Tiểu Nguyệt thì đâu có nhiều thứ có thể gây tổn thương đến con bé cơ chứ, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó ở Thục Sơn." Bạch Tử Họa trầm tư, trong lòng chàng cũng vô cùng lo cho Thiều Nguyệt.
Sênh Tiêu Mặc đánh quạt xếp vào lòng bàn tay mình, "Cơ mà lần nào tiểu sư muội xuống núi cũng trở về cùng một thân đầy thương tích, trong khi rõ ràng tu vi của tiểu sư muội không hề kém cỏi?"
Sênh Tiêu Mặc vừa dứt lời thì đột nhiên Bạch Tử Họa bừng hiểu, hình như lần nào Tiểu Nguyệt bị thương cũng là vì Thiên Cốt, chẳng lẽ... Bạch Tử Họa cả kinh, chàng mải mốt phi thân về điện Tuyệt Tình, Ma Nghiêm với Sênh Tiêu Mặc thắc mắc dõi theo phương hướng Bạch Tử Họa rời đi, cả hai trố mắt nhìn nhau rồi lại tiếp tục cau mày buồn phiền, nên giải độc cho Thiều Nguyệt thế nào đây.
Bạch Tử Họa vừa về tới điện Tuyệt Tình đã lấy đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt ra, quả nhiên, đá Nghiệm Sinh của Tiểu Nguyệt hầu như đã bị bao phủ bởi ánh vàng, chàng lại lấy đá Nghiệm Sinh của mình, nó đã sớm khôi phục lại màu sắc vốn có, Bạch Tử Họa xiết chặt hòn đá Nghiệm Sinh, sau đó lập tức lên đường đến Thục Sơn.
Hoa Thiên Cốt đang nằm trên giường của mình, Đông Phương Úc Khanh ở bên chăm sóc cho nàng, chợt Hoa Thiên Cốt hét lên, "Sư tôn!" Rồi ngồi dậy, Đông Phương Úc Khanh vội đỡ nàng, "Cốt Đầu à, nàng tỉnh..."
Hoa Thiên Cốt lo sợ nắm lấy ống tay áo Đông Phương Úc Khanh, "Đông Phương ơi, sư tôn đâu rồi? Sư tôn thế nào rồi?"
"À..." Đông Phương Úc Khanh muốn nói lại thôi, Hoa Thiên Cốt thấy thế thì lại càng bất an, "Đông Phương, huynh mau trả lời ta, rốt cuộc thì sư tôn sao rồi?"
"Kiếm tôn..." Đông Phương Úc Khanh rũ mi mắt, "Sau khi nàng ngất xỉu, Kiếm tôn đã biến mất rồi."
"Cái gì?" Hoa Thiên Cốt thắc mắc, "Vậy sư tôn đi đâu?"
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, "E rằng... đã không còn ở Thục Sơn nữa."
Hoa Thiên Cốt cả kinh ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Úc Khanh, sau đó nàng nhanh chóng bước xuống giường, Đông Phương Úc Khanh mải mốt ngăn nàng lại, "Cốt Đầu à, Cốt Đầu, nàng định làm gì?"
"Ta phải đi tìm sư tôn!" Hoa Thiên Cốt đẩy Đông Phương Úc Khanh ra, chạy khỏi căn phòng, trùng hợp lại đụng phải Vân Ẩn, Vân Ẩn hành lễ, "Chưởng môn."
Hoa Thiên Cốt lo lắng hỏi, "Vân Ẩn ơi, huynh có biết sư tôn đi đâu không?"
"Chưởng môn..." Vân Ẩn áy náy, "Đệ tử đã tìm khắp toàn bộ Thục Sơn rồi mà vẫn không tìm thấy tung tích Kiếm tôn."
"Sao lại thế? Sư tôn còn đang trúng độc mà, bây giờ lại chẳng ai biết người đã đi đâu, phải làm thế nào đây?" Hoa Thiên Cốt trở nên cuống cuồng.
"Cốt Đầu..." Đông Phương Úc Khanh bước ra, anh chàng không biết phải an ủi nàng thế nào.
"Chưởng môn, có trách hãy trách đệ tử, nếu đệ tử có thể ngăn Vân Ế sớm hơn đã tốt." Vân Ẩn hết sức áy náy.
Bấy giờ một luồng ánh sáng hồng thoáng qua, thanh kiếm Mẫn Sinh đột ngột xuất hiện giữa sân, Hoa Thiên Cốt nhìn Mẫn Sinh, đột nhiên nàng nhớ khi còn ở nước Thục, Mẫn Sinh đã xảy ra hiện tượng cộng hưởng với Kinh Lôi của sư tôn, nàng vội chạy tới, "Mẫn Sinh à, sư tôn bảo ngươi có linh tính, vậy ngươi có biết sư tôn đang ở đâu không? Hơn nữa không phải ngươi có phản ứng với Kinh Lôi hay sao? Van xin ngươi, hãy mau nói cho ta biết tung tích của sư tôn đi!"
"Cốt Đầu à, nàng đang làm gì vậy?" Đông Phương Úc Khanh không hiểu hành động của Hoa Thiên Cốt, anh chàng cho rằng nàng quá hoảng rồi.
"Chưởng môn..." Vân Ẩn cũng không hiểu, sao hắn lại càng không hiểu lí do mà bỗng dưng Mẫn Sinh lại xuất hiện tại đây, rõ ràng hắn đã cất nó trong phòng, chỉ chờ Kiếm tôn quay lại sẽ trả cho cô.
Ai ngờ, một chuyện khiến không ai có thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, thanh Mẫn Sinh như cũng có suy nghĩ vậy, nó kêu keng một tiếng rồi bay đi, Hoa Thiên Cốt thấy vậy bèn kêu lên, "Thanh Tuyền!" Sau đó ngự kiếm bám theo.
"Cốt Đầu..."
"Chưởng môn..."
Đông Phương Úc Khanh và Vân Ẩn vội gọi, song Hoa Thiên Cốt đã đi mất dạng.
Trong điện Thất Sát, Thiện Xuân Thu cũng nghe thấy tin đồn Thiều Nguyệt trúng độc, Khoáng Dã Thiên bật cười, "Hộ pháp, kế của ngài thật quá cao minh, Thiều Nguyệt xong đời thật rồi."
Thiện Xuân Thu khinh thường, "Hừ! Có thể đấu lại ta sao!"
"Cơ mà," Khoáng Dã Thiên lo lắng, "Nếu Thánh quân biết Thiều Nguyệt trúng độc, chắc chắn người sẽ đi tìm thuốc giải cho ả, hộ pháp à, chúng ta phải mau chóng dâng đan Hành Thi..."
Thiện Xuân Thu gật đầu, sau đó gã ra lệnh cho thuộc hạ, "Truyền lệnh của ta, phong tỏa hết toàn bộ tin tức, đừng để thế giới bên ngoài ảnh hưởng đến Thánh quân."
Sát Thiên Mạch nhàm chán ngồi trên ghế, cầm gương tự ngắm mình, càng ngắm lại càng hài lòng, Thiện Xuân Thu bưng một chiếc đĩa bạc thấp thỏm tiến vào, Sát Thiên Mạch đặt gương xuống, "Haizzz, đáng lẽ ra ta vẫn còn đang đi du ngoạn với Thiều Nguyệt và bé con mà..."
Thiện Xuân Thu nghe xong trầm mặc chốc lát, gã cố nén giận, cúi đầu nói, "Thánh quân..."
Sát Thiên Mạch hỏi, "Thiện Xuân Thu, ngươi đi hỏi thăm cho ta một chút, xem xem tình trạng dạo gần đây của Thiều Nguyệt với bé con thế nào, sắp tới ngày giỗ của Lưu Hạ rồi, ta muốn hai người bọn họ ghé qua đây với ta."
"Thánh quân, bây giờ Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt đang ở Thục Sơn, chuẩn bị cho đại điển kế nhiệm, e rằng... không rảnh đâu ạ." Thiện Xuân Thu cố tình giấu giếm tin Thiều Nguyệt bị trúng độc, thấy vẻ mặt của Sát Thiên Mạch thất vọng thì gã vội nâng cao vật ở trên tay, "Thánh quân à, đây à một chén canh hạt sen trộn mộc nhĩ, mời Thánh quân thưởng thức."
"Ồ?" Sát Thiên Mạch bấy giờ mới liếc nhìn Thiện Xuân Thu, "Sao tự dưng ngươi lại làm những thứ này?"
Thiện Xuân Thu mải mốt tỏ vẻ trung thành, "Chỉ cần vì Thánh quân thì thuộc hạ cam tâm tình nguyện làm mọi thứ."
Sát Thiên Mạch bật cười, "Nhìn ngươi thành tâm như vậy, ta cũng sẽ không khách khí." Hắn nâng cái bát trong khay lên, cầm thìa chậm rãi nếm thử.
Thiện Xuân Thu sốt sắng ngẩng đầu nhìn Sát Thiên Mạch, song lúc Sát Thiên Mạch quay sang nhìn gã, Thiện Xuân Thu lại vội cúi xuống, không dám đối mặt với Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch nếm thử một thìa xong mỉm cười, "Không tệ, tài nấu nướng của ngươi..." chưa dứt lời, Sát Thiên Mạch đã cảm thấy có gì đó sai sai, hắn kinh ngạc chỉ tay về phía Thiện Xuân Thu, "Ngươi..." rồi bất tỉnh.
Thiện Xuân Thu nhìn Sát Thiên Mạch ngã trên ghế ngồi, gã đặt chiếc khay trên tay xuống, từng bước từng bước tiến lại gần, "Thánh quân à, ngài không nhớ thì thuộc hạ sẽ nói cho ngài nhớ," gã ngồi xổm bên cạnh Sát Thiên Mạch, "Ngài từng bảo muốn thống nhất thiên hạ, hết thảy những gì ta làm cho ngài ngày hôm nay, đều là vì nguyện vọng lớn của Thánh quân, hy vọng sẽ có một ngày, Thánh quân có thể hiểu được nỗi khổ tâm của thuộc hạ, cho nên, ngài hãy quên Lưu Hạ và Thiều Nguyệt đi đi, hãy quên đi tất cả những đau khổ của quá khứ!" Thiện Xuân Thu nắm lấy ống tay áo của Sát Thiên Mạch, "Thánh quân chỉ cần quên thôi, ta sẽ, ta sẽ làm mọi việc vì ngài." Sau đó gã dập đầu với Sát Thiên Mạch một cách đầy cung kính.
Hoa Thiên Cốt vẫn phi hành trên không để bám đuôi Mẫn Sinh, lòng nàng nóng như lửa, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Sư tôn à, ngàn vạn lần xin người đừng gặp phải chuyện gì, sư tôn..."
Bấy giờ bỗng dưng Mẫn sinh đột ngột chuyển hướng, Hoa Thiên Cốt phản ứng kịp, tại một nơi tầm thường cỏ dại mọc um tùm, thanh Mẫn Sinh trực tiếp bay vào. Hoa Thiên Cốt hơi chần chừ, nàng cho rằng trước mắt là đường cùng, song nghĩ đến tình trạng của sư tôn, nàng vẫn gạt bỏ hết nghi ngờ để dứt khoát bám theo.
Vào xong, Hoa Thiên Cốt mới phát hiện hóa ra trong này ẩn một cái hang núi, có điều cửa hang bị cây cối che khuất, khiến cho người ta nghĩ đây là đường cùng, Hoa Thiên Cốt nhảy khỏi thân kiếm Thanh Tuyền, Mẫn Sinh vừa vào đã đâu mất tiêu, Hoa Thiên Cốt lần mò dựa theo phương hướng phát ra ánh sáng màu hồng, vừa quặt một ngã rẽ, nàng đã phát hiện ra Mẫn Sinh đang cắm dưới đất. Hoa Thiên Cốt bước nhanh về phía trước, chợt nàng bị bật ngược trở lại vì một bức bình phong.
Tiên lực quen thuộc như thế, Hoa Thiên Cốt cả kinh đứng dậy, "Sư tôn, sư tôn..." Nàng gắng sức phá bỏ bình phong, thậm chí còn dùng lực để công kích, song chẳng có bất kỳ hiệu quả nào. Hoa Thiên Cốt nhìn Mẫn Sinh, nàng tiến đến rút kiếm, "Mẫn Sinh à, ngươi là Thần Khí, nhất định có thể hủy lớp bình phong này, phải không?"
Mẫn Sinh phát quang như muốn trả lời nàng, Hoa Thiên Cốt ngưng tụ thần khí, chém một nhát về phía tấm bình phong, thời điểm Mẫn Sinh giằng co cùng sấm sét bao bọc cho tấm bình phong, tay Hoa Thiên Cốt bắt đầu tê dại. Hoa Thiên Cốt gắng đứng vững hồi lâu, cuối cùng tấm bình phong cũng bắt đầu rạn vỡ, sau đó tan thành từng mảnh vụn, Hoa Thiên Cốt còn chưa thu hồi công lực thì thanh Mẫn Sinh đã lôi nàng tiến lên phía trước.
Dừng ngay một huyệt động nhỏ, Hoa Thiên Cốt hoàn hồn đã trông thấy Thiều Nguyệt nằm trên nền đất, nàng vội tiến lại gần, đỡ lấy Thiều Nguyệt, khóe miệng Thiều Nguyệt còn một vết máu đen chưa khô, Hoa Thiên Cốt bật nức nở, "Sư tôn ơi, sư tôn, cuối cùng Tiểu Cốt cũng tìm thấy người, người đừng bỏ rơi Tiểu Cốt, đừng bỏ lại Tiểu Cốt," Hoa Thiên Cốt ôm Thiều Nguyệt vào lòng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, "Sư tôn à, người đã đáp ứng con, đã đáp ứng con..." Hoa Thiên Cốt nhớ lại cảnh nàng và sư tôn đã móc nghéo tay nhau, "Sư tôn, người đã hứa..."
"Tiểu Cốt..." Thiều Nguyệt suy yếu mở mắt, giơ tay lên, "Sao con lại tới đây?"
Hoa Thiên Cốt vội nắm lấy tay Thiều Nguyệt, đặt nó lên mặt mình, "Sư tôn, Tiểu Cốt cho rằng người đã bỏ rơi con."
Thiều Nguyệt nở nụ cười mệt mỏi, "Sao có thể chứ, vi sư đã hứa với Tiểu Cốt, không bỏ lại con, Tiểu Cốt quên rồi ư?"
Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, "Tiểu Cốt không quên, con chỉ sợ sư tôn sẽ không thể chịu được." Sau đó nàng nghĩ tới việc Thiều Nguyệt đã hút chất độc cho nàng, nàng lại mải mốt đỡ lấy Thiều Nguyệt, "Sư tôn, người đã hút chất độc cho con, Tiểu Cốt cũng có thể hút chất độc cho người, con sẽ giúp người..."
Thiều Nguyệt vội giữ lấy cánh tay Hoa Thiên Cốt đặt sau lưng cô, lắc đầu, "Vô dụng thôi, Tiểu Cốt à, độc này đã lan tới tận lục phủ ngũ tạng của ta rồi, vô dụng."
Hốc mắt Hoa Thiên Cốt ửng đỏ, "Sư tôn ơi, sao người lại cứu Tiểu Cốt chứ, con thà rằng người bị trúng độc là con còn hơn."
"Nói gì ngốc nghếch vậy?" Thiều Nguyệt gắng nâng tay xoa đầu Hoa Thiên Cốt, "Còn nhớ cam kết của ta trong đại điển bái sư chứ?"
Hoa Thiên Cốt cắn môi dưới, nàng gật đầu, Thiều Nguyệt lặp lại, "Vi sẽ đã nói sẽ bảo hộ con cả đời," sau đó cô dịu dàng nhìn Hoa Thiên Cốt, "Sao có thể để con chết vì ta?"
"Sư tôn..." Hoa Thiên Cốt vội nói, "Tiểu Cốt sẽ còn sống rất lâu mà, sư tôn cũng sẽ không chết đâu, nếu không thì chứng tỏ sư tôn nuốt lời."
"Ha ha..." Thiều Nguyệt bật cười, "Ừ nhỉ, còn chưa thấy Tiểu Cốt thành tiên mà?"
"Vâng, vâng," Hoa Thiên Cốt gật đầu lia lịa, Thiều Nguyệt tự hỏi liệu khi mình chết đi thì có quay về thế giới cũ được nữa không, cô an ủi Hoa Thiên Cốt, "Cho dù vi sư có chết ở thế giới này, thì cùng lắm cũng chỉ quay về quê hương cũ, Tiểu Cốt đừng lo."
"Tiểu Cốt không hiểu ý của sư tôn, nhưng Tiểu Cốt biết, dù sư tôn có ở thế giới nào đi chăng nữa, Tiểu Cốt cũng không bao giờ hy vọng sư tôn sẽ chết!" Dứt lời, Hoa Thiên Cốt ôm chầm lấy Thiều Nguyệt, cằm nàng đặt trên bả vai cô, "Nếu sư tôn chết, Tiểu Cốt cũng không sống một mình!"
"Tiểu Cốt à!" Thiều Nguyệt thốt lên, cô muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Hoa Thiên Cốt, song sau đó lại ho khan.
Hoa Thiên Cốt mải mốt xoa lưng Thiều Nguyệt, "Thế nên sư tôn ơi, người nhất định phải sống, ít nhất là vì Tiểu Cốt, có được không?"
Trái tim Thiều Nguyệt như được sưởi ấm, quả thực thì cô không thể trách cứ Hoa Thiên Cốt, ngay tại điểm xuất phát, nàng đã luôn sống vì cô, nàng tốt như vậy, sao cô có thể cự tuyệt nàng chứ? Thiều Nguyệt nâng hai tay lên, ôm lấy Hoa Thiên Cốt, gật đầu, "Được, vi sư đáp ứng con."