[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ

Chương 16



Hồi đáp vừa ngoài dự liệu lại vừa trong dự liệu, Dumbledore âm thầm thở dài, buông xuống cốc trà, nhìn nơi chữ viết biến mất, mỉm cười:“ Vậy thì Harry, cậu muốn biết điều gì? ”

Ngây người một chút, Harry tự hỏi, cậu muốn biết gì? Vô thức lắc đầu, sau đó tỉnh ngộ động tác của bản thân lão vu sư không nhìn thấy, suy nghĩ tỉ mỉ, cuối cùng, giơ tay.

‘Tất cả, những gì thầy biết, những gì có thể nói với tôi!’

Vuốt vuốt râu, Dumbledore chớp mắt:“oh, Harry yêu quý, lẽ nào Nick bọn họ chưa có nói với cậu? Tôi nghĩ cậu phải biết nhiều hơn tôi nữa cơ”

Bĩu môi, Harry nhìn lão cáo già đang giả vờ ngây thơ.

‘Nhưng thầy mới là hiệu trưởng!’

Ngây người một lúc, Dumbledore híp mắt:“oh, được rồi, được rồi, để tôi nghĩ xem, cần biết, những việc đó đã qua rất nhiều năm rồi ”

Nháy mắt, trong đầu Harry hiện ra một câu nói, hơn nữa còn vô thức ‘viết’ ra ngoài.

‘Nhưng rất rõ ràng, những xi rô mà thầy uống kia không hề làm cho não thầy mất đi ký ức, quên đi ngay cả một việc nhỏ như lông tơ nào!’

Ngớ người, Dumbledore nhìn những ký tự đang hiển thị ở trong không trung, ông nên nói gì, gần mực thì đen ư? Đến cả linh hồn cũng thế ư?

“hắc hắc! Được rồi, tôi nhớ ra rồi, oh, Severus hắn ư……”……

Snape đổ ma dược giảm đau vào trong bình, nhìn từng bình từng bình lam sắc, mím môi, gọi gia tinh tới trực tiếp mang thuốc tới chỗ bà Pomfrey, thu dọn bàn làm việc, huy tay xem xem thời gian, chọn mi, hắn đã trở về tầng hầm hơn 3 tiếng đồng hồ rồi, phải là bữa trưa rồi.

Đi ra khỏi phòng chế, phát hiện bàn thức ăn vẫn đang trống không, chau mày, linh hồn kia nghe lời ở lại chỗ Dumbledore ‘nói chuyện’ như vậy? Còn nói chuyện lâu như vậy? Tên hỗn đản kia chuẩn bị đem chuyện từ lúc hắn sinh ra cho đến khi trở thành linh hồn kể hết 1 lượt?

Đợi đến khi gia tinh mang thức ăn tới, Snape vô thức suy nghĩ nguyên nhân Dumbledore tìm ‘cậu’ nói chuyện, hắn không cho rằng lão vu sư thích tận lực sắp xếp mọi việc hoàn mĩ kia, sẽ chỉ là đột nhiên hiếu kỳ mà muốn kết giao với một linh hồn, hơn nữa là một tên gia hỏa hoàn toàn không rõ lại lịch, Snape càng tin hiệu trưởng đại nhân đang khoa môi múa mép mà tìm hiểu, mà không hề nghĩ tới, cuộc nói chuyện của 1 linh hồn 1 người kia, sẽ lại có liên quan tới chính mình ……

Nhìn Dumbledore nói xong sau đó cầm lên hạ xuống nhâm nhi cốc ‘hồng trà’ được thêm vào n lần mật ong, Harry đau răng hít vào, lại lần nữa bội phục nước thuốc trị sâu răng thần hiệu của Snape, ít ra răng lợi của lão vu sư nhìn có vẻ vô cùng khỏe mạnh, đồng thời, vì những chuyện dường như có liên quan tới cha và đẻ và cha đỡ đầu của mình, mà cảm thấy có chút không thoải mái.

‘Sự thực’ nói ra từ mồm Dumbledore, rõ ràng không giống như những việc mà cậu đã từng nhìn thấy trong kí ức của ai đó, rất có thể sự việc đích thực cùng tồn tại và sảy ra, nhưng mà, dựa vào giọng điệu kể chuyện của Dumbledore, sự biến hóa nhỏ nhặt trong từ ngữ, lại khiến cả câu chuyện hoàn toàn quay ngoắt sang một hướng, điều này khiến Harry có chút buồn và bất an, trầm mặc một lúc lâu, mới cử động ngón tay, viết kết luận của chính mình lên không khí.

‘Vậy thì, ý của thầy, kẻ James Potter kia, là ân nhân cứu mạng của Sev? Mà để bảo ơn, cho nên Sev muốn bảo vệ đứa trẻ của người kia? Chống lại người mà đến tên cũng không thể nói ra kia? ’

Đặt cốc xuống, Dumbledore mỉm cười:“oh……có lẽ……nhưng mà, tôi vẫn chưa nói về cô gái kia? Lily Evans, à, sau này trở thành Lily Potter, cô ấy là bạn tốt của Severus, đồng ý bảo vệ tiểu Harry, nhiều hơn nữa, dường như là do nguyên nhân này!”

Harry nhắm mắt lại, hơn 2 tiếng đồng hồ, Dumbledore chỉ nói một số việc khi Snape còn là học sinh, thỉnh thoảng hơi chút nhắc tới người bố hỗn trướng và người mẹ hoa bách hợp kia, tất cả mấu chốt của câu chuyện, đều là sự bảo vệ của Snape với cứu thế chủ cùng với hắc ma vương rất có thể sẽ quay lại, nhưng mà đối với nguyên nhân bảo vệ đứa trẻ kia, lại vô tình cố ý tránh ra, hoặc là hướng về trách nhiệm của‘cứu thế chủ’ mà toàn bộ giới phù thủy đều biết kia, báo ơn cùng với mang theo chút vòng vo, Harry ngoại trừ đạt được một số tin tức vô dụng đã trong sở liệu, còn lại không hề có gì khác, những chuyện cũ mà cậu đã biết được từ trong kí ức vô cùng rõ ràng, bao gồm mối quan hệ giữa Snape và mẹ của cậu kia, thế mà lão vu sư không biết là cố ý che dấu hay là vì nguyên nhân khác, lại không hề nói ra sự thật, điều này chỉ cho thấy, cậu không hề nhận được tín nhiệm, ông đang hoài nghi, rốt cuộc, linh hồn đặc biệt xuất hiện ngoài mong muốn, ‘cái gì cũng không biết’, lại mang theo ma lực cường đại kia, đổi lại là ai khác, cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Trầm mặc hồi lâu, đưa ngó tay lên rời đi, để lại lão vu sư nghiên cứu nhìn hàng chữ trên không khí.

‘Rất vui được nói chuyện với thầy, có điều, xin lôi, tôi hoàn toàn không rõ ràng mục đích của cuộc nói chuyện vui vẻ lần này của chúng ta là gì, nếu nói thầy là muốn biểu đạt thái độ bảo vệ của Sev với cứu thế chủ gì đó kia, oh, hoặc là thêm việc Voldemort có thể sống lại, vậy thì, tôi có thể nói với thầy, tôi chỉ là để ý 1 người, cái khác, không liên quan tới tôi!’

Chữ viết hoàn toàn biết mất, mà trận pháp ở cửa bắt đầu ẩn ẩn biến động, Dumbledore ***g ngón tay lại, khuỷu tay chống ở trên bàn, thanh âm không lớn không nhỏ, lại thành công khiến Harry dừng lại động tác rời đi.

“Vậy thì, cậu lấy gì chứng minh? Ngài Harry, cậu vô ý can thiệp tất cả, mà chỉ vì Severus người này? Rất xin lỗi, tôi cần phải xác nhận, tiểu Harry rất quan trọng, vô cùng quan trọng, không thể dễ dàng mất đi!”

Dừng lại, Harry quay đầu, lưu lại dòng chữ trên không trung.

‘Thầy tin cái gọi là cứu thế chủ? Một đứa trẻ nhỏ cái gì cũng không hiểu kia? Vĩ đại đến mức có thể cứu vớt toàn bộ giới phù thủy? ’

Chớp chớp mắt, Dumbledore mỉm cười:“đúng vậy, bởi vì không thể không có cậu ấy……”

Không tiếp tục chú ý nữa, Harry xuyên qua cánh cửa phòng hiệu trưởng được bảo vệ bởi ma pháp, lưu lại một hàng chữ dần dần biết mất trên không khí.

‘Vậy thì, hãy nhìn đi, hành động thật sự, còn có sức thuyết phục hơn bất cứ chứng minh nào……’

Trận pháp biến động ma lực vài giây rồi trở lại như cũ, Dumbledore không cho rằng những việc bản thân chưa hề nói ra kia, có liên quan tới việc Snape đã từng tham gia thực tử đồ sẽ không bị linh hồn kia biết được, thậm chí những cái khác, sự vướng mắc giữa Snape James và Lily, Dumbledore cũng tin khả tin tưởng khả năng ăn nói của mình, sẽ không nhận được quá nhiều sự tin tưởng của người bạn mới được tất cả linh hồn ở Hogwarts thừa nhận kia, ông chỉ là đang thử, hoặc ít hoặc nhiều, hi vọng có thể hiểu được cách nghĩ của linh hồn đặc biệt kỳ lạ này.

Nhưng mà rất tiếc, không thể mặt đối mặt, chỉ có thể sử dụng ma pháp, tình cảm của linh hồn chỉ có thể dựa vào những chữ xuất hiện ngẫu nhiên, chỉ lưu lại trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, nhưng là, linh hồn biểu hiện quá trầm ổn, cơ hồ toàn bộ đều yên lặng mà nghe, đến một câu nghi ngờ cũng không hề nói ra, mãi đến khi bản thân đóng lại miệng, mới ‘nói’ ra vài câu không hoàn chỉnh.

Chỉ có điều, chấp niệm của linh hồn với Snape, khiến Dumbledore có chút lo lắng, 2 lần nói chuyện, linh hồn chỉ là biểu đạt sự quan tâm với Snape, nhưng lại hoàn toàn không biểu hiện rõ mục đích của sự quan tâm, nếu sau này có một ngày muốn nam nhân đi làm một số việc, vậy thì, linh hồn có phải sẽ làm ra một số hành động rất có khả năng làm cho sự việc thất bại hay không?

Được rồi……cho dù có khả năng hay không, sắp xếp thêm một con đường, lúc nào cũng tốt hơn ……

Vội vã xuyên qua hành lang, Harry cấp bách muốn được nhìn thấy người nam nhân lạnh nhạt kia.

Cậu trước đây, dưới sự dẫn dắt, sắp xếp từng bước của lão vu sư, không do mình, mà bước trên con đường kia, trơ mắt nhìn bạn bè và người thân ít ỏi của mình, từng người một, bởi vì cái mục đích ‘vĩ đại’ kia mà trở về trong lòng Merlin, mà cậu của bây giờ, không cần phải lại nghĩ nhiều như vậy, nói cậu lạnh lùng cũng được, nhưng mà các bạn bè trước đây đã có cứu thế chủ, bọn họ sẽ theo sự sắp xếp của Dumbledore, từng bước từng bước hướng về kết cục đã định, mà người nam nhân kia—¬ người cậu ái mộ, có lẽ vĩnh viễn cũng không được thừa nhận, nhưng chắc chắn rằng, Severus Snape lại chỉ có cậu……

Tâm tình vốn có chút buồn và trầm trọng,vào lúc sắp bước vào trong tầng hầm, bị thanh âm đột nhiên xuất hiện trong đầu của Basilisk làm cho cười ra nước mắt, Harry khóe miệng co rút, nghe tiếng hô hoán thảm thương của tử xà trong đầu.

“Chủ nhân! Harry chủ nhân! Ta không muốn ăn củ cải! Không muốn ăn cần tây! Ta muốn ăn thịt! Thịt cừu! Thịt bò nướng! Woa woa!”

Kỳ lạ, bước vào văn phòng của Snape, sau khi Harry nhìn thấy một màn, đờ người.

Basilisk nghe theo mệnh lệnh mà luôn dùng hình biến nhỏ bé cùng với Snape, cái đuôi quấn vào cánh tay của Snape, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại, ngoài miệng còn lộ ra một nửa nhánh cần tây, mà Snape, đang mặt vô cảm mà thu hồi tay.

Harry nhìn cái đĩa được đặt trước mặt nam nhân, hiếm khi thấy được ăn hết kia, kinh ngạc với bản thân thế nhưng có thể nhìn thấy nam nhân như vậy ……hắc hắc……bộ dạng trẻ con này, động ngón tay một chút.

‘Anh đang làm gì? ’

Biến động ma lực truyền từ cửa tới, đã khiến Snape biết được Harry đã quay về, giống như không có chuyện gì sảy ra mà thả xuống tử xà vẫn đang cắn cần tây sống chết không chịu nuốt xuống, nhìn sủng vật của hắn chạy tới như nhảy tới một nơi xa xa, chậc, thế nhưng nghe thấy mệnh lệnh của linh hồn kia thúc giục mình ăn cơm ư? Ân, vậy thì bản thân cũng nên có chút trách nhiệm nuôi dưỡng sủng vật!

“Linh hồn cũng có mắt, còn nói cậu đủ đặc biệt? Còn chưa nhìn thấy ư? Tôi đang ăn cơm!”

Vui vẻ, gọi tới gia tinh thu dọn chén đĩa, Snape bưng lên cốc cà phê nhâm nhi, bữa trưa hôm nay, mùi vị thật không tệ!

Thở dài, Harry xin lỗi mà nhìn Basilisk đang co mình trước cửa phòng ngủ của Snape, Merlin……tên gia hỏa kia thế nhưng vẫn còn đang cắn cần tây! Tuy nhiên rằng cậu để tử xà hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của Snape, nhưng mà là, đó là tử xà, không phải là con mèo con chó gì……

Lại gần nam nhân đang căng ra lông mày mà thưởng thức cà phê, Harry nhìn chằm chằm gương mặt của Snape, một lúc lâu, mới nêu ra nghi hoặc của mình ở trước mặt nam nhân.

‘Không muốn biết Dumbledore và tôi nói gì ư? ’

Liếc một cái hàng chữ đang dần biến mất, Snape bỏ xuống chiếc cốc đứng dậy:“ Tôi không có hứng thú tìm hiểu nội dung nói chuyện giữa một kẻ nghiện đồ ngọt bệnh hoạn cùng với một kẻ không phải con người!”

Nhún vai, đã biết trước như vậy rồi, Harry đi theo Snape tới trước bàn văn phòng, một vài giây trước khi nam nhân bắt đầu chấm luận văn, ở trước mặt của nam nhân, lưu xuống một lời hứa hẹn.

‘Tôi sẽ bảo vệ anh, với tất cả khả năng của mình’……

Bàn tay nắm chiếc bút lông hung hăng dụng lực, Snape toàn thân cứng ngắc, hung hăng trừng mắt nhìn nơi mà chữ viết biến mất, tên linh hồn hỗn đản này, lại phát điên cái gì đây! Dumbledore cái tên gia hỏa trong đầu ngoại trừ mật ong thì chính là bánh kem kia, rốt cuộc cùng ‘cậu’ nói cái gì!

Mà linh hồn này lại đột nhiên nói bảo vệ hắn như vậy?

Merlin lại chết thêm một lần? Linh hồn có thể‘uy hiếp’hắn, lấy việc ‘chọc tức’ hắn làm trò vui kia, não bị nấm mốc ăn mòn rồi ư? Lại nói ra những lời không có lí do đó!

Cưỡng ép bản thân không cần phải đi đi tìm Dumbledore, bỏ ra cái bút lông đã bị hỏng, Snape hừ lạnh:“hừ! Tôi giả thiết, cãi đầu trong suốt và hoàn toàn nhập một với không khí của cậu, đã hoàn toàn mất đi chức năng suy nghĩ ngay cả một vấn đề nhỏ nhất đúng không? Tôi không nhận thấy bất cứ chỗ nào của tôi biểu hiện là cần cậu chiếu cố đến mức ‘bảo vệ’ cả!”

Khoanh tay, Harry đánh giá trên dưới toàn thân Snape, bĩu môi, khom lưng, lại gần gò má của nam nhân, cảm nhân hơi ấm cơ thể nhàn nhạt kia.

‘Ở đâu cũng cần cả’

Đen mặt, đôi môi mỏng mím chặt lại, đồng tử lửa giận đang bốc cháy, lâu sau, lại lần nữa cầm lên chiếc bút bắt đầu phê cải những bài luận văn kia, Snape biết, tranh luận cùng với tên gia hỏa không nhìn thấy bộ dáng, cố chấp mà cường đại kia, chịu thiệt nhất định là bản thân, nếu ‘cậu’ đã muốn bảo vệ, vậy thì để‘cậu’bảo vệ thì tốt rồi, nếu không, nhớ đến lúc trong rừng cấm, những khu vực nguy hiểm kia, hình như có một số dược liệu đặc biệt, ân hừ, tìm thời gian đi xem một chút……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.