[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ

Chương 48



Quảng trường Grimaud được thu dọn tới sạch sẽ như mới, xua đi lạnh lẽo trầm thấp kia, nơi cư trú của quý tộc cổ xưa lộ ra vẻ đàng hoàng trang trọng, những trầm tích lịch sử được triển hiện ở trong mỗi một góc cạnh trong nhà, các trang trí loạn thất bát nháo bị Kreacher toàn bộ hủy hết, con gia tinh hoan hỉ vui sướng vì những khách nhân tới.

Harry vào lúc vừa mới bước vào nhà cũ Black còn lo lắng giữa Snape và Sirius sẽ có xung đột gì đó, trong ký ức giữa hai thế giới, hai người này mà gặp mặt thì chưa từng có thuận lợi mà qua đi, nhưng Snape và Sirius giống như đã có hiệp định mà hai bên đều không có bất cứ hành động làm phiền nào khiến Harry cười khổ mà an tâm.

Hai người, Snape và Sirius mỗi người làm việc của mỗi người, ngày thường gần như không gặp mặt, ngoại trừ 3 bữa, hai người dường như đều nhận thức được việc tránh xa đối phương, thời gian buổi sáng, cứu thế chủ sẽ cùng Sirius và Harry học ma pháp, buổi chiều thì học bế quan trí thuật với Snape, nhưng nhìn từ biểu tình vẻ mắt trắng bệch hổn hển mỗi lần cứu thế chủ, Snape dạy học rõ ràng không hề thuận lợi, đối với việc này, giáo sư ma dược chỉ là trầm mặt hừ lạnh, đến cười khẩy cũng lười không làm.

“Tôi trước nay đều không dám hi vọng cứu thế chủ vĩ đại trong đầu ngoại trừ chứa đầy không khí và lông chim ra có thể trang bị thêm một số thứ có tác dụng nào!”

Ánh mắt của Harry và Sirius vừa mới từ chỗ của Dumbledore trở về đều đặt lên cứu thế chủ đang co rút giấu mình bên người Harry, mặt đứa trẻ đỏ bừng, ủy khuất mà muốn thò tay nắm lấy góc áo của Harry nhưng thất bại.

“Nhưng là……nhưng là thầy cũng không thể đọc ký ức của em!”

Sirius ngây người một lúc, trừng mắt giận dữ về phía Snape sắc mặt càng lúc càng đen, vừa muốn mở miệng gầm hét thì lại bị thanh âm khô khốc của Snape cứng đờ đờ mà chặn lại ở cổ họng.

“Tôi không có hứng thú đến thăm cái gác xép mà cậu ngủ cùng với bình luận những kỹ năng làm việc nhà kia của cậu!”

Lực chú ý của Sirius lập tức bị phân tán, ngủ? Gác xép? Làm việc nhà? Merlin! Đó là ý gì.

Snape nhìn cứu thế chủ cúi đầu, lại nhìn nhìn sắc mặt Sirius ẩn ẩn có chút xanh mét, hừ lạnh một tiếng rồi phất áo rời đi, hắn cũng cảm thấy bị lừa dối và phẫn nộ với những thứ nhìn thấy từ trong đầu cứu thế chủ, trước nay không có ai nói với hắn cuộc sống của cứu thế chủ như thế nào, bởi vì hắn trốn tránh, hắn tận lực trốn tránh việc biết tình hình của cứu thế chủ ở nhà Dursley, cho nên điều duy nhất hắn biết chính là đứa trẻ của Lily sống giống như một hoàng tử.

Nhưng những ký ức của tiểu Harry bị Snape nhìn thấy lại đã biểu hiện ra sự thực hoàn toàn tương phản, điều này khiế lửa giận của Snape suýt nữa đã che lấp đi lí trí, chỉ có điều bây giờ có hiện diện của con chó lớn tự nhận là người cha đỡ đầu gương mẫu kia, Snape tin rằng những việc này sẽ có một kết cục không hoàn mỹ nhưng cũng không tồi.

Phía sau truyền tới thanh âm Sirius kéo tiểu Harry đi tới lò sưởi lò sưởi, Snape không để ý, chỉ là sải bước trở về căn phòng của hắn và Harry, ngồi xuống giữa phòng, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì quay người, nhìn Harry cả gương mặt đầy tươi cười từng bước từng bước đi tới, đợi đến khi eo cảm thấy lực độ quen thuộc, Snape chọn mi.

“Hừ, Harry Potter thương hiệu gia tinh? Không thể không nói, cậu rất không xứng đáng chức vụ. ”

Harry chớp chớp mắt, ngón tay trên eo Snape ái muội mà nhè nhẹ câu họa, vùi đầu vào, ma sát bên tai Snape mà cười.

‘Oh không, Sev thân yêu, có những lúc, tôi còn có thể làm nhiều việc hơn so với những gia tinh chăm chỉ kia. ’

Snape hơi hơi cong cổ lên, cố gắng tránh khỏi đụng chạm lành lạnh bên tai, nhịp tim ẩn ẩn có chút gấp gáp, hai tay nắm lấy ngón tay không thành thực chút nào trên eo của tên gia hỏa nào đó lại bị nắm ngược lại.

“Chết tiệt thật, buông ra……uhm”……

Tiếng y phục ma sát với nhau, áp xuống hô hấp gấp gáp, đợi đến khi tất cả đều an tĩnh lại, Harry thỏa mãn mà ôm lấy Snape trường bào đã hơi hơi tán loạn lơ lửng lên không khí, Snape giãy dụa mà muốn bước xuống mặt đất, lại bị Harry cố ý lơ lửng lên xuống mà không thể bước xuống được.

Trên gương mặt trắng bệch phiếm lên hai mảng hồng, tai đỏ đến gần như trong suốt, sợi tóc rối loạn mà dán ở trên gương mặt, hai mắt không hề có chút biến động nào mê man mà phiếm nước, đôi môi mỏng hơi hơi sưng tấy, mở khép mà cấp tốc hít thở không khí ……Harry chìm đắm mà nhìn nam nhân cuối cùng cũng đã quyết định không tiếp tục lãng phí sức lực mà an tĩnh ở yên trong lòng mình nghỉ ngơi, hai chân thon dài lười biếng gác lên đầu gối cậu mà rũ xuống, tư thế bị ôm ngồi khiến cái quần bị kéo lên, lộ ra mắt cá chân trắng ngần, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy vết hồng mờ, đó có thể là ấn ký tối qua hoặc trước nữa đã để lại, Harry vẫn luôn thích làm như vậy.

Trên mặt rơi xuống cái hôn băng lạnh mà ấm mềm, Snape hung hăng trừng linh hồn đang cười híp mắt, chỉ có điều vệt hồng chưa từng phai đi trên mặt và ẩm ướt trong mắt khiến cho đường nhìn đáng lẽ phải sắc nhọn nhưng lại hoàn toàn trở nên hiệu quả tương phản, giống như vô tình mà mị hoặc vô cùng tự nhiên, khiến người khác không cách nào khống chế muốn đạt được.

“Đủ rồi……hô……hỗn đản, thu lại hooc môn lúc nào cũng có thể bạo phát kia của cậu, Dumbledore muốn cậu đi làm gì? ”

Giọng nói hơi chút khàn khàn vang lên bên tai Harry, không tình không nguyện mà dừng lại động tác muốn lại gần đôi môi ẩm ướt kia, Harry áp xuống hôn loạn trong cơ thể, ôm chặt Snape hơn, cằm tì lên vai người kia, ngón tay nắm lấy ngón tay Snape nhè nhẹ xoa bóp.

‘Không có gì, chỉ là hi vọng tôi có thể đi vài nơi kiểm tra một chút, có tin tức nói nơi ẩn náu của Voldemort có thể là một trong những nơi đó, điều kiện của tôi rất thích hợp, không có ai sẽ nghĩ tới một linh hồn sẽ làm những việc đó. ’

Snape ngây người một chút, đầu mày hơi hơi chau lại, kéo ra cánh tay trên eo đứng dậy từ trong lòng Harry, rút ra đũa phép nhè nhẹ huy động, áo chùng nhàu nhĩ lập tức trở nên vô cùng chỉnh tề.

“Voldemort đã biết sự hiện diện của cậu, vào lúc cậu ‘dũng cảm’ chiến đấu cùng với Quirrell, không ai biết hắn sẽ làm gì với cậu, càng huống chi những việc mà cậu làm ở Gringotts lúc trước, Harry, đừng nói cho tôi cậu cho rằng …..của trước kia, oh không, bây giờ cũng là Hắc ma vương và những thực tử đồ đó trong đầu thật sự toàn là cây cỏ hoặc là bùn đất. ”

Harry đặt chân xuống, đứng trên mặt đất hoạt động một chút, nghe lời nói của Snape rồi nhún vai.

‘Có lẽ, nhưng là Sev, tôi không giống như lúc đó, thay đổi của tôi đến tôi còn không rõ ràng, càng đừng nói tới Hắc ma vương mới chỉ gặp tôi có một lần, hơn nữa hoạt động của dấu hiệu hắc ám và biểu hiện của những thực tử đồ kia đã chứng thực sự hồi sinh của Voldemort, nhưng không giống với những gì trong ký ức của tôi, quá mức đơn giản, tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, linh hồn của Voldemort thậm chí còn chưa được hoàn chỉnh, tôi cảm thấy rất kỳ quái với quá trình hồi sinh của hắn. ’

Snape trầm mặc, một lúc lâu sau mới sải bước rời đi, che dấu bàn tay nắm chặt trong tay áo, cảm thấy lo lắng bất an vì sự vô dụng của mình.

“……Oh, ý tưởng không tồi, có lẽ ngày mai tôi liền có thể nhìn thấy tin tức Voldemort bại dưới tay của cậu ở trên nhật báo phù thủy, anh hùng Harry? ”

Harry bật cười, nhanh chóng đi tới trước lúc Snape đưa tay mở cửa thì giam chặt nam nhân lại, bàn tay nắm lên nắm tay nắm chặt của Snape, dùng gò má vuốt ve lên tóc của nam nhân.

‘Anh hùng? Oh không, Sev, chức danh đó không hợp với tôi, mục tiêu của tôi là trở thành Snape? Chậc, nói như vậy có chút kỳ dị, nhưng tôi tin rằng anh sẽ không muốn trở thành một Potter.’

Cơ thể của Snape cứng ngắc một nháy mắt, động tác cánh tay hoàn toàn vô thức, đợi đến khi hắn phản ứng lại, hắn đã áp chế Harry lên trên cánh cửa, cơ thể dán vào cơ thể, hai tay hắn tì lên cửa, khống chế linh hồn đang không hề chống lại mà cười hì hì kia giữa hai tay, đưa tay phải lên, Snape dùng ngón tay chế trụ lại cằm Harry, cảm nhận độ ấm băng lạnh, từng chút lại gần, thẳng tới khi lông mi sắp chạm vào mặt Harry, mắt hơi chút nheo lại, đôi môi mỏng khép mở, dùng khí tức ấm nóng trêu ghẹo linh hồn cơ thể đang từ từ co chặt lại.

“Thật là——mục tiêu vĩ đại, vậy thì tôi có thể tin tưởng cậu sẽ nỗ lực vì mục tiêu này? Trở thành một——Snape. ”

Mắt Harry nháy mắt mở lớn, phản ứng lại bọn họ dường như đã trở nên giống hệt một nghi thức——cầu hôn và đồng ý, Merlin! Điều này so với tưởng tượng của cậu khác biệt quá xa rồi! Hoa tươi của cậu đâu? Động tác cậu muốn làm đâu? Cậu thậm chí còn chưa có nghĩ xong lời cầu hôn nữa!

Có điều không đợi Harry muốn bổ sung hoặc là làm gì thì Snape đã lùi lại, Slytherin kiêu ngạo hơi hơi ngẩng cao cằm, khóe miệng cong lên độ cong khiến Harry muốn nhào tới mà hung hăng hôn lên, thanh âm trầm thấp dễ nghe giống như một loại tơ lụa mềm mại thượng đẳng nhất phảng phất bên tai Harry, lướt qua da thịt của cậu.

“Cậu đã biết mình phải làm gì chưa? Hả? ”

Harry mỉm cười, nhè nhẹ cong người, ưu nhã mà đưa tay nắm lấy tay trái nam nhân đặt lên bên môi hôn nhẹ, lưu lại dấu vệt nhàn nhạt lên ngón tay đeo nhẫn, ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen đang phản chiếu hình ảnh của cậu, để hàng chữ màu trắng bạc thế chỗ cho thân ảnh chầm chậm biến mất của cậu.

‘Yes, my love……’……

Hàng chữ từng chút một biến mất, Snape nhìn không khí trước mặt đã không còn bóng dáng của Harry, lâu sau mới mở cửa đi về hướng phòng chế dược của nhà Black, bóng lưng hắc sắc cao thẳng kiêu ngạo, tay trái nhè nhẹ cong lên, độ ấm hơi băng lạnh kia giống như vẫn còn lưu lại trên ngón tay đeo nhẫn của hắn, không còn hoài nghi, không còn do dự, niềm hi vọng với cuộc sống chưa từng có đã thay thế cho những mất mát và do dự trước đây, có gì đó đang từng chút chất đầy trong lồng ngực hắn, đang náo động trong linh hồn, vui thích như vậy, ấm áp mà khiến người ta trầm mê ……

Harry ẩn đi thân hình lơ lửng phía sau mấy thực tử đồ đang đeo bao tải trên lưng đi vào sâu trong rừng cấm, cậu đã rời khỏi nhà Black 4 ngày rồi, đây là địa điểm thứ hai mà cậu tới do thám, cái đầu tiên đã bị bỏ trống, mà cái thứ hai này cũng không phải là nơi Voldemort dùng làm đại bản doanh gì đó, tuy rằng bố trí ma pháp bên ngoài cậu không thể bảo đảm có thể không bị phát hiện mà thâm nhập, nhưng những thực tử đồ luôn luôn đi ra từ trong cái trang viên bình thường này đã đủ khiến cho Harry biết được một số tin tức.

“Chệt tiệt thật đi nhanh lên!”

“Hỗn trướng, đã đủ nhanh rồi! Merlin, mong rằng đây là đợt cuối cùng. ”

“Phì phì, có lẽ thế, có điều lord dùng những Muggle có thể làm gì? Bọn chúng quá yếu đuối. ”

“Đủ rồi, Carl, đây không phải việc chúng ta có thể biết, những Muggle này có tác dụng với lord là được rồi, nhanh lên, một lúc nữa còn cần đi báo cáo với con mụ điên kia, chết tiệt, thật nên để con mụ điên đó nhìn xem thái độ của lord với Malfoy, hừ hừ, cô ta tức chết là tốt nhất!”

“Không cần nói lại nữa, Snape phản bội rồi? Kẻ tạp chủng đó, trước đây đã cảm thấy hắn không phải là thứ tốt gì mà. ”

“Làm sao? Mày muốn đi bắt hắn lập công trước mặt lord? Thôi đi, tao thấy mày nhất định sẽ trở thành dược liệu nấu thuốc trong nồi của Snape. ”

“Hừ hừ, đấy cũng chưa chắc, tao nói cho mày……”……

Harry nhẫn lại nộ khí, lơ lửng theo sau vài tên thực tử đồ, cố gắng nhẫn nhịn “bình luận” của mấy kẻ kia với Snape, phân tích những tin tức lộ ra từ những câu nói chuyện phiếm kia, mà sau khi bọn thực tử đồ cuối cùng dừng lại, rồi huy động đũa phép tạo ra một cái hố lớn, cơ thể Harry trở nên cứng ngắc vì nhìn thấy bọn thực tử đồ kia mở ra cái bao lộ ra ‘thứ bên trong’.

Bên trong bao thế nhưng có chứa người, người chết, từ quần áo trên người có thể thấy đó là vài Muggle, trong sắc mặt trắng bệch lộ ra màu xanh đen, không có ngoại thương, xem ra giống như bộ dáng đang ngủ chưa tỉnh, điều này khiến Harry nhớ tới thứ nào đó được chôn cất bên sâu trong ký ức, gương mặt của cô bé trắng bệch hư nhược yếu ớt, cuốn nhật kía……bộ dáng những người này rõ ràng là mất đi sức sống mà chết đi! Voldemort thế nhưng dựa vào hấp thu sức sống của Muggle để ‘sống lại’!

Harry trơ mắt nhìn thực tử đồ đem chôn những cái thi thế đó, lợi dụng lúc mấy kẻ đó chuẩn bị rời đi mà phóng xuống vài cái pháp trận, bọn thực tử đồ cứng đơ đơ mà ngã xuống đất, Harry vẫn ẩn hình như cũ mà lại gần, ngón tay ấn lên trán một thực tử đồ trong đó—— Legilimency. ( đọc ý nghĩ)

Một lúc lâu sau, Harry đứng dậy, nhìn cũng không nhìn mà cho đám tạp nham đó một cái Arvada, bọn chúng chỉ là thực tử đồ cấp thấp nhất, thời gian này, vẫn luôn chịu trách nhiệm bắt người ở thế giới Muggle dâng cho Voldemort ‘sử dụng’, bọn chúng rất ít có cơ hội nhìn thấy Voldemort hoặc là tham gia những cái gọi là ‘hội họp”, mỗi một lần có nhiệm vụ gì sẽ do Bellatrix tới tìm bọn chúng, nói như vậy, vài kẻ này cũng vô dụng rồi.

Nhưng là Harry nhìn cùng với cái chết của vài kẻ thực tử đồ, những vật nhỏ như cúc áo trên áo chùng của bọn chúng vỡ tan ra, bĩu bĩu môi, đã biết đả thảo kinh xà, cái trang viên kia ước chừng lúc này cũng đã không còn ai rồi, mà hai nơi mục tiêu còn lại cũng sẽ không phát hiện được nhiều tin tức hữu dụng hơn, đã có tiếng bước chân truyền tới từ nơi Harry từng đứng, do dự một chút giữa việc tiếp tục ôm cây đợi thỏ thu thập vài tên thực tử đồ và trở về hồi báo với Dumbledore, Harry chọn lựa rời đi, nếu tiếp tục thì ngoại trừ sẽ có khả năng làm lộ tin tức một số gián điệp thâm nhập vào trong thực tử đồ ra thì không còn bất cứ tác dụng nào, còn có là, cậu nhớ người cậu yêu rồi ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.