[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ

Chương 51



Snape rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn con đỡ đầu sắc mặt trắng bệch thần tình quật cường đứng ở trước mặt mình, trên gương mặt bình tĩnh mà thiếu niên cố gắng biểu hiện ra xuyên thấu một tia hoang loạn và vô lực, Snape hơi hơi chau mày.

“Draco, con là một Slytherin, đừng làm ra bộ dáng đáng thương ngu ngốc này, hay là nói, Lucius đã dạy dỗ con như thế này? ”

Draco cắn răng, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

“Không, cha đỡ đầu, con biết nên làm thế nào, cha……phụ thân đã nói rất rõ ràng rồi. ”

Snape gật gật đầu, không có ý kiến gì với cách làm của Lucius, đã có học sinh còn chưa tốt nghiệp mà đã được khắc dấu hiệu rồi, tuy rằng không hề nhiều, nhưng Lucius không muốn Draco trở thành một trong số đó, Voldemort trở về không có điên cuồng như thế, dường như đã hồi phục thành vị vua cường đại của trước đây, khiến cho một số quý tộc kiên trì lí luận thuần huyết lại lần nữa hướng bàn cân về phía hắn.

Nhưng cũng chỉ là ‘dường như’, sự tàn nhẫn của Voldemort đối với các thực tử đồ chưa hề cải thiện bao nhiêu, chỉ có điều chuyển từ ánh sáng sang bóng tối như cũ, Lucius nhìn rất rõ ràng, đồng thời bước chân đã bước ra thì không cách nào trở về được nữa, để Draco cùng đứng chung với Dumbledore và cứu thế chủ trên một chiến xa chắc chắn rằng sẽ là cách thích hợp hơn nữa.

“Tốt lắm, làm những việc con nên làm, Draco, bây giờ, cùng với Harry, bắt đầu từ ngày mai, cấm túc mỗi tuần 5 ngày, sau bữa tối cho tới trước giờ giới nghiêm, còn đối với thời gian cấm túc——là cả kỳ học. ”

Cái đầu vốn đang rũ xuống của Draco ngẩng lên, nhìn linh hồn đang ở một bên cười híp mắt, lại nhìn nhìn Snape dường như có chút mất kiên nhẫn, trên gương mặt nhỏ từng chút từng chút tràn lên một nụ cười, thanh âm mang theo một tia vui thích.

“Vâng ạ, cha đỡ đầu, ngài Harry. ”

Harry gập eo, hai tay vắt lên vai Snape, nhìn tiểu quý tộc đã khôi phục lại tinh thần, có chút cảm khái, cứu thế chủ do Dumbledore, Sirius và Lupin dạy dỗ, Snape cũng gia nhập, mà Draco lại là vẫn ở chỗ cậu và Snape, có điều không có gì là không tốt, cùng với để Draco ở trong tay mấy người đụng chạm, không bằng cậu và Snape đích thân ra trận, nói thế nào, đứa trẻ này cũng gọi người cậu yêu một tiếng cha đỡ đầu.

‘Draco, em gọi anh là Harry đi, vậy thì, sau bữa tối ngày mai gặp, bây giờ, em nên trở về ngủ đi. ’

Draco nhìn chữ biến mất trước mắt, trộm liếc Snape mặt vô biểu tình một cái, nhận được gật đầu ra dấu thì rời đi, vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy vài cái đầu nhỏ co lại trong khúc rẽ hành lang, đầu mày nhướn lên, Draco giả giờ không có nhìn thấy mà đi về phía phòng ngủ, khi đi qua khúc rẽ thì bỗng nhiên quay người, nhìn thấy nhóm ba người cứu thế chủ đang tay chân loạn cào mà kéo kéo áo tàng hình trên nửa người.

“Ha……Ha ha……chuyện kia, Draco, cậu không sao chứ? ”

“Snape không có làm gì cậu? Merlin! Quá là thần kỳ rồi. ”

“Hai người các cậu ngậm miệng!”

Ron và cứu thế chủ ôm lấy cái đầu đã bị Hermione gõ vẻ mặt đau khổ không tiếp tục nói nữa, nữ phù thủy nhỏ nhìn nhìn Draco tinh thần không tồi, vô cùng thẳng thắn mà đi ra khỏi chỗ núp.

“Na, hai tên gia hỏa này không yên tâm nhất định muốn chạy tới xem, có điều xem ra là việc không cần thiết rồi. ”

Draco chớp chớp mắt, nhìn cứu thế chủ đang cười ngớ ngẩn và Ron đang ngoảnh mắt sang hướng khác, bĩu bĩu môi, chỉ là ý cười không thể ẩn giấu trong đôi mắt.

“Hừ, Gryffindor đa sự. ”

“Này này! Malfoy! Cậu cái tên gia hỏa này!”

“Hey, Ron, không cần như thế!”

“Đáng đời~”……

Thanh âm ồn ào của các thiếu niên chầm chậm xa dần, Harry từ bên cửa trở về bên Snape, lấy đi quyển sách trong tay nam nhân, lại gần hôn lên đôi môi mỏng đang mím nhẹ.

‘Xem ra bọn họ qua lại không tệ. ’

Snape nheo mắt lại, đưa tay ngăn lại cái đầu chuẩn bị rời đi của Harry, dưới ánh nhìn không hiểu của linh hồn thì chủ động chạm vào phiến băng lạnh kia, đôi môi mỏng vặn vẹo, chậm nhẹ mà ma sát, khép mở.

“Tổ hợp của sư tử và xà? Thật là—— khiến người ta kinh ngạc”

Harry ngây người một lúc rồi đoạt lại quyền chủ động, đầu lưỡi nhập vào trong miệng Snape cuốn lấy, vừa hấp thu lấy thơm ngọt vừa vô cùng cảm tạ việc trở thành một linh hồn thì không thể nói được của mình, vậy thì miệng của cậu còn có thể làm một số việc khác.

‘Sự bù đắp hoàn mĩ. ’

“Gryffindor tự đại”……

Việc Snape phản bội thực tử đồ đã được coi là công khai rồi, tuy rằng hắn không có rằng đám tiểu xà điên cuồng sùng bái lại chưa thành khí hậu nào đó kia có thể tạo ra uy hiếp gì với mình, nhưng Harry kiên quyết bồi bạn bên người hắn khi hắn lên lớp hoặc xuất hiện ở nơi đồng người, Snape đối với việc này chỉ là chọn mi cười khẩy, nhìn linh hồn cười híp mắt kiên trì thì không nói một lời, Harry lại là lắc lắc đầu giả vờ ngây thơ, sau đó nên như thế nào thì như thế ấy, thế là, các tiểu động vật ở Hogwarts thường xuyên có thể nhìn thấy thân ảnh một đen một xám xuất hiện trong Hogwarts.

Tiểu Malfoy coi như không nhìn thấy những ánh nhìn ghét bỏ khiêu khích cố ý và sự cô lập đến từ Slytherin, vẫn ăn, vẫn ngủ như vậy, nhàn rỗi chọc tức những con sư tử dễ xù lông, buổi tối đến chỗ viện trưởng cấm túc, ngược lại sống còn phong phú hơn trước đây, mà thời gian cấm túc còn học được thêm một số kỹ năng, trong những ‘va chạm nhỏ hữu nghị’ ngẫu nhiên với bạn học thì nhanh chóng thành thục lên, dần dần, tất cả dường như đã hồi phục lại bộ dáng trước đây, Slytherin, tôn trọng kẻ mạnh.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, Halloween sắp tới, các giáo ngục đã ra ngoài bay lượn được mấy tháng rồi, ngoại trừ dẫn tới mấy sự cố không lớn không nhỏ ra thì không tìm ra một chút manh mối nào, nhiệt tình của các phù thủy đã nhanh chóng tan biến, cùng đến với nó là các kiểu bất mãn, nói cho cùng không có ai hi vọng vào lúc trải qua kỳ lễ mà còn phải đối mặt với ‘thủ hộ’ của các giám ngục, hai ngày trước Halloween, bộ pháp thuật cuối cùng cũng thu về mệnh lệnh để giám ngục trợ giúp điều tra tội phạm vượt ngục, các thành viên thần sáng và bộ phượng hoàng không thể không bỏ qua ngày nghỉ, luan phiên tuần tra tại một số nơi được cho rằng là nguy hiểm.

Harry ngồi xếp bằng lơ lửng trên không trung, nhìn Snape huy động đũa phép khiến cho răng chó từng chút dài ra, vẫn áo chùng hắc sắc như vậy, sắc mặt nhợt nhạt phối thêm cái răng nhọn lộ ra ngoài, hóa trang Halloween xem như hoàn thành, Harry mỉm cười mà lại gần, nhân lúc nam nhân không chú ý thì nhanh chóng hôn một chút lên cái răng nhìn không ngoạn mục chút nào kia, trước khi sắc mặt Snape đen đi thì dựa vào vai nam nhân.

Không có giám ngục, không có nhiệm vụ, không có chiến tranh, người mình yêu đang ở bên cạnh, cuộc sống hạnh phúc tới không thể tin nổi, Harry tìm không ra từ ngữ có thể hình dung được cảm giác của cậu bây giờ, tự nhiên giống như hít thở vậy, giống như tất cả nên là như vậy.

‘Sev, anh lẽ nào không muốn thử những hóa trang Draco chuẩn bị cho anh một chút? ’

Nhìn hàng chữ trước mắt, Snape ngoảnh đầu, sắc mặt âm trầm mà trừng mắt nhìn linh hồn cả gương mặt hạnh phúc một cái, tay trái linh hoạt mà chỉnh lí lại tay áo tay phải, ngón tay nhợt nhạt nhảy múa trên nền hắc sắc.

“Tôi không có hứng thú hóa trang thành một con công đang xòe đuôi, hoặc là nói cậu càng muốn thử những cái đó hơn? ”

Harry quay đầu nhìn nhìn lễ phục tối tinh sảo và áo choàng bên ngoài là lông thiên nga màu đen áo lót là màu hồng tối được đặt trên giường, nhe nhe răng, tưởng tượng những thứ kia mặc trên người Snape sẽ nổi bật như thế nào.

‘Oh, tôi nghĩ nếu tôi mặc những thứ kia đi tới chỗ tiệc tối của Nick thì sẽ không phải là ý tưởng tốt gì, anh không cảm thấy anh hợp hơn sao, Sev thân yêu. ’

Ngón tay Snape ngừng ngừng, kéo kéo cái cổ áo bó lại, mắt hơi hơi nheo lại mà nhìn Harry cuối cùng cũng đã đứng xuống đất duỗi tay duỗi chân.

“Vậy thì, tôi có thể cho rằng, cậu có thể tuân thủ thời gian trong phạm vi đã định trở về nơi mà cậu nên ở không? Đừng có cố gắng làm những việc ngu xuẩn kia. ”

Harry hơi cười mà đi đến phía trước Snape, hai tay ôm lấy eo người yêu, phủ lên đôi môi mỏng hơi ấm.

‘Đương nhiên, chỉ cần thời gian rất ít, nơi mà tôi nên ở vĩnh viên là bên người anh. ’

Snape chầm chậm đưa tay lên kéo lại vai của linh hồn, hưởng thụ ma sát hơi nhẹ trên môi, dạo này quá bình lặng, bình lặng tới hắn cảm thấy có chút căng thẳng không hiểu nổi, giống như một viên đá lớn vô hình, từng chút từng chút áp vào tim hắn, buồn chán, nặng nề, luôn có một ảo giác rằng có gì đó sắp sảy ra, mà cứu thế chủ đã có người bảo vệ mới, việc duy nhất hắn quan tâm, chỉ là linh hồn thuộc về hắn này, còn về vài lần chia cách trước đây, Snape cho rằng hắn có tất yếu tăng cường trông chừng linh hồn này.

Snape siết mạnh Harry vào trong lòng, đụng chạm giữa môi với môi trở nên kịch liệt, thẳng tới khi môi của hắn trở nên ẩm ướt sưng đỏ, căng thẳng và bất an trong lòng dường như đã giảm bớt một chút, Snape hơi hơi lùi lại, nhìn bờ môi dường như không có thay đổi của linh hồn, nhè nhẹ dùng đầu lưỡi quét qua khóe môi, thỏa mãn mà thu hoạch được ánh mắt đột nhiên nóng bỏng của linh hồn.

“Nhớ cám kết của cậu, không cho thêm lần nào nữa……Harry. ”

Harry ngây người, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt sâu của Snape, màu đen thâm trầm khiến cậu không cách nào khống chế mà chìm đắm trong nó, vừa muốn mở miệng nói gì đó, Snape lùi ra khỏi vòng tay của cậu, không tiếp tục do dự mà quay người rời đi, góc áo hắc sắc bay lượn trong không khí, cong lên thành độ cong rực rỡ.

Thẳng tới khi cửa tầng hầm bị mở ra rồi lại đóng lại, Harry hồi lại thần, nghĩ không ra lo lắng vừa lóe ra trong mắt Snape rồi biến mất kia là vì sao, nhưng mà xem xem thời gian, cậu không thể bỏ qua cuộc họp mặt của các linh hồn, tuy rằng những miếng bánh ga tô mốc meo kia vĩnh viễn cũng không gợi lên được hứng thú của cậu, chỉ có điều lần ‘Tụ họp’ này đã nhận được lời mời trước nửa tháng, không biết các linh hồn từ đâu có được linh cảm, thế nhưng muốn tổ chức tại trong sân của Hogwarts, Harry không hề cho rằng những thức ăn quá mức ‘Tinh mĩ’ kia có thể thu hút được ánh mắt của nhiều người hơn, cảnh tượng các linh hồn vui vẻ trong sân trường cũng sẽ không là bức tranh đẹp đẽ gì, phải biết bọn họ nhưng là vô cùng thích thú việc thể hiện những cảnh tượng cái chết kia ……

Ma lực đang lưu chuyển, tuy rằng có thể khống chế tốc độ không nhanh như thế, nhưng tốc độ lưu chuyển nhanh vẫn là rất rõ rệt, cơ thể có loại cảm giác đau đớn như bị kéo ra, Harry cúi đầu nhìn ma pháp trận đột nhiên bạo phát dưới chân, lắc đầu với những linh hồn nháy mắt khi ma pháp trận xuất hiện thì đã bị cậu đánh ra ngoài mà nóng lòng lơ lửng xung quanh, ra dấu bọn họ đi tìm Dumbledore.

Đợi đến khi các linh hồn cử ra một người rời đi thông tri Dumbledore, Harry vừa khống chế ma lực trong cơ thể nhanh chóng bị pháp trận làm phiền, phân tán, vừa vuốt cằm suy nghĩ, lẽ nào trở thành linh hồn, “bùa chú” Halloween vẫn tồn tại như cũ? Cái mông nên bị đá một phát của Merlin! Cậu trước nay chưa từng nghĩ tới khi tham gia bữa tiệc do các linh hồn tổ chức sẽ sảy ra tình huống như thế này, rất có rằng, đây là có người làm, bao gồm việc các linh hồn bỗng dưng yêu cầu tổ chức bữa tiệc trong sân trường một cách kỳ lạ, nhất định là có ai đó đã góp ý hoặc là đề nghị.

Hơn nữa ma pháp trận dưới chân nên là dành cho linh hồn, hoặc là nói chủ yếu là dành cho cậu, Harry chú ý tới, tất cả các linh hồn đề bị giam tại nơi này, nếu không phải cậu bạo phát ma lực đẩy bọn họ ra ngoài, vậy thì chắc chắn rằng, các linh hồn không có ma lực sau khi trận pháp khởi động sẽ hoàn toàn biến mất, có thể làm được điều này, người thiết kế ra ma pháp trận mạnh và quy mô như thế, không thể là những học sinh kia, nhưng là, không đại biểu việc những học sinh kia không bị khống chế.

Harry ngẩng đầu, nhìn vài học sinh bước ra từ trong bóng tối, ngoài trừ hai học sinh Slytherin năm sáu dẫn đầu biểu hiện có vẻ thanh tỉnh ra, còn lại còn có 4, 5 đều là 5 học sinh năm năm, có cả của 4 học viện, từng đứa một hai mắt thẳng đứng, biểu tình tê liệt, rõ ràng là bị khống chế bằng cách nào đó.

Harry chau mày, cậu không cho rằng dựa vào ma pháp trận này hoặc vài đứa trẻ bị khống chế kia liền có thể khiến cậu thế nào đó, thay đổi của cơ thể cậu chính cậu cũng không rõ, nhưng là rất rõ ràng, điều này không thể gây ra tổn thương không thể chữa lành, chỉ là, Harry tuy rằng có thể chống lại sự phân tách của ma pháp trận này đối với ma lực cùng với cơ thể của cậu, lại không thể làm ra động tác có hiệu quả nào để ngăn những đứa trẻ kia lại gần.

Trơ mắt nhìn, Harry nhìn những đứa trẻ thần tình lờ đờ đó đứng bên dìa ma pháp trận, nhặt vài viên đá từ một số vị trí đã định sẵn quay về bên người hai học sinh Slytherin thanh tỉnh, nhìn hai học sinh kia lấy ra từ trong túi——một con chuột, nhìn những viên đá kia được nhét vào trong túi không gian, sau đó con chuột cắn túi không gian, sau khi liếc nhìn cậu hai cái thì nhanh chóng rời đi, Peter Pettigrew!

Chết tiệt thật! Harry muốn giãy dụa, nhưng ma pháp trận đột nhiên có thay đổi, giống như phản công dưới tình huống không còn cách nào trụ nổi, tốc độ phân rã vốn còn có thể khống chế kia bỗng nhiên tăng nhanh, Harry không thể không cắn răng vận ma lực chống lại, nhìn hai học sinh Slytherin kia đặt đũa phép của những học sinh năm dưới nhắm thẳng vào chính chúng

“Obliviate”

Áp xuống cảm giác hư nhược do đau đớn và ma lực trôi đi mang đến, Harry mở lớn mắt nhìn hai học sinh ngã trên mặt đất, tất cả sảy ra trong thời gian không quá 2, 3 phút, mà lúc Dumbledore và Snape cùng với rất đông giáo sư đi tới, chỉ nhìn thấy ma pháp trận dần dần mất đi ánh sáng, Harry ngã xuống mặt đất, cơ thể trở nên có chút trong suốt cùng với học sinh đã nằm xuống mặt đất ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.