Cơ Ninh mới nếm thử ái dục, thể nghiệm cảm giác sai lệch quá nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.
Lúc trước nàng và Tần Diệc gặp được Cơ Chiếu cùng thị nữ làm chuyện đó trong rừng, nàng thấy Tần Diệc cái gì cũng hiểu, liền vô thức cảm thấy có lẽ kỹ xảo của hắn hẳn đã thành thạo mới phải, nhưng thực tế kỹ thuật của Tần Diệc không thành thạo chút nào, không nghe lời, lại cực kỳ lỗ mãng, ngoại trừ sử dụng một thân Man lực cái gì cũng không biết.
Ngày ấy không quá nửa buổi chiều, Tần Diệc đã làm cho chỗ ấy của nàng đều sưng lên, riêng tư để lại nhiều dấu răng, vừa đau lại ngứa, lúc Cơ Ninh tắm rửa cũng không dám kêu thị nữ hầu hạ, bản thân trong đêm vụng trộm bôi thuốc mấy ngày mới lành.
Nhưng đến đêm khuya, Cơ Ninh nằm ở trên giường, luôn sẽ kìm lòng không được mà nghĩ đến mặt Tần Diệc, hoặc là nhớ tới thân thể cường tráng nóng bỏng của hắn đổ mồ hôi, mỗi lúc như vậy, nàng cảm thấy Tần Diệc thật sự uổng công sinh ra cái đồ vật đó vừa to vừa dài, kỹ xảo lại tệ hại như thế, ngoại trừ lúc bắt đầu, sau đó không có một chút nào thoải mái.
Cơ Ninh vẫn trở nên hờn dỗi, thời gian sau đó, nàng chẳng thèm nói với Tần Diệc lời nào, mặc dù đi ra ngoài bất đắc dĩ đồng hành cùng hắn, nàng cũng sẽ tận lực tránh ánh mắt Tần Diệc, đừng nói chi đến việc ở một chỗ cùng hắn.
Tuy rằng đã làm chuyện ấy một lần, nhưng Cơ Ninh quả thực là bị Tần Diệc làm cho phát sợ.
Nhưng tên đầu gỗ Tần Diệc kia lại không rõ điểm ấy, hắn chẳng qua cũng chỉ là lần đầu tiên chạm vào nữ nhân, Cơ Ninh muốn, hắn liền cho, biết rõ nàng yếu ớt, nên thu sức chỉ làm ba lượt, trong lúc làm còn cho nàng thời gian nghỉ ngơi, khiến nàng đến nước cũng phun nên cho rằng nàng cũng thoải mái, sao biết kỹ thuật của mình không được.
Bây giờ Cơ Ninh ngủ qua rồi lại không để ý đến người, Tần Diệc chỉ cảm giác mình bị nàng dùng xong rồi liền ném, thật sự còn không bằng nam kỹ của Xuân Oanh Lầu.
Tần Diệc chặn Cơ Ninh mấy lần cũng không có được đáp án, dứt khoát không thèm lại gần, như là quên hết chuyện ngày ấy đi, tiếp tục tận chức tận trách thị vệ của hắn.
Nhưng Tiểu Thập Tam nhìn bộ dáng Tần Diệc, trong tâm đã có chút sợ hãi.
Lúc trước khi hắn là thuộc hạ được Tần Diệc huấn luyện, lúc Tần Diệc ra tay độc ác chính là biểu hiện như vậy, tâm tình hắn không tốt sẽ ra tay rất nặng, đỡ một chiêu cũng có thể gãy mất hai cái xương.
Tiểu Thập Tam lo lắng hãi hùng cả tháng, trên đường quay về Dận Đô, cuối cùng không chịu nổi bèn tiến đến bên cạnh Tần Diệc, hạ giọng nói: "Lão đại, có phải ngươi cãi nhau với công chúa không?"
Tần Diệc lập tức thẳng lưng, giơ kiếm đẩy hắn ra, bình tĩnh nói: "Công chúa thân thể nghìn vàng, ta sao dám tranh chấp cùng công chúa."
Thanh âm khi hắn nói lời này không hề đè thấp một chút nào, ngựa cũng dựa vào bên cạnh cửa sổ xe Cơ Ninh.
Hai ngày trên đường, Cơ Ninh cũng không hề lộ mặt, Tiểu Thập Tam nhìn cửa sổ xe đóng chặt, kỳ quái nói: "Vậy sao công chúa không để ý tới ngươi?"
Tần Diệc: "..."
Tiểu Thập Tam vẫn còn suy nghĩ không ra, xem bộ dáng là thực lòng muốn giúp Tần Diệc giải quyết xong: "Lão đại, có phải là lúc trước ngươi đi Nam Hà không báo cho công chúa biết hay không, công chúa tức giận. Ngày đầu tiên lúc ta đang trực công chúa còn hỏi ngươi đấy."
Tần Diệc còn chưa nói gì, ngay sau đó Tiểu Thập Tam đã lẩm bẩm nói: "Hỏi ngươi có phải không trở lại hay không, nhìn còn rất vui mừng."
Tần Diệc: "..."
Ánh mắt hắn băng lãnh nhìn về phía Tiểu Thập Tam, nhìn chằm chằm đến mức Tiểu Thập Tam trong nháy mắt chạy trốn một lưng mồ hôi lạnh, Tần Diệc thản nhiên nói: "Ngươi rảnh rỗi không có gì làm hả, không bằng đi Nam Hà trước..."
Tiểu Thập Tam có đần nữa cũng biết mình không lựa lời nói chọc tổ ong vò vẽ, hắn không chờ Tần Diệc nói xong, vội vàng ngồi thẳng, nghiêm mặt nói: "Ta không rảnh rỗi, ta phải đi phía trước mở đường đây!"
Dứt lời kéo dây cương một phát, vội vàng chạy tới đằng trước đội ngũ mà đi.
Quốc sự bận rộn, nửa tháng trước Cơ Minh Phong dẫn một đám đại thần trở về cung, hôm nay đội ngũ này chỉ có hai nhóm người Cơ Ninh và Cơ Chiếu.
Cơ Ninh hơn phân nửa nghe thấy được Tần Diệc cùng Tiểu Thập Tam nói chuyện, nhưng trong xe ngựa vẫn yên tĩnh im ắng.
Tần Diệc im lặng một lát, đột nhiên vươn tay gõ cửa sổ xe, thanh âm vừa khó chịu vừa trầm thấp, giống như chính bản thân hắn.
Trong xe ngựa truyền ra thanh âm mềm nhỏ của Cơ Ninh: "Làm gì?"
Tần Diệc không trả lời, mà lại đưa tay gõ cửa sổ xe, rất có tư thế nếu Cơ Ninh không ra hắn vẫn gõ cửa sổ tiếp.
Một lát sau, rốt cuộc có động tĩnh truyền tới từ trong xe ngựa, cửa gỗ kéo ra từ bên trong, một cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết vươn ra, giữa cổ tay là nốt ruồi nhỏ đỏ tươi.
Tần Diệc cúi đầu xuống, trông thấy trong lòng bàn tay nàng nắm chặt một khối băng, so với khối băng lúc trước nàng cho hắn, chỉ có lớn chứ không nhỏ hơn.
Tần Diệc chưa nhận, mà lại ngước mắt nhìn về phía người ngồi trong xe ngựa, trong tay Cơ Ninh giơ một cái quạt tròn thêu hình hoa sen, chặn hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo.
Nhưng đôi mắt kia lại nhìn chằm chằm vào chỗ hư không phía trước, cũng không nhìn về phía hắn.
Như là phiền chán hắn, lại dường như chỉ đơn thuần có chút sợ hắn.
Tần Diệc vốn khó chịu giống như mảnh gỗ, giờ phút này thấy thái độ Cơ Ninh như vậy, lời nói đầy mình đều nát ở trong cổ họng.
Hắn im lặng thò tay tiếp nhận khối băng, bàn tay mãnh liệt dùng lực, bóp một cái, vang lên tiếng vật cứng văng tung tóe, Cơ Ninh nghe tiếng, kinh ngạc nhìn lại, liền thấy khối băng lạnh lẽo cứng rắn trong tay Tần Diệc đã thành vụn băng.
Hắn mở lòng bàn tay ra dưới ánh mặt trời, mặt trời rất nóng, lạnh rét thấu xương chui vào khe hở bàn tay, băng rất nhanh đã chảy thành nước, từng sợi nước trong từ khe bàn tay chảy xuống, nhỏ xuống bụi đất dưới vó ngựa, biến mất không thấy gì nữa.
Tần Diệc nhớ Cơ Ninh đã nói, hắn mặt lạnh chờ băng trong lòng bàn tay tan chảy hết, đang chuẩn bị mở miệng, lại đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu, nhìn về rừng cây rậm rạp phía bên trái đội ngũ.
Bỗng nhiên, cuồng phong rì rào xuyên rừng mà qua, một vòng hàn quang phút chốc hiện lên tầm mắt, Tần Diệc ghìm ngựa ngừng gấp, cất giọng nói: "Trong rừng có thích khách!"
Gần như hắn vừa mới nói xong, trong rừng liền xuất hiện một bóng người gầy gò quỷ mị ẻo lả, sau đó, một loạt mũi tên đuôi lông vũ lấy tốc độ tia chớp bay ra từ trong rừng trúc, sắc mặt Tần Diệc khẽ biến, trở tay nhanh chóng đóng cửa sổ xe ngựa Cơ Ninh lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào hướng rừng cây, nhanh chóng nói với Cơ Ninh trong xe ngựa: "Chờ ở bên trong, đừng đi ra." Lập tức rút kiếm.
Đám mũi tên mang theo hàn quang đến trước mặt, Tần Diệc phải dựa vào xe ngựa Cơ Ninh, chỉ dùng tay trái điều khiển kiếm, nhưng dù vậy, kiếm ảnh vẫn như trước nhanh đến mức không thấy rõ.
Vô số mũi tên bị chém đứt rơi xuống đất, chặn hết mũi tên, chưa thể thở được một cái, một thích khách bịt khăn đen trước mặt lại nhanh chóng lao ra từ trong rừng, hướng đến phía bọn hắn, nói chính xác hơn, là hướng đến xe ngựa của Cơ Ninh và Cơ Chiếu.
Tần Diệc híp mắt nhìn lại, người này tóc nâu mắt xanh lục, mang theo quỷ dao loan đao, nghiễm nhiên cũng không phải là người Kỳ quốc.
Sự tình đột nhiên xảy ra, hộ vệ không kịp xếp thành hàng ngăn cản, chỉ xếp được thành bức tường vây xe ngựa và người lại.
Số lượng thích khách cũng không nhiều, chỉ hai ba mươi người, nhưng mỗi người đều là hảo thủ, một gã cường tráng râu rậm đột phá bức tường người, khuôn mặt dữ tợn xông đến bên cạnh ngựa Tần Diệc, cầm song đao trong tay, giao nhau bổ về phía đùi ngựa.
Tần Diệc kéo mạnh dây cương, né qua đao kiếm, đã thấy người nọ bỗng nhiên nhếch miệng cười cười, ngửa ra sau quỳ gối xuống đất, từ dưới bụng ngựa trượt đến trước xe ngựa, hai tay cơ bắp đột nhiên nảy lên, hét lên một tiếng, lập tức chém rách bánh xe.
"Sầm" một tiếng, xe ngựa bỗng nhiên mất cân bằng, không bị khống chế nghiêng về phía Tần Diệc, trong xe truyền ra tiếng Cơ Ninh kinh hô, thần sắc Tần Diệc thay đổi mãnh liệt, một tay ổn định xe ngựa, trở mình xuống ngựa nặng nề giẫm lên cái đùi tráng kiện của người nọ khiến hắn quỳ xuống đất, cánh tay trái lập tức giơ cao, hàn quang lóe lên, xoáy xuống nửa cái đầu lâu tươi sống.
Tốc độ Tần Diệc quá nhanh, toàn bộ quá trình chỉ trong nháy mắt, máu tươi phun tung toé, bên miệng người nọ còn treo vui vẻ liều lĩnh đã chết rồi, sợ là đến tại sao mình chết cũng chưa suy nghĩ cẩn thận.
Bốn phía đao kiếm giao phong, Tần Diệc rất nhanh đã phát hiện có chỗ không đúng, đám thích khách này phần lớn cũng chỉ là đánh nghi binh, thấy công không phá được bức tường người, không cách nào tiếp cận xe ngựa, rất nhanh đã lui về ẩn vào rừng rậm.
Trước khi rút lui, Tần Diệc xa xa trông thấy một nữ nhân mắt lộ ra hận ý nhìn về phía phương hướng của hắn.
Tần Diệc chưa từng để ý tới, một cánh tay hắn chống đỡ xe ngựa, sợ xe ngựa nghiêng ngả, không dám rời đi, chờ sau khi một đội hộ vệ vào trong rừng xác nhận thích khách đều đã rút lui khỏi, lúc này mới mở cửa xe ngựa Cơ Ninh ra.
So với Cơ Ninh có Tần Diệc theo bên mình bảo hộ, tình huống của thế tử Cơ Chiếu lại nghiêm trọng hơn nhiều.
Trên thân xe ngựa của hắn bị mũi tên đâm rậm rạp chằng chịt, còn có một tên thích khách lật vào xe ngựa, cắt bị thương cánh tay của hắn, nếu không có Tiểu Thập Tam tay mắt lanh lẹ, từ sau lưng lấy dao găm đâm vào kẻ đó, sợ là mệnh Cơ Chiếu đã không còn.
Cơ Chiếu được một nữ tử dìu lấy, chậm rì chui vào xe ngựa, nhìn Cơ Ninh sắc mặt trắng bệch được Tần Diệc đỡ xuống xe ngựa, thở dài nó: "Sao lại bị dọa thành như vậy, có muốn ngồi chung cùng ca ca hay không, nằm khóc trong ngực ca ca?"
Cánh tay hắn máu chảy không ngừng, trên mặt lại một vẻ cà lơ phất phơ, thị nữ kia quỳ gối dưới chân hắn giúp bôi thuốc băng bó, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.
Cơ Ninh hoàn toàn bị dọa không nhẹ, nàng nhìn thị nữ xinh đẹp theo bên cạnh Cơ Chiếu, mạnh mẽ chống đỡ lắc đầu, quan tâm nói: "Thế tử ca ca sao rồi? Thương thế có nặng không?"
Cơ Chiếu không sao cả cười cười: "Mạng nát của ta, chết thì chết, chỉ sợ Phù Quang chấn kinh, làm ca ca đau lòng."
Tần Diệc nhìn tình cảnh huynh muội bọn họ cung kính cảm động, thình lình nói: "Thế tử ngày thường vào sòng bạc dạo kỹ viện, thế nhưng đã trêu chọc phải người nào?"
Hắn nhìn hai cỗ thi thể trước xe ngựa Cơ Chiếu, lại nhìn vết thương trên tay Cơ Chiếu: "Cái nhóm người này hình như là hướng về phía thế tử mà đến đấy."
Cơ Chiếu vô tình cười cười, hắn nắm tay thị nữ chui trở về xe ngựa:
"Ai biết được."
Rời Dận Đô còn có hai ba mươi dặm, Cơ Ninh đã không muốn ngồi chung cùng Cơ Chiếu, vậy chỉ còn cách cưỡi ngựa.
Tần Diệc nhìn Cơ Ninh đứng trước ngựa của mình chậm chạp bất động, lên tiếng hỏi: "Công chúa tự mình lên, hay là thuộc hạ ôm người đi lên?"
Ngựa của Tần Diệc là chiến mã để xuất chinh, so với ngựa bình thường loại cao lớn không ít, Cơ Ninh khó xử nhìn độ cao bàn đạp, lại nhìn Tần Diệc, quay đầu kêu một tiếng: "Tiểu Thập Tam".
Cái này là ý mình không thể đi lên cũng không muốn Tần Diệc ôm.
Tiểu Thập Tam đang ngồi xổm ở một bên lục soát người thích khách, nghe thấy tiếng Cơ Ninh chuẩn bị tới đây, vừa đứng lên, bỗng không hiểu sao đối mặt với ánh mắt Tần Diệc.
Một luồng sát ý mãnh liệt bay thẳng về phía hắn, trời cực nóng, Tiểu Thập Tam sửng sốt khắp cả người đều sinh ra lạnh lẽo, suýt nữa rút đao ra.
Hắn thấy vậy sao còn dám qua, dưới chân chuyển một cái, lập tức giả điếc chạy đi.
Tần Diệc cúi đầu nhìn Cơ Ninh: "Công chúa sợ ta?"
Cơ Ninh không biết phải trả lời như thế nào, nói sợ hắn, không bằng nói sợ Tần Diệc lúc giết người, sợ hãi thủ đoạn giết người của hắn và thi thể đáng sợ chỉ còn nửa cái đầu bên cạnh xe ngựa kia.
Sợ hãi trong lòng quấy thành bùn nhão, năm lần bảy lượt trải qua tình cảnh như vậy, nàng không thể thất thố kêu to, đã tốt hơn quá nhiều so với người bình thường.
Tần Diệc thấy mặt nàng biểu lộ vẻ sợ hãi, im lặng một lát, trầm giọng nói: "Người là công chúa, ta là thuộc hạ, chức trách của ta là bảo vệ người, người sợ ta làm cái gì?"
Lúc Tần Diệc nói lời này, gương mặt, trong cổ đều là máu người nọ, trong tay hắn thậm chí còn cầm theo kiếm đang nhỏ máu, chất lỏng vàng trắng hỗn tạp, như là đồ vật trong đầu người nọ.
Tần Diệc nhìn Cơ Ninh, dùng bàn tay bản thân dính đầy máu bẩn lau vết máu trên mặt nàng.
Không biết nàng bị dính vào từ đâu, một giọt nho nhỏ, như nốt ruồi lệ treo ở dưới khóe mắt, đã sắp khô.
Mà khi tay của hắn chạm vào mặt Cơ Ninh, Tần Diệc lại ngừng lại, hắn cúi xuống, mặt không thay đổi nhìn máu dính trên tay mình, buông tay xuống.
Hắn thu kiếm vào vỏ, cầm vạt áo lung tung lau hai cái lên tay, không nói gì ôm Cơ Ninh lên ngựa, sau đó bản thân cũng trở mình cưỡi lên.
Cơ Ninh nghiêng người ngồi, bất đắc dĩ không dựa vào hắn ổn định thân hình, Tần Diệc thò tay vượt qua sau lưng Cơ Ninh, giữ chặt dây cương, nhìn qua phía trước, giọng điệu nhàn nhạt phân biệt không ra vui buồn: "Nơi này cách Dận Đô chỉ còn lại hai mươi dặm, công chúa dù là sợ hãi thuộc hạ, cũng nhịn một chút đi."