Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 57: 57: Ủy Khuất




Tuy Kinh Hàn Chương chưa từng chạm vào thị nữ thông phòng, nhưng với một số sự việc nên biết thì vẫn biết, cùng với việc mấy năm nay hắn vẫn luôn hoành hành ngang ngược khắp kinh thành, cho nên cũng biết được không ít ô ngôn uế ngữ*.
*Ô ngôn uế ngữ: nghĩa là lời nói th ô tục, nói tục hay chửi thề là những ngôn từ xúc phạm, ngôn ngữ thô bạo, lời lẽ thô lỗ, ngôn ngữ báng bổ, tục tĩu, d@m d*c, nói tục, và ngôn từ bậy bạ.
Trước kia Kinh Hàn Chương cảm thấy bản thân có kiến thức vô cùng phong phú, so với nai con dốt đặc cán mai thì tốt hơn nhiều.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, Yến Hành Dục chỉ tùy tiện nói một câu không có ý nghĩa sâu xa gì, thế nhưng qua tai Kinh Hàn Chương thì còn hơn những lời sài lang hổ báo mấy năm nay hắn từng nghe.
Kinh Hàn Chương c**ng cứng người nửa ngày, mới bắt đầu nghi ngờ liệu Yến Hành Dục có đang lừa hắn hay không.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, Yến Hành Dục qua năm nay là mười bảy rồi, y đã về kinh lâu như thế chẳng lẽ lại không biết những lời đó sẽ khiến người khác liên tưởng tới ý nghĩa khác sao?
Rốt cuộc là y cố ý, hay là thật sự cái gì cũng không hiểu?
Kinh Hàn Chương sắp không qua nổi rồi, cuối cùng hắn vẫn mạnh mẽ kéo vòng tay của Yến Hành Dục đang ôm chặt sau lưng mình xuống, giống như cô nương chịu cảnh khinh bạc mà đỏ bừng mặt lui về sau mấy bước.
Yến Hành Dục không thể cọ "Đế khí", chần chờ một chút: "Điện hạ, làm sao vậy?"
Rốt cuộc Kinh Hàn Chương không thể tùy tiện như thường ngày nữa, hắn trực tiếp ngả lưng vào ghế dựa, xoa mi tâm, lẩm bẩm nói: "Để điện hạ của ngươi bình tĩnh chút."
Yến Hành Dục rất ngoan, ở tại chỗ chờ Kinh Hàn Chương bình tĩnh.
Chờ tới lúc Kinh Hàn Chương bình tĩnh lại, Yến Hành Dục đã ngồi bên cạnh chân hắn, đang ngồi ôm đầu gối ngửa đầu nhìn hắn.
Đối diện với tầm mắt của Yến Hành Dục, Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà hỏi: "Ngươi đang làm gì đấy?"
"Cọ đế khí." Yến Hành Dục ngoan ngoãn trả lời.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương tự đào hố cho mình, lại không thể thu hồi lại lời đã nói, nên hối hận muốn chết.
Yến Hành Dục ngồi trên mặt đất, Kinh Hàn Chương thấy cơ thể nhỏ bé đơn bạc của y sợ y bị cảm lạnh, vươn tay với y, muốn kéo y đứng lên, nói: "Đến, mặt đất lạnh, ngồi bên cạnh..."
Ngồi bên cạnh ta...
Hắn còn chưa nói xong, Yến Hành Dục đã đặt bàn tay lạnh lẽo vào lòng bàn tay ấm áp của Kinh Hàn Chương, mượn lực đứng lên, sau đó...!Không chút do dự mà ngồi lên trên đùi Kinh Hàn Chương, toàn bộ thân thể đều tựa vào lồ ng ngực hắn.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương đều phải hét lên: "Yến Hành Dục——"
Yến Hành Dục thấy hắn phản ứng kịch liệt như vậy, vội đứng lên: "Ta đè nặng điện hạ rồi sao?"
Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương triệt để chịu thua, hắn hữu khí vô lực chỉ vào vị trí bên cạnh nói: "Ngươi ngồi đây đi, ta cho ngươi nắm tay, ngươi cọ chút đế khí."
Yến Hành Dục "À" một tiếng, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, đặt tay lên bàn, đôi mắt trông mong nhìn Kinh Hàn Chương, ý bảo "Tay".
Kinh Hàn Chương đành phải đưa tay cho Yến Hành Dục, để y dùng hai bàn tay nắm lấy.
Yến Hành Dục cực kỳ nghiêm túc mà cọ đế khí, tay của y nhỏ hơn tay Kinh Hàn Chương một chút, năm ngón tay y tinh tế mà thon dài, một bàn tay nắm ngón cái của Kinh Hàn Chương, bàn tay còn lại nắm lấy ngón út và ngón áp út, cọ tới cọ lui.
Kinh Hàn Chương vừa mới bị hành động trực tiếp ngồi lên đùi của Yến Hành Dục làm cho sợ hãi, cho nên bị sờ tay cũng không khó để chấp nhận.
Kinh Hàn Chương lạnh nhạt nhìn Yến Hành Dục không ngừng sờ tay mình, hắn cảm thấy nếu bây giờ có sấm sét đánh xuống thì hắn cũng không còn quá bất ngờ nữa...
Trong nháy mắt, Yến Hành Dục giống như đã tìm được vị trí thoái mái, hai bàn tay nắm chặt ngón tay Kinh Hàn Chương, thân thể ngả dần về phía bàn ngồi, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Kinh Hàn Chương đang há mồm trợn mắt, y từ từ áp mặt vào lòng bàn tay rộng lớn của Kinh Hàn Chương—— giống như con mèo tìm được vị trí thoải mái, thích ý mà nằm xuống.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương cảm thấy chính mình giống như bị một cột sét đánh trúng, một cảm giác tê dại từ lòng bàn tay truyền tới toàn thân, khiến hắn không thể động đậy được.
Yến Hành Dục nghiêng mặt dán vào lòng bàn tay Kinh Hàn Chương, hàm hồ nói: "Tay điện hạ thật là ấm."
Hắn gian nan ổn định bản thân, mặt không đổi sắc: "Ấm à, cứ ấm là ngươi có thể áp mặt vào lòng bàn tay ta sao?"
Yến Hành Dục lại nghiêng nghiêng mặt, vẫn duy trì tư thế đó để nhìn Kinh Hàn Chương, nghi hoặc nói: "Như vậy có thể cọ được đế khí đó."
Kinh Hàn Chương: "..."
Cọ cọ cọ, cọ cái quỷ ấy!
Kinh Hàn Chương triệt để không nhịn được nữa, giãy dụa kéo tay mình về, ra vẻ trấn định nói: "Chúng ta nói việc chính đi."
Yến Hành Dục không có tay để cọ, có chút thất vọng: "Vâng."
Kinh Hàn Chương ra vẻ trấn định, thật sự bắt đầu nói vào việc chính.
"Phụ hoàng lo lắng hết lòng nhiều năm, thân thể đã không bằng lúc trước, nếu không ngoài ý muốn, thì vài năm nữa sẽ lập trữ quân."
Yến Hành Dục "À" một tiếng, nghi hoặc hỏi: "Là Nhị hoàng tử sao?"
Kinh Hàn Chương gật đầu.
Lông mày Yến Hành Dục khẽ nhăn, nói: "Điện hạ, những lời trước đó ta vẫn giữ lại không đổi, nếu Thụy Vương có ý đó, thì ta..."
"Đừng nói như vậy." Lần này Kinh Hàn Chương không nhanh chóng ngắt lời y như trước nữa, ngược lại thanh âm cực kỳ ôn hòa.
Yến Hành Dục không rõ lý do.
Kinh Hàn Chương hít sâu một hơi: "Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta, chỉ sợ Nhị hoàng tử đã nghĩ ngươi là người của ta và đại ca.


Nếu như Nhị hoàng tử đăng cơ, toàn bộ phủ Thừa Tướng bao gồm cả ngươi, chỉ sợ sẽ không có ngày lành."
Yến Hành Dục lắc đầu: "Ta không thèm để ý đến việc này, dù sao ta chưa chắc có thể sống đến lúc hắn ta đăng cơ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương trừng mắt liếc y một cái, vươn tay gõ bàn một cái: "Nói bậy bạ gì đấy?"
Yến Hành Dục lập tức đưa tay che miệng lại, không dám nói lời lung tung như thế nữa.
Kinh Hàn Chương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của y hơi trắng bệch, như là nhớ ra gì đó, nhíu mày hỏi: "Ngươi đã ăn sáng chưa?"
Yến Hành Dục lắc đầu, y uống thuốc trước khi dùng bữa, hoặc sau khi ăn xong, nhưng y sốt ruột tới gặp Kinh Hàn Chương, chỉ uống thuốc xong rồi nhanh chóng tiến cung.
Kinh Hàn Chương thấy quả nhiên là thế, liền gọi cung nhân, cho người mang dược thiện* được nấu xong từ phòng bếp trong cung Thất hoàng tử đến.
*Dược thiện: là những sản phẩm ẩm thực mang tính chất trị liệu.
"Uống thuốc trước khi ăn." Kinh Hàn Chương lấy thêm một chén canh cho y, nói, "Trước đó ta đã hỏi Ngư Tức rồi, những vị thuốc này có ích cho ngươi, cầm lấy."
Yến Hành Dục cong môi cười, nhận lấy rồi uống từng ngụm một.
Kinh Hàn Chương: "Đúng rồi, vừa rồi nói tới chỗ nào?"
Yến Hành Dục nhắc nhở hắn: "...!Ta không thèm để ý đến việc này."
"À." Kinh Hàn Chương tiếp nối, nói, "Cho dù ngươi không thèm để ý việc này, nhưng phủ Thừa Tướng thì sao? Còn cả đứa đệ đệ ngốc của ngươi thì thế nào?"
Yến Hành Dục nghiêng đầu nghi hoặc nói: "Ta và điện hạ có giao hảo với nhau, nhưng không đại diện cho phủ Thừa Tướng sẽ ủng hộ Đại điện hạ.

Nếu Nhị hoàng tử vì chuyện này mà phát tác với Yến thừa tướng, vậy thì chỉ sợ hắn không đảm đương được vị trí Hoàng đế này rồi."
Kinh Hàn Chương cổ quái nhìn y: "Ngươi đúng là không sợ."
Yến Hành Dục không sợ, y đang cầm đôi đũa gắp lấy nấm Khẩu Bắc trong canh, giống như tính lén ném đi.
Kinh Hàn Chương chậm rãi chỉnh lại ống tay áo, nói: "Ăn."
Bàn tay cầm đũa của Yến Hành Dục cứng đờ, đành phải không tình nguyện mà ăn.
Chờ Yến Hành Dục uống xong một chén canh, Kinh Hàn Chương mới bắt chéo chân, tiếp tục nói: "Thứ như ngôi vị Hoàng đế này, vốn là để chiếm đoạt, đại ca ta tài đức vẹn toàn, so với tên Nhị hoàng tử ra vẻ đạo mạo kia thì tốt hơn nhiều."

Những lời này chỉ thiếu điều nói rõ ra là Thụy Vương muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, Yến Hành Dục đang chuẩn bị nói chuyện thì lại bị hắn nhét thêm cho một chén canh, y đang nhăn mày cau có ăn canh, nghe vậy không chút để ý mà lên tiếng: "Ừm, Đại điện hạ tốt hơn nhiều."
Kinh Hàn Chương thấy bộ dáng không chút để ý nào của y, thiếu chút nữa bật cười, hắn bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi cũng không hỏi vì sao ta lại muốn nói như vậy à?"
Yến Hành Dục đành phải hỏi: "Vì sao điện hạ lại muốn nói như vậy?"
Kinh Hàn Chương nhìn y một cách thâm sâu, nhẹ nhàng bật ra một câu: "Ta phải giúp đại ca ta đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế."
Kinh Hàn Chương vốn nghĩ khi mình nói ra những lời này sẽ khiến Yến Hành Dục chấn động, nhưng không ngờ tới Yến Hành Dục chỉ gật đầu, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi—— khi nhìn thấy nấm Khẩu Bắc trong canh, phản ứng của Yến Hành Dục còn lớn hơn bây giờ.
Yến Hành Dục uống một ngụm, thuận miệng hỏi: "Muốn ta giúp điện hạ không?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương trừng mắt nhìn y: "Không cần ngươi giúp.

Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi ngàn vạn lần đừng chen chân vào loại chuyện như này, ngoan ngoãn ăn chay niệm Phật của ngươi đi, nhớ kỹ chưa?"
Yến Hành Dục có chút khó xử: "Nhưng nếu điện hạ xảy ra chuyện thì làm thế nào?"
"Có xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng đừng quan tâm tới." Kinh Hàn Chương nhíu mày nói, "Hiện tại kinh thành không chỉ có hai phe thế lực là đại ca ta và Nhị hoàng tử, còn có một phe đang âm thầm quấy nhiễu.

Tuy bây giờ không rõ là địch hay bạn, nhưng có thể xác định là, người nọ tuyệt đối không có ý tốt."
Yến Hành Dục ôm chén canh, ánh mắt mở to, có chút khẩn trương mà hỏi: "Vậy điện hạ không phải sẽ nguy hiểm hơn sao?"
Kinh Hàn Chương tức giận đến muốn mạng, đưa tay nhéo mặt Yến Hành Dục, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nói những thứ này với ngươi, là để cho ngươi biết rằng bây giờ kinh thành chính là một hồ nước đục ăn thịt người, ai đã chìm xuống thì không thể không mất một lớp da, ngươi đừng có mà đi chịu khổ theo, đã hiểu chưa?"
Yến Hành Dục hàm hồ nói: "Hiểu, đã hiểu."
Trên thực tế, tình thế hiện tại của kinh thành cũng không đáng sợ như những gì Kinh Hàn Chương nói, hắn chỉ đang dọa Yến Hành Dục một chút, để y không cần đi theo mình.
Yến Hành Dục tiếp tục ăn canh, thuận miệng hỏi: "Vậy người của phe kia, là người như thế nào vậy?"
Kinh Hàn Chương thấy y thế mà vẫn còn hỏi, tức giận vỗ bàn một cái, Yến Hành Dục lập tức dúi mặt vào chén, không nói gì nữa.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa bị y làm cho tức cười, hắn tức giận nói: "Là Kinh Chập Vệ mà Nhiếp Chính Vương lưu lại, thân thủ so với Kinh Chập Vệ hiện tại thì mạnh hơn nhiều, một người có thể địch lại trăm người."
Yến Hành Dục lén ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: "Nhưng ta nghe nói rằng Phong Trần Chu đã bắt được cái kia cái gì...!Kẻ trộm Huyền Ngọc Lệnh rồi hay sao?"
"Bắt lại thì có ích gì?" Kinh Hàn Chương hừ nói, "Tên đó vừa đến nhà giam Hình bộ là tự sát, Huyền Ngọc Lệnh cũng theo đó mà tan nát, ai cũng không biết là Huyền Ngọc Lệnh kia rốt cuộc là thật hay giả."
Yến Hành Dục như có điều suy nghĩ.
Kinh Hàn Chương lại gõ bàn: "Đừng nói là ngươi muốn dính líu tới chuyện này đấy?"
"Không có." Yến Hành Dục lắc đầu.
Y uống một ngụm canh, cuối cùng tiếp thêm can đảm lên tiếng đề nghị: "Điện hạ, ta không thích ăn nấm, lần sau có thể không cho không?"

Kinh Hàn Chương hừ nói: "Còn có lần sau?"
Yến Hành Dục sửng sốt, lúc này mới ý thức được nơi này là hoàng cung, không phải là nơi mà y có thể tùy tiện ra vào được, y thấy có chút mất mát mà rũ mắt, con ngươi ảm đạm.
Kinh Hàn Chương vốn đang đùa y, thấy y bỗng chốc buồn bã thì tay chân luống cuống mà giải thích: "Ý của ta là...!Ta nói là, còn có lần sau! Vẫn còn, lần sau ta chắc chắn sẽ bảo đầu bếp không cho nấm, được không?"
Lúc này Yến Hành Dục mới vui vẻ hơn.
Kinh Hàn Chương không dấu vết mà thở phào một hơi, ho khan nói: "Năm sau ta hẳn là có thể xuất cung xây phủ, đến lúc đó ngươi cứ việc đến phủ của ta."
Ánh mắt Yến Hành Dục sáng lên: "Được, được được!"
Ở hoàng cung vẫn là có nhiều nơi không thích hợp để nói chuyện.
Hôm nay không phải lên lớp, nhưng Kinh Hàn Chương lại muốn có thể nắm bắt thông tin từ tẩm điện của Hoàng đế vào mọi lúc, cho nên đến buổi trưa lại vội vàng đi tẩm điện một chuyến, hồi lâu không trở về.
Khó lắm mới được ở một mình cùng Kinh Hàn Chương, Yến Hành Dục không muốn về phủ sớm như vậy, trước khi Kinh Hàn Chương rời đi, y liền hỏi mượn bàn viết của Kinh Hàn Chương để chép kinh Phật.
Cho tới sau giờ Ngọ, lúc Kinh Hàn Chương trở về thì y cũng đã chép xong kinh Phật.
Kinh Hàn Chương chau mày, nhìn thấy Yến Hành Dục ngoan ngoãn ngồi ở vị trí mà hắn thường ngồi để chép sách, không biết vì sao mà những bực bội trong lòng đã tiêu tan trong nháy mắt.
Hắn hít sâu vào một hơi, đi tới, hỏi: "Dùng bữa trưa chưa?"
Yến Hành Dục gật đầu, đưa kinh Phật đã chép xong cho A Mãn, xoa xoa cổ tay nhức mỏi.
Thấy Yến Hành Dục có vẻ mệt mỏi, Kinh Hàn Chương tiến lên sờ sờ trán của y, thấy y không bị sốt mới thở phảo một hơi.
"Đi nghỉ ngơi một chút đi."
Yến Hành Dục lắc đầu, nghỉ ngơi tại cung điện Thất hoàng tử, chắc là y sẽ được đưa tới thiên điện.
Đại khái là Kinh Hàn Chương cũng nhìn ra Yến Hành Dục nghĩ gì, không được tự nhiên mà kèm thêm một câu: "...!Ngủ ở, ở trên giường điện hạ của ngươi."
Yến Hành Dục vừa nghe thấy, lập tức gật đầu.
Yến Hành Dục còn hỏi: "Điện hạ muốn ngủ trưa cùng ta không?"
Kinh Hàn Chương nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Ngươi, nói, xem?"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục đành phải thu hồi tất cả mong chờ lại, được Kinh Hàn Chương dẫn vào trong tẩm điện, không tình nguyện bò lên giường đi ngủ trưa.
Toàn bộ giường đều là hơi thở của Kinh Hàn Chương, khiến Yến Hành Dục cảm thấy an toàn, cho dù bên người không có Kinh Hàn Chương, y cũng có chút mệt mỏi mà muốn ngủ.
Trong thoáng chốc, chăn đệm bên người hình như bị lún xuống một chút.
Yến Hành Dục nghi hoặc mà quay đầu lại, thì phát hiện không biết Kinh Hàn Chương từ lúc nào đã lên giường, nằm ở ven rìa giường đưa lưng về phía y, ủy ủy khuất khuất mà nhích người, động người một chút đều có thể lăn xuống dưới.
Yến Hành Dục: "..."
Nằm trên giường của chính mình, vì sao lại ủy khuất bản thân như vậy?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.