Bảo Kỳ Vương

Chương 9: 9: Nói Có Lý





Trần Bảo Kỳ lớn tiếng đáp lại, thu hút ánh mắt của mọi người.

Mọi người đều nhìn Trần Bảo Kỳ bằng ánh mắt khác lạ.

Thúc Quang Minh không ngờ Trần Bảo Kỳ lại nói thẳng ra như vậy.

Hai mắt ông ta sáng rực, cố ý lớn tiếng nói: “Các vị đều nghe thấy hết rồi chứ, tên này không có thiệp mời, trà trộn vào hội trường, không biết có ý đồ gì!”
“Bảo vệ, các cậu cũng thiếu trách nhiệm quá đấy.

Bọn họ không có thiệp mời mà sao các cậu lại cho họ vào trong”.

“Ngộ nhỡ họ làm gì bất lợi với chiến thần Hạo Thiên thì sao?”
“Xảy ra chuyện rồi các cậu có chịu trách nhiệm nổi không?”
Mấy lời của Thúc Quang Minh khiến hội trường hỗn loạn.

Các bảo vệ mặc đồng phục nhanh chóng chạy đến từ bốn phía.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Nhã Linh lo lắng kéo vạt áo Trần Bảo Kỳ.

“Bảo Kỳ, lớn chuyện đến mức này rồi, chúng ta mau đi thôi”.

Trần Bảo Kỳ chưa kịp lên tiếng thì Thúc Quang Minh kiêu ngạo đã nói: “Muốn đi à? Cũng được thôi.

Cô bảo tên này quỳ xuống cầu xin tôi chơi cô là được”.

“Có thể tôi sẽ giữ lại mạng cho hai người, chứ nếu để chiến thần Hạo Thiên biết chuyện này thì hai người sẽ chết rất thê thảm”.

Tô Nhã Linh không ngờ Thúc Quang Minh lại đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ như vậy trước mặt mọi người.

Trần Bảo Kỳ sa sầm mặt mày, lạnh lùng nhìn Thúc Quang Minh.

“Ông quỳ xuống xin lỗi vợ tôi ngay”.


Nghe Trần Bảo Kỳ nói thế, Thúc Quang Minh không giận mà lại bật cười: “Bắt tôi xin lỗi hả? Nằm mơ đi!”
Thấy bảo vệ đã bao vây hai người lại, Thúc Quang Minh nhún vai cười khẩy: “Hai người không nắm lấy cơ hội thì đừng trách tôi không giúp hai người”.

“Tự mà lo liệu đi!”
Dứt lời, Thúc Quang Minh nhìn bảo vệ: “Hai người đó không có thiệp mời, trà trộn vào bữa tiệc, mau bắt chúng lại, tra hỏi cho rõ ràng”.

Tô Nhã Linh cúi thấp đầu xuống, mím chặt môi, lòng thấp thỏm không yên.

Bốp!
Ngay lúc cô không biết nên làm thế nào, một âm thanh rõ to vang lên.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Thúc Quang Minh đang che mặt.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng bất ngờ này.

Ngay cả Thúc Quang Minh cũng sững sờ.

“Các cậu đánh tôi làm gì? Là hai người kia không có thiệp mời cơ mà”.

Bốp bốp!
Bảo vệ đứng trước lại đánh ông ta hai bạt tai nữa.

Còn người phía sau lại lấy gậy cảnh sát trong tay đập vào đầu Thúc Quang Minh.

“Bọn tôi đánh ông là vì ông có mắt mà như mù đấy”.

“Hai người họ là khách VIP của hoạt động lần này, dĩ nhiên không cần thiệp mời rồi”.

Khách VIP?
Thúc Quang Minh ngạc nhiên: “Có phải các cậu nhầm lẫn gì rồi không?”
“Cậu ta là một tên vô công rồi nghề, sao có thể là khách VIP được?”
“Ông này, sỉ nhục khách VIP là không tôn trọng chiến thần Hạo Thiên, mau quỳ xuống xin lỗi đi, nếu khách VIP không tha cho ông thì sẽ làm theo quy tắc của chiến thần Hạo Thiên, giết không nương tay”.

Thúc Quang Minh vươn cổ, giơ tay lên chỉ vào mặt mình: “Bảo tôi quỳ xuống xin lỗi chúng sao? Nực cười…”

Ông ta vừa nói đến đây thì bỗng ngừng lại.

Vì ông ta nhìn thấy mấy nhân viên mặc đồng phục này đang cầm súng chĩa về phía mình.

Họ đều là người của chiến thần Hạo Thiên, chỉ tạm thời làm bảo vệ của bữa tiệc này.

Có súng cũng là chuyện bình thường.

Không gian lặng ngắt như tờ.

Dù là Thúc Quang Minh tự cho là mình biết nhiều cũng run rẩy sợ hãi.

“Quỳ, tôi quỳ ngay…”
“Không cần đâu!”
Trần Bảo Kỳ hời hợt nói: “Ông không đủ tư cách”.

Bảo vệ nghe thế thì tức giận liếc nhìn Thúc Quang Minh: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau cút ra ngoài! Chiến thần Hạo Thiên không chào đón ông”.

“Cút cút cút, tôi cút đi ngay!”
Thúc Quang Minh toát mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn đến nỗi phải nhếch nhác bò ra ngoài.

“Là do chúng tôi không làm tròn trách nhiệm, mong anh trách phạt”.

Mấy bảo vệ hung dữ đó đều cúi người cung kính trước Trần Bảo Kỳ.

“Không sao, các cậu đi làm việc đi”.

Trần Bảo Kỳ chắp hai tay sau lưng, dửng dưng trả lời.

“Mời anh ngồi vào bàn VIP!”, nhân viên chỉ tay về phía bàn tiệc ngay chính giữa hội trường.

“Không cần đâu, vợ tôi thích khiêm tốn một chút”.


Nhân viên gật đầu rồi dần rời đi.

Mãi đến lúc này Tô Nhã Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sững sờ nhìn Trần Bảo Kỳ.

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao chúng ta lại thành khách VIP rồi?”
“Quách Hạo Thiên cảm thấy hổ thẹn với anh nên đặc biệt mời chúng ta đến, chúng ta là khách VIP cũng dễ hiểu mà”.

Nghe Trần Bảo Kỳ nói thế, Tô Nhã Linh buồn bực trợn mắt liếc xéo anh: “Anh nhỏ giọng một chút, đừng gọi thẳng tên chiến thần Hạo Thiên thế, nếu để người khác nghe thấy thì phiền phức đấy”.

“Nhã Linh, em đừng căng thẳng, chúng ta đến đây dùng bữa là vinh hạnh của Quách Hạo Thiên”.

“Bảo Kỳ, nếu anh cứ đùa kiểu này nữa thì tôi giận thật đấy”.

Tô Nhã Linh bĩu môi: “Nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Trần Bảo Kỳ thấy dáng vẻ Tô Nhã Linh nghiêm túc vậy, cũng hơi bất lực nói: “Đội trưởng đội bảo vệ là bạn cũ của anh, dĩ nhiên sẽ quan tâm đến chúng ta một chút”.

“Nói vậy còn được, Bảo Kỳ, sau này anh đừng thế nữa, chúng ta có thể lừa gạt cho qua lần này nhưng không phải lần nào cũng may mắn thế đâu”.

Nghe giọng điệu nghiêm khắc của Tô Nhã Linh, Trần Bảo Kỳ chỉ biết nhún vai.

Được rồi, nói thật thì không tin, chỉ đành nói dối vậy…
Đúng lúc này, hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.

Quách Hạo Thiên mặc quân phục xuất hiện trên bục cao trong sảnh tiệc.

Mọi người đều đứng dậy chào đón, chỉ có Trần Bảo Kỳ là ung dung ngồi ăn.

Quách Hạo Thiên đứng trên bục cao đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Trần Bảo Kỳ ở đâu.

Một thoáng thất vọng hiện lên trong đôi mắt nghiêm nghị của anh ta.

Anh ta vẫy tay với mọi người, tiếng vỗ tay ngừng lại, sảnh tiệc tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

“Cảm ơn các vị đã dành ra thời gian quý báu đến chào đón tôi, không giấu gì mọi người, lần này tôi đến Lâm Thành là vì muốn được một người tha thứ”.

“Có lẽ anh ấy đang ở hội trường, tôi chỉ muốn đối mặt nói một tiếng xin lỗi với anh ấy”.

Nghe anh ta nói thế, mọi người ồ lên.


Họ nhìn trái nhìn phải rồi lại nhìn nhau.

Không ai ngờ được chiến thần Hạo Thiên có địa vị tít trên cao kia cũng phải thốt lên lời xin lỗi.

Vậy người mà anh ta muốn xin lỗi đó là người có địa vị cao, quyền thế lớn đến mức nào?
“Một thằng đàn ông, sao cứ nhất quyết phải nói xin lỗi như đàn bà thế?”
“Cái gì qua rồi thì cho nó qua đi không được à? Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không thể nhìn về tương lai sao?”
Trong khi mọi người đang nhìn đông nhìn tây thì giọng của Trần Bảo Kỳ vang lên từ trong góc.

Mọi người đều sững sờ khi nghe anh nói thế.

Ngay cả Tô Nhã Linh cũng khiếp sợ, vội kéo áo Trần Bảo Kỳ.

Trần Bảo Kỳ lại dám chế giễu chiến thần Hạo Thiên giống đàn bà!
Đây chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.

Tô Nhã Linh sốt ruột giậm chân, trách cứ: “Chẳng phải tôi đã nói anh đừng nói năng lung tung rồi sao? Chiến thần Hạo Thiên đâu phải là người chúng ta có thể đắc tội”.

“Anh đừng ăn nữa, mau đứng lên xin lỗi chiến thần Hạo Thiên đi”.

Lúc Tô Nhã Linh đang nói thì Quách Hạo Thiên đứng trên bục cao đánh mắt nhìn sang.

Khi nhìn thấy Trần Bảo Kỳ, anh ta vui mừng khôn xiết, mọi cảm xúc dồn nén khiến anh ta khẽ run lên.

Đã bao năm trôi qua, cuối cùng Bảo Kỳ Vương cũng đã bằng lòng gặp mặt anh ta!
“Anh nói rất có lý, Hạo Thiên nhất định sẽ ghi tạc trong lòng, không chìm đắm trong quá khứ nữa, chỉ hướng về tương lai”.

Điều mọi người không ngờ được là chiến thần Hạo Thiên chắp tay lại, thái độ rất khiêm nhường, không truy cứu mà còn rất tán thành.

Hơn nữa từ đầu đến cuối anh ta vẫn cúi người xuống với Trần Bảo Kỳ, không đứng thẳng lên.

Còn Trần Bảo Kỳ lại không thèm liếc nhìn Quách Hạo Thiên, chỉ cúi đầu ăn.

Trong lúc mọi người vẫn chưa hoàn hồn thì Hắc Vũ đi đến phía sau Trần Bảo Kỳ: “Anh à, tôi có chuyện quan trọng phải báo với anh”.

“Nói!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.