[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 17



Hai đồng tử một trái một phải đứng yên lặng bên ngoài phòng ngủ của Thái Thượng Lão Quân, nhìn thấy Đế Quân và Dương Tiễn đến, liền tiến lên chào.

“Lão quân khoẻ chưa?”

“Sư tổ đã không đáng ngại, đang ở trong phòng nghỉ ngơi ạ.”

Đế Quân nghe xong liền cảm thấy hiện tại không phải là thời gian ghé thăm, đang định rời đi, thì trong phòng lại vọng ra giọng nói hữu khí vô lực của Thái Thượng Lão Quân.

“Thanh Phong Minh Nguyệt, là Đế Quân tới sao?”

“Đúng vậy sư tổ, Đông Hoa Đế Quân và Nhị Lang Chân Quân đến thăm người ạ.” Một đồng tử trả lời.

“Mời họ vào đi.”

“Vâng, hai vị, mời vào bên trong ạ.” Thanh Phong Minh Nguyệt đẩy cửa phòng ra, khom người mời bọn họ đi vào.

Phòng ngủ của Thái Thượng Lão Quân cùng những nơi khác trong Đâu Suất cung giống nhau, tràn ngập mùi đan dược nồng đậm, nhưng mùi này rất dễ ngửi, sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Lúc bọn họ đi vào, Thái Thượng Lão Quân đang từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt của lão thoạt nhìn chưa khoẻ lắm, nhưng tinh thần lại khá tốt.

Thanh Phong Minh Nguyệt tiến lên hầu hạ, một đỡ Thái Thượng Lão Quân, một cầm gối mềm kê ra sau lưng lão, để lão ngồi được thoải mái hơn.

“Đa tạ hai vị tới thăm lão đạo, thứ cho lão đạo không thể đứng dậy tiếp đón, Thanh Phong Minh Nguyệt, dâng trà.”

“Lão quân khách khí, thân thể đã khoẻ chưa?” Mặc dù là thần tiên, nhưng chuyện tức giận thương thân này vẫn sẽ xảy ra. Đế Quân không gọi Thái Thượng Lão Quân là sư huynh, nếu không gặp phụ thân mình sẽ rất khó xưng hô.

Thanh Phong Minh Nguyệt châm trà cho bọn họ, rồi liền thức thời lui ra ngoài.

“Không còn đáng ngại, nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi.” Thái Thượng Lão Quân lắc đầu, đây là lần đầu tiên lão giận đến mức làm liên luỵ đến thân thể, lần trước Tôn Ngộ Không trộm tiên đan là lão mắt nhắm mắt mở giả bộ hồ đồ, lần này nó ấy vậy mà còn dẫn người đến trộm, không chỉ trộm sạch tất cả tiên đan, còn phá huỷ phòng luyện đan của lão, đúng là đáng hận quá mà. Nghĩ đến đây lão lại có dấu hiệu nổi giận.

Thấy vẻ mặt lão tức giận, Đế Quân cũng không nói gì, việc này không liên quan đến y, y sẽ không nhiều chuyện.

Dương Tiễn tiến lên một bước, khom người làm một đại lễ.

Thái Thượng Lão Quân không ngờ hắn lại như vậy, vội vàng đưa tay ra đỡ, “Ôi chao Chân Quân, ngươi làm cái gì vậy?”

“Dương Tiễn đặc biệt đến thỉnh tội.”

“Khụ, việc này có quan hệ gì với Chân Quân? Lão đạo nếu truy cứu cũng sẽ không tìm ngươi.”

“Lão quân, chuyện hôm nay ta ngươi trong lòng đều biết là do ai gây nên, Dương Tiễn cũng không nói nhiều, chỉ ngay tại đây thay cháu ta xin lỗi ngươi, nếu có việc gì Dương Tiễn có thể làm, nhất định sẽ dùng hết toàn lực.” Ngụ ý, chuyện này, Dương Tiễn dự định gánh một mình.

“Chân Quân chớ như vậy, trong đan phòng cũng không phải là dược gì tốt, toàn bộ bị trộm, lão đạo cũng chỉ cho là tặng cho nó, nhưng được đặt trong lò bát quái chính là thần hồn của Tứ công chúa a, nó huỷ đi, tâm huyết của lão đạo đều uổng phí hết cả.” Lão quân bất đắc dĩ nói, lão nói lời này là nửa thật nửa giả, nói không đau lòng tiên đan, là không thể nào, nhưng thần hồn của Tứ công chúa, đúng là bị Tôn Ngộ Không và Lưu Trầm Hương làm hỏng.

“Cái gì?! Tứ công chúa nàng…” Dương Tiễn kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía Đế Quân.

Đế Quân thấy hắn nhìn lại, nhấp một ngụm trà, mới không nhanh không chậm gật đầu, “Vừa rồi có một thần hồn thất lạc từ Đâu Suất cung bay đi Côn Lôn. Nhị Lang Chân Quân nếu thật sự muốn tốt cho cháu mình, thì bảo nó tạo nghiệt ít đi một chút, cứ mãi thế này, thiên đạo chắc chắn sẽ không sẽ không tha cho nó.”

Thái Thượng Lão Quân cực kỳ đồng ý, “Dù Tứ công chúa là do Chân Quân ngươi làm hại, nhưng lão đạo đã đem hồn phách của nàng kết hợp lại xong, chỉ còn chờ ra khỏi lò nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nữa là có thể khôi phục, song trải qua trận ầm ĩ này của nó, hồn phách vừa mới ngưng tụ vẫn chưa được kiên cố lắm của Tứ công chúa lại tán đi, tội nghiệt này toàn bộ đều sẽ dời lên người nó.” Lão quân không nói rõ “nó” là ai, nhưng những người có mặt tại đây đều có đại thần thông, chút chuyện nhỏ này sao lại không biết.

Đế Quân nói tiếp: “Nó mặc dù có được pháp lực của tiên đan, nhưng chung quy vẫn không phải là của mình, vả lại tâm trí nó không kiên định, tâm ma ám chủng, cộng thêm đại tội giết thần, đợi khi thiên kiếp buông xuống, nó phải chết là điều không thể nghi ngờ.” Người bị thiên kiếp đánh chết sẽ trực tiếp hồn phi phách tán, đến lúc đó muốn cứu đều không có biện pháp nào.

“Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện giúp nó chắn kiếp, cứu được một lần không cứu được cả đời, cho dù nó sau này đứng lên hàng tiên ban, thiên kiếp này cũng định sẵn là nó rồi, không chết không thôi.”

Sư huynh đệ hai người kẻ xướng người hoạ, nói cho Dương Tiễn tái mặt tại chỗ.

“Có thể còn cách nào đối phó không?”

Thái Thượng Lão Quân lắc đầu, “Không còn, chỉ mong nó làm nhiều việc thiện, tích nhiều công đức.” Có cũng không nói, loại vãn bối này giữ lại cũng là tai họa, xem nó đem một thiên thần kiêu ngạo như cữu cữu nó dày vò thành dạng gì kìa.

Dương Tiễn trong lòng ngũ vị tạp trần, thành thật mà nói, tình cảm hắn giành cho Trầm Hương toàn bộ đều đến từ tam muội, nếu nó không phải là con của tam muội, thì một tiểu tử trần gian thành sự không đủ bại sự có thừa như vậy có thể nào lọt vào mắt hắn? Cũng vì trân trọng cùng hổ thẹn với tam muội, hắn mới có thể ngoài sáng trong tối che chở nó, không để nó bị thương tổn. Có đôi khi hắn thực sự không rõ có đáng giá hay không. (Tác giả: Thật ra vẫn không hiểu nổi tại sao Dương Tiễn lại che chở cho Trầm Hương như vậy, dù sao Trầm Hương mới hơn mười tuổi, đổi thành thời gian trên thiên giới quá lắm là hơn mười ngày, Dương Tiễn cũng chỉ mới gặp nó vài lần, sao cứ phải chịu nhục chịu khổ như vậy chứ?)

Hiện tại nghe được kết quả như vậy, hắn đã không còn biết phải làm gì cho đúng.

Lại nói chuyện thêm một lúc, Dương Tiễn liền đứng dậy cáo từ, hắn vừa đi, hai tiên còn lại cũng không câu nệ gì nữa, Thái Thượng Lão Quân vén chăn xuống giường, ngồi xuống bên cạnh Đế Quân vừa uống trà vừa nói: “Lần này đúng là tức chết lão đạo, Tôn Ngộ Không thật là, dạo trước nó đến trộm tiên đan, lão đạo nể tình nó miễn cưỡng cũng được coi là đệ tử không ký danh của Ngọc Đỉnh sư điệt mới không so đo, bây giờ lại còn dẫn người đến, nếu dẫn theo không phải là cháu của Dương Tiễn, ta còn không phải sớm đã lý luận với Như Lai cho ra nhẽ.”

Đế Quân không đồng ý, “Lão quân là tính tình quá tốt, kẻ khác nhiều lần khiêu khích ngươi cũng không giận, ngược lại còn vui vẻ đón chào, người không biết đều nói ngươi dễ ức hiếp. Đúng là thẹn với uy danh Tam Thanh đạo tôn của ngươi.”

“Người tu đạo vốn nên thanh tâm quả dục, ái hận sân si ít dính tới mới tốt, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cần gì phải tính toán chi li chứ.” Thái Thượng Lão Quân lời nặng ý sâu nói.

“Thiên Giới hiện nay, lại có mấy người có thể làm được thanh tâm quả dục? Có chăng chỉ là một lũ hám lợi đen lòng, khiến cho một nơi thanh tịnh thành chướng khí mù mịt.”

“Đế Quân nếu có bất mãn, sao không tự mình ra tay chấn chỉnh?” Thái Thượng Lão Quân sẵn việc nói luôn.

Đế Quân nhìn lão một cái, cười như không, “Lão quân phải biết bản quân từ trước đến nay không quản việc của người khác, huống chi lão quân ngươi là trưởng bối còn không ra tay, bản quân hà tất tự tìm phiền toái?” Nói y vô tình cũng được, máu lạnh cũng được, chỉ cần đối phương không chọc đến y thì có hủy thiên diệt địa y cũng sẽ không quản.

Thái Thượng Lão Quân cũng biết nói không được Đế Quân, cười chuyển chủ đề, “Ha ha, không nói cái này nữa, Đế Quân hôm nay nếu đã tới, không bằng đánh ván cờ với lão đạo? Lâu rồi chưa chơi cờ, tay đều ngứa ngáy.”

Đế Quân nhướn mày, “Lão quân hồ đồ rồi sao? Bản quân khi nào biết chơi cờ?”

Thái Thượng Lão Quân sửng sốt, tiếp theo vuốt râu cười to, “Ồ? A ha ha ha, lão đạo quên mất trước khi ngươi bế quan, cờ còn chưa xuất hiện.”

Đế Quân không ý kiến.

“Nghĩ lại, Đế Quân chẳng phải là cả văn tự đang lưu hành trên thế gian hiện nay cũng không biết sao?”

“Cái này vẫn là biết.” Tốt xấu gì thì trong lúc y bế quan tu hành luân hồi, đã từng làm một đời người.

“Ngươi nên đến nhân gian dạo chút, thăm thú đó đây.”

“Nói sau đi.” Y không cảm thấy hứng thú lắm.

“Hảo hảo hảo, chuyện này có thể nói sau, nhưng có một chuyện ngươi phải nói rõ ràng với lão đạo.”

“Chuyện gì?”

“Còn không phải là chuyện của ngươi với Dương Tiễn! Các ngươi kết duyên khế từ lúc nào?” Thái Thượng Lão Quân cả mặt là bát quái. Thân là thượng tiên thế hệ xa xưa, liếc mắt là có thể nhìn ra chỗ khác thường trên người hai người, loại khế ước đặc biệt như duyên khế ở hiện tại gần như không tìm thấy tung tích nhưng ở thượng cổ hồng hoang lại không hiếm.

“Chiều qua.” Đế Quân đáp đến là sảng khoái, vốn cũng không phải là đại bí mật gì.

“Lão đạo vốn tưởng rằng ngươi sẽ luôn cô đơn một mình, không ngờ ngươi lại âm thầm kết duyên, có điều Dương Tiễn cũng là một đứa trẻ tốt hiếm có, khó trách ngươi sẽ coi trọng.”

“Cũng không phải coi trọng, chỉ là Sổ nhân duyên ở chỗ Nguyệt Lão ký một dòng thôi.”

“Nếu đã kết duyên, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ tiến tới với nhau, những thứ này không cần quá so đo.” Sức mạnh của duyên khế không thể khinh thường, bao nhiêu thượng tiên đại thần đã ngã xuống tại phương diện này.

“Bản quân ngược lại hiếu kỳ lão quân ngươi tại sao không kinh ngạc chút nào vậy?”

“Kinh ngạc cái gì? Kinh ngạc đối tượng ngươi kết duyên là nam?”

“Ừm.”

“Chuyện của ngươi ta vẫn biết một chút, ngươi nếu không phải do dương khí tiên thiên ngưng tụ mà thành, hoặc muội muội ngươi không phải do âm khí tiên thiên ngưng tụ mà thành, các ngươi e ràng đã là một đôi vợ chồng.”

Đế Quân cùng Vương Mẫu, đều do tiên thiên âm dương nhị khí biến thành, có câu “cô dương bất sinh, độc âm bất trường, chí dương thì chuyển âm, chí âm thì chuyển dương”, theo lý mà nói bọn họ phải là một đôi đăng đối nhất, thế mà âm dương nhị khí lại không giống những cái khác, âm phải là âm, dương phải là dương, hai người tương giao tất hóa thành hỗn độn, đến lúc đó, hai huynh muội do chúng nó ngưng tụ mà thành đều phải hủy thân diệt hồn, trở về thiên đạo.

Nếu không phải là như thế, lấy tâm yêu huynh của Vương Mẫu, sao chịu gả cho Ngọc Đế?

“Dương Tiễn nhục thể thành thánh, luyện cũng là công pháp thuần dương, liền trùng ở điểm này, lão đạo cũng sẽ không nói thêm gì. Chỉ là Vương Mẫu…” Không biết Vương Mẫu nếu biết chuyện này, sẽ có phản ứng gì đây.

Đế Quân cũng nghĩ đến, nhưng chỉ nói, “Việc này bản quân sẽ tự nói rõ với nàng.”

Có lẽ y thật sự nên xuống hạ giới du lịch một phen?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.