*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Mộc Đầu–
Hôm đó, chủ tớ nhị thần đi đến bờ Tây Hồ Hàng Châu, thấy nơi này lục biếc vây quanh, sắc núi tươi xanh, liễu khói cầu sơn, vân thụ lồng sa. Uốn lượn giữa quần sơn, là lâm tuyền tú mỹ, suối nước thẳm sâu. Có hoa quế ba thu, liễu khói cầu xanh, chín dặm mây mù, mười dặm hoa sen, xâu chuỗi Tây Hồ thành một cái đai lụa màu sắc sặc sỡ, khiến cho xuân hạ thu đông đều có một phong cảnh riêng, dù là âm u, quang đãng, mưa rơi hay đổ tuyết đều có cái phong vận của nó. Người xưa có câu “Thiên hạ Tây Hồ tam thập lục, kỳ trung tối mỹ thị Hàng Châu”(*). Vì vậy Đế Quân nổi lên tâm ở lại lâu, định đem hết những cảnh đẹp trong bốn mùa này đều thưởng ngoạn một lần.
(*) Một câu thơ vô danh, nghĩa là trong cả thảy 36 Tây Hồ ở Trung Quốc, thì Tây Hồ ở Hàng Châu là đẹp nhất.
Trong khu vực hồ có hai nơi đê Tô, đê Bạch được khen là phong cảnh tuyệt đẹp. Vì vậy Đế Quân phái Linh Hư tìm một tòa nhà độc viện (nhà chỉ có một sân, kiểu như biệt thự đơn lập) ở nơi an tĩnh thanh u gần đê Tô, để ở.
Đê Tô
Đê Bạch
Thời điểm cuối xuân đầu hạ, hoa sen ở Tây Hồ nở sớm đã lặng yên hé nụ, giữa biển lá ngập trời ngượng ngùng thể hiện phong thái của mình, mặc dù không bằng kỳ nở rộ vào tháng bảy tháng tám, nhưng những nụ hoa chờ được bung nở cũng có cái thú riêng.
Đế Quân mướn một chiếc thuyền nhỏ, dẫn theo Linh Hư đi du hồ. Bất luận là lúc nào, trong Tây Hồ không bao giờ thiếu xuồng nhỏ thuyền hoa, Đế Quân ngại nhiều người ầm ĩ, chỉ bảo nhà thuyền đưa thuyền đến giữa biển lá sen cạnh bờ hồ, bảo trù nương (đầu bếp nữ) trên thuyền làm vài món nổi tiếng của Hàng Châu như canh cá Tống tẩu, dấm cá Tây Hồ, Hỏa Phương sốt mật, tôm lột Long Tĩnh, thịt Đông Pha, vịt tương Hàng Châu, vừa uống mỹ tửu, vừa ngắm mỹ cảnh ngoài cửa sổ.
Canh cá Tống tẩu
Dấm cá Tây Hồ
Hỏa Phương sốt mật
Tôm lột Long Tĩnh
Thịt Đông Pha
Vịt tương Hàng Châu
Nhà thuyền họ Triệu, là người lái thuyền giỏi nhất quanh đây, trù nương là vợ hắn, vợ chồng bọn họ còn có một đứa con gái độ mười lăm mười sáu tuổi, sinh ra hoa dung nguyệt mạo, dù mặc váy bố cài trâm gỗ cũng không che đi được tướng mạo xinh đẹp của nàng, thức ăn làm xong đều do nàng bưng vào trong khoang thuyền.
Đế Quân thấy nàng lúc mang thức ăn lên đôi mắt đẹp cứ luôn dạo qua trên người Linh Hư ngồi bên cạnh, liền biết tiểu cô nương này sợ là coi trọng hắn rồi, thấy Linh Hư bộ dạng không được tự nhiên, chỉ làm như không biết, xem hắn xấu hổ.
Tay nghề của trù nương không tồi, tuy thua tay nghề của trù thần trên trời, nhưng vẫn có kiểu phong vị khác.
Giữa trưa, tàu thuyền trên hồ ít đi rất nhiều, có lẽ là du khách rời thuyền đi dùng bữa, Linh Hư liền nói với Đế Quân: “Gia, lúc này trên hồ vắng, không bằng để nhà thuyền đưa thuyền ra hồ, ngắm ngắm mỹ cảnh đê Tô cho kỹ chút.”
Đế Quân cầm quạt xếp gõ nhẹ lên trán hắn, “Bây giờ nhà thuyền cũng cần ăn trưa chứ, ta ngươi ở đây ăn no uống say, lẽ nào để họ đói bụng theo giúp chúng ta sao?”
Linh Hư nghe vậy, xoa xoa nơi bị gõ, cười đần ha ha. “Là ta quên.”
Sau khoang thuyền truyền đến một tiếng cười như chuông bạc, Linh Hư nghe thấy lại xấu hổ thêm một trận.
Thuyền gia ở mũi hoa thuyền nghe Đế Quân nói vậy, cách màn trúc cười nói: “Vị gia này thật là khách khí, nhà tiểu lão nhi nào có không được việc như vậy, thay phiên nhau ăn chút gì đó là được, không đến nỗi đói, gia nếu ngài muốn vào hồ, không cần phải lo cho tiểu lão nhi, chỉ cần nói một tiếng là được.” Nói xong liền hò lên một tiếng, chống cây sào, đẩy thuyền ra khỏi ruộng lá sen, chèo về phía giữa hồ.
Đế Quân thấy vậy, cũng không nói thêm gì.
Chỉ tiếc hành trình du hồ hôm nay đã định trước là không thuận lợi, thuyền nhỏ mới ra khỏi ruộng lá sen, liền thấy giữa hồ ầm ầm nổ tung lên một cột nước cao tận trời, không ít thuyền bè đều gặp hại, rất nhiều du khách đều rơi xuống nước, ngay sau đó, trên Tây Hồ một cảnh kinh hoàng. Thuyền bè xung quanh chưa lâm nạn vội vàng chạy qua, cứu người lên.
Người bên hồ nghe thấy động tĩnh cũng nhao nhao vươn đầu nhìn về phía giữa hồ, ai bơi tốt cũng cởi áo cởi giày xuống nước cứu người, bơi không tốt thì đứng tại chỗ xem tình thế phát triển.
“Mau cứu người, có người rơi xuống nước!”
“Sao đột nhiên lại nổ vậy? Lẽ nào có giao long xuất thủy? Hay là hồ thần phát uy?” Thời nay thần tiên yêu quái thường lui tới nhân gian, mọi người cũng xem như nhìn lạ mà không thấy lạ.
“Nhìn mau! Trên trời là cái gì?”
“Hình như là hai người, a! Đúng là người nha, chẳng lẽ là thần tiên đánh nhau?”
“Xa qua nhìn không rõ!”
Thuyền chỗ Đế Quân cũng tham gia hàng ngũ cứu người, chỉ là thuyền họ nhỏ, không chứa được thêm người, Triệu lão đầu chỉ tự mình xuống nước giúp đưa những người rơi xuống nước lên thuyền lớn.
“Gia, nhìn dáng vẻ là Nhị Lang Thần và Lưu Trầm Hương kia đang đánh nhau.” Linh Hư đi ra nhìn một lúc, quay về nói.
“Xem trước sao đã.” Động tĩnh lớn như vậy Đế Quân đương nhiên không thể không biết, y đi ra khỏi khoang thuyền đứng ở mũi thuyền quan sát trận quyết đấu trên trời, nhưng không có ý định nhúng tay, thực lực của Dương Tiễn so với Trầm Hương chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn được, nghĩ chắc sẽ không có sai sót gì.
Một thần một người trên trời vẫn còn kịch chiến, Dương Tiễn lo lắng cho người phía dưới lại không đành lòng tổn thương Trầm Hương, chỉ phòng thủ không tấn công, còn Trầm Hương lại không hề đắn đo, trong lòng chỉ muốn báo thù cho Tôn Ngộ Không, hạ thủ không chút lưu tình.
Sau khi bị nếm qua mùi vị của mười tám tầng địa ngục dưới Địa phủ, Trầm Hương quả thực có yên ắng một thời gian, nhưng Trư Bát Giới lại tới tìm nó, nói là Tôn Ngộ Không bị Dương Tiễn đánh trọng thương, Trầm Hương đi theo Trư Bát Giới đến chỗ Quan Âm nhìn thấy Tôn Ngộ Không kinh mạch toàn thân toàn bộ bị đứt, nguyên thần bị diệt, giận không kềm được, cũng bất chấp tất cả, trực tiếp cầm rìu đi tìm Dương Tiễn tính sổ.
Kỳ thực lần này thật sự là Dương Tiễn oan uổng, thân là Tư Pháp Thiên Thần, công vụ của hắn mỗi ngày đều chất một đống lớn, gần đây lại đang bận dưỡng ba thần hồn trong thân thể, còn phải chờ hoa sen trong Côn Lôn tiên cảnh nở, sao có thời gian đi tìm Tôn Ngộ Không thêm phiền.
Tôn Ngộ Không gặp chuyện, hoàn toàn là do Thiên đạo cho rằng cần phải điểm tội đám khỉ không nể mặt nó trên Hoa Quả Sơn kia, thế là nhân lúc có con khỉ độ kiếp, giáng xuống thiên kiếp mạnh nhất, trực tiếp đánh xuống Hoa Quả Sơn, Tôn Ngộ Không vì bảo vệ đám khỉ con khỉ cháu kia, không thể không gắng gượng chống lấy thiên kiếp, cho nên liền thê thảm.
Mà Dương Tiễn có chăng là thấy động tĩnh trên Hoa Quả Sơn quá lớn, qua kiểm tra, nhìn thấy Tôn Ngộ Không gắng gượng chống đỡ thiên kiếp, nhớ ra hắn cũng từng được Ngọc Đỉnh Chân Nhân dạy dỗ qua, còn âm thầm ra tay giúp hắn một tay, nếu không Tôn Ngộ Không đã sớm bị thiên kiếp đánh ra tro rồi.
Thiên kiếp qua đi, Dương Tiễn cứu Tôn Ngộ Không một mạng đã là không tệ, còn phải chữa thương cho hắn nữa sao? Dương Tiễn tự vấn mình không độ lượng như vậy, cho nên không để ý đến Tôn Ngộ Không trọng thương ngã xuống đất, đáp mây bay đi.
Trư Bát Giới lúc tới chỉ thấy bóng lưng Dương Tiễn và Tôn Ngộ Không trọng thương, còn đám khỉ con khỉ cháu trên Hoa Quả Sơn kia, từ lúc thiên kiếp tới chết đã chết chạy đã chạy, không có con nào giải thích rõ ràng cho hắn, nên Trư Bát Giới liền hiểu lầm.
Lại nói bên này, Dương Tiễn giúp Tôn Ngộ Không chống một cái thiên kiếp, trên người cũng bị thương, mà Trầm Hương vừa thấy hắn liền ra tay ngay, hoàn toàn không nghe hắn giải thích, cũng giận, dứt khoát chẳng nói chẳng rằng cùng nó quyết đấu luôn, cho nên bọn họ từ trên thiên thượng đánh xuống thiên hạ, liền xuất hiện cảnh tượng trên.
Trầm Hương gần đây khắc khổ tu hành, lại chiếm được Khai Thiên Thần Phủ, thực lực tăng mạnh, còn Dương Tiễn thứ nhất phải lo lắng cho phàm nhân dưới đất, thứ hai phải để ý đến thần hồn trong cơ thể, hơn nữa trên người bị thương, hậu lực dần không ổn, vừa hơi không cẩn thận, liền bị Trầm Hương nhắm ngay kẽ hở, chém một rìu lên lưng, đau đơn hừ một tiếng, trực tiếp từ trên trời rơi xuống.
Khai Thiên Thần Phủ trong phim
Mắt thấy Dương Tiễn sắp rơi vào trong nước, Đế Quân đột nhiên hiện thân đón lấy Dương Tiễn, đôi mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía Trầm Hương đang đuổi theo xuống định thừa thắng xông lên, đưa Dương Tiễn vào chỗ chết.
Trầm Hương thấy Đế Quân bất ngờ xuất hiện, kinh hãi, phản ứng đầu tiên là xoay người bỏ chạy.
“Đế Quân, có cần bắt nó lại không ạ?” Linh Hư xuất hiện phía sau Đế Quân, khom lưng hỏi, thực lực của hắn tuy so ra kém Trầm Hương, nhưng pháp bảo trên người cũng không ít, muốn bắt nó về vẫn là không thành vấn đề.
“Không cần, chuyện của nó cứ để qua một bên trước đã, ngươi ở đây hỗ trợ, bản quân mang hắn về chữa thương.” Đế Quân nhíu mày nhìn Dương Tiễn hôn mê trong lòng, lời còn chưa dứt, đã vô tung vô ảnh.
Trở về nơi ở Đế Quân đặt Dương Tiễn lên giường, vì sau lưng hắn có vết thương, chỉ có thể ngồi ở mép giường, ôm hông hắn, để Dương Tiễn dựa lên vai mình.
Lúc này Dương Tiễn đã gần như dầu hết đèn tắt, sắc mặt trắng bệch, chân mày nhíu chặt, thân nhiệt giảm xuống đến mức như người chết, giáp bạc trên người dưới uy lực của Khai Thiên Thần Phủ đã hóa thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại một bộ lý y nhuốm máu, nếu không có giáp bạc phòng ngự, nhát vừa rồi phỏng chừng sẽ trực tiếp lấy mạng hắn.
Từ trong túi càn khôn tìm ra vài viên đan dược, Đế Quân đút cho Dương Tiễn, nhưng Dương Tiễn làm thế nào cũng không nuốt xuống được, thế nên Đế Quân bỏ đan dược vào miệng mình, ngậm tan rồi chuyển vào trong miệng Dương Tiễn. Đồng thời cầm tay hắn truyền linh lực vào trong thân thể hắn, tăng nhanh tốc độ phát huy dược hiệu.
Lần này rất thuận lợi, Dương Tiễn được ăn đan dược sắc mặt bắt đầu chậm rãi chuyển tốt, mặc dù không phải khỏe mạnh lắm, nhưng không còn bộ dạng người chết ban nãy nữa, thân nhiệt cũng dần ấm lại.
Chân mày Đế Quân thoáng giãn ra, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục trên người Dương Tiễn, lấy thuốc trị thương bôi cho hắn.
Thuốc của Đế Quân là tốt nhất, cảm giác đau đớn cũng là mạnh nhất, chỉ vừa bôi lên, Dương Tiễn đã bắt đầu co quắp cả người, Đế Quân chỉ có thể dùng pháp lực trói buộc hắn, rồi nhanh chóng bôi thuốc, dùng pháp lực biến ra băng vải, băng bó vết thương.
Làm xong những việc này, Đế Quân thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn Dương Tiễn, thấy hắn vẫn hôn mê như trước, mồ hôi trên trán như mưa đổ, khuôn mặt tuấn ngạn cũng hơi nhăn nhó, có thể thấy dược hiệu mạnh mẽ cỡ nào.
Lúc này, Linh Hư xử lý xong phiền toái trở về, lúc vào cửa trong tay còn bưng nước nóng, trong nước có ngâm một cái khăn gấm, đồng thời nhẹ giọng bẩm báo: “Đế Quân, người trên hồ đã cứu chữa xong xuôi, cũng không có thương vong, chỉ vài người bị chút thương nhẹ.”
“Có xóa ký ức những người đó chưa?”
“Đã xóa rồi ạ, chỉ để họ nhớ là trên trời có sét đánh, không cẩn thận đánh vào hồ, Lôi Công Điện Mẫu bên kia cũng phối hợp bắt đầu cho mưa xuống rồi ạ.” Linh Hư bỏ đồ trong tay xuống, vắt khăn định lau mặt cho Dương Tiễn, nhưng bị Đế Quân ngăn lại.
“Vậy là tốt rồi, ngươi đi mua vài bộ đồ mới, chất vải phải là mềm mại nhất.” Phân phó xong những việc này, Đế Quân nhận lấy khăn, tự mình lau mồ hôi trên mặt Dương Tiễn, rồi lại lau người cho hắn, lúc này mới buông hắn ra, để hắn nằm sấp trên giường nghỉ ngơi.
“Vâng.” Linh Hư tựa hồ không phát hiện cái gì cả, mắt không liếc một cái liền lui ra ngoài.