[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 48



Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Bàn Đào thịnh yến ba năm (ngàn năm nhân gian) một lần, là thịnh hội mà thần phật khắp trời đất vui vẻ say sưa nhất, Bàn Đào đại hội không chỉ là một hoạt động xã giao cực kỳ quan trọng của Thiên Đình, mà còn là một môi trường quan trọng để thần tiên các lộ giao lưu tin tức và tiến hành các loại hòa giải. Càng là tượng trưng của thân phận địa vị, chỉ có tiên phật được Tây Vương Mẫu mời, mới được xem là tinh anh và đại thần trong thiên giới. Còn cái gọi là ăn bàn đào, uống tiên tửu, chẳng qua là mượn cái danh để khai hội thôi.

Đương nhiên bản thân bàn đào, cũng là thứ tốt mà tiên phật nghểnh cổ ngóng trông.

Từ xưa đến nay, nguyện vọng lớn nhất của nhân loại không gì khác ngoài trường sinh bất lão, vĩnh sinh bất tử, vì vậy liền xuất hiện người tu đạo, người tu ma, tu phật vân vân, trải qua nhiều loại tu luyện cuối cùng đạt được mục đích trường sinh. Thế nhưng những sự sống độ qua thiên kiếp tu thành tiên ma này, mặc dù có thể trường sinh bất lão, nhưng lại không phải bất tử, trường sinh là hành động nghịch thiên, trên trời sẽ giáng xuống “thiên nhân ngũ suy”(*) trừng phạt họ, vì thế tan thành mây khói, nguyên thần tan vỡ, từ đó về sau biến mất khỏi thiên địa, khỏi lục đạo luân hồi.

(*) Thiên nhân ngũ suy [天人五衰] nghĩa là năm tướng suy của người trời, được chia làm 2 loại là Đại ngũ suy tướng và Tiểu ngũ suy tướng. Xem chi tiết hơn tại đây.

Mà Bàn Đào của Vương Mẫu không thể nghi ngờ chính là một lựa chọn càng tốt cho bọn họ.

Trong vườn bàn đào của Vương Mẫu có ba nghìn sáu trăm cây đào. Phía trước một nghìn hai trăm cây, trái nhỏ, ba ngàn năm chín một lần, người ăn đắc đạo thành tiên. Ở giữa một nghìn hai trăm cây, sáu ngàn năm chín một lần, người ăn cưỡi mây phi thăng, trường sinh bất lão. Phía sau một nghìn hai trăm cây, vân tím hạt nhỏ, chín ngàn năm chín một lần, người ăn thọ cùng thiên địa, nhật nguyệt đồng tuổi.

Thần tiên đều là một tồn tại trường sanh bất lão, ăn bàn đào ba ngàn năm và sáu ngàn năm chín một lần lại vẫn có thể kéo dài tuổi thọ, cụ thể bao lâu không vị tiên nào biết, nhưng ăn bàn đào mấy ngàn năm, tương ứng với tuổi tác, cũng tuyệt đối sẽ không đụng tới thiên nhân ngũ suy, mà nếu như bọn họ may mắn ăn được bàn đào chín ngàn năm chín một lần, trên cơ bản là trên cái thiên địa này thậm chí cả trong hỗn độn, đều không cần lo sẽ gặp phải thiên nhân ngũ suy.

Hơn nữa hạt đào ăn còn dư, còn là tài liệu thật là tốt tốt để luyện khí luyện dược, nếu ngươi may mắn dùng hạy đào trồng ra được cây đào, mặc dù hiệu dụng kém với bàn đào chân chính, đó cũng là bảo vật khó được.

Thử hỏi thứ tốt như vậy, có mấy ai có thể kháng cự lại mê hoặc của nó?

Chẳng qua bàn đào chín ngàn năm chín một lần vốn cực ít, mà Vương Mẫu lại là một người hiếu thuận với ca ca, ngoại trừ bàn đào cố định tặng cho mấy vị đại thần, phần còn lại toàn bộ giữ lại cho ca ca hưởng dụng, tiên gia tầm thường có muốn cũng không nhìn thấy được. Bọn họ quá lắm là mong chờ vài thứ còn thừa lại trong bàn đào, có một phần cho bọn họ.

Dưới nhiều loại nguyên nhân, Bàn Đào yến muốn không náo nhiệt cũng khó.

Trong Dao Trì, kỳ hoa dị thảo nở rộ đầy đất, tiên cầm linh thú vãng lai, khắp nơi hào quang lấp lánh, tiên khí vờn quanh.

Trên đại điện nguy nga lộng lẫy, thần phật tứ phương tề tụ về một nơi, Ngọc Đế Vương Mẫu ngồi thẳng trên cao, bên dưới, chúng tiên từng người ấn theo đẳng cấp chức vị lần lượt vào chỗ, trên chiếc bàn nhỏ trước mặt mọi người ngoại trừ trà bánh hoa quả, quỳnh tương ngọc dịch, khiến người khác chú ý nhất chính là bàn đào to bằng nắm tay, chỉ có một quả đơn độc nằm trên đĩa ngọc, còn dính cành lá khiến người ta ngón trỏ đại động, chảy dãi ba thước.

Chúng tiên ý cười đầy mặt, trong lúc bưng ly nâng cốc, nói đều là những lời vui vẻ, vô cùng náo nhiệt. Nhóm tiên nga kiều mị mặc nghê thường vũ y theo hầu bên cạnh, cười tươi như hoa rót rượu cho chúng tiên.

Trong chính điện, bảy vị công chúa theo thiện lại (tiếng trời) tiên nhạc bắt đầu nhảy múa, thủy tụ bảy màu bay múa đầy trời, khiến người ta hoa cả mắt, đẹp không sao tả xiết.

Thế nhưng bầu không khí hoà thuận vui vẻ này chỉ là mặt ngoài mà thôi, sóng cả đang cuộn trào trong âm thầm, trong lòng ai nấy đều rõ ràng, nhưng lại không một ai đi vạch trần.

Không thấy Bàn Đào lần này tới tham gia chỉ có thần tiên Thiên Đình, Phật môn Tây phương không một người tới, cả người của Côn Lôn Xiển giáo cũng không tới đấy sao.

“Long Vân tiên hữu, không phải nói mỗi lần Bàn Đào yến, Phật tổ đều sẽ trình diện sao? Sao lần này lại không tới? Mà cả Xiển giáo bên kia cũng không phái người tới luôn?” Trong một góc nhỏ gần cửa điện, một tiểu tiên lần đầu tiên được xem Bàn Đào yến thấp giọng hỏi tiên hữu bên cạnh.

” Nghe nói là Phật tổ có việc không thể đến đây, nương nương trực tiếp phái người đưa bàn đào qua.” Long Vân tiên nhân trả lời.

“Có việc gì mà không thể đến đây, ta cho ngươi biết, là bởi vì dạo trước bệ hạ phái người đến chỗ Phật tổ nhờ cứu binh, Phật tổ từ chối không đến, ngược lại là Quan Âm đại tới, còn giúp đỡ đám tặc nhân kia, nương nương giận, dứt khoát không mời bọn họ, chỉ tặng đào qua, nói gì mà “Nếu Phật tổ sự vụ bận rộn, bản cung liền không quấy rầy Phật tổ thanh tu”, cả thiếp mời cũng không phát đi một tấm mà.” Có một tiên nhân biết nội tình xen vào nói.

“Có chuyện này sao? Thương Khê tiên hữu nói thật sao?” Tiên nhân nói chuyện phía trước không tin.

“Bích Thủy tiên tử nói còn có thể là giả à? Nàng là phục vụ trước mặt nương nương đó.” Tiên nhân được gọi là Thương Khê thấy bọn họ không tin, lập tức nói ra nguồn gốc tin tức.

“Nếu là Bích Thủy tiên tử nói, vậy thì là thật rồi, vậy không biết Thương Khê tiên hữu có biết người của Xiển giáo vì sao không tới không?”

“Đây cũng không phải là ý của nương nương, nghe nói Xiển giáo mấy ngày trước đã phong sơn, toàn bộ đệ tử Xiển giáo đều không cho phép đi ra, không thấy Na Tra trở về xong cũng không ra ngoài sao? Có điều bọn họ vẫn còn Chân Quân làm đại biểu, tốt xấu thì Nhị Lang Chân Quân cũng là đại đệ tử đời thứ ba của Xiển giáo, không tính là thất lễ.”

Những người nghe nói vậy đều toàn bộ chuyển ánh mắt đến trên người Dương Tiễn đang ngồi bên cạnh Đế Quân, rất nhanh liền dời đi.

“Đây cũng là Bích Thủy tiên tử nói?”

“Đương nhiên.”

“Ta nói này Thương Khê tiên hữu, ngươi và Bích Thủy tiên tử có phải thân cận quá mức hay không, chuyện này nếu bị nương nương biết, cẩn thận bị phạt.” Tiểu tiên hỏi lúc đầu hảo ý nhắc nhở.

Lại rước lấy một trận cười trộm từ những tiên hữu khác.

“Vừa nhìn là biết ngươi vừa mới về Thiên Đình, ta nói đúng không?” Một vị tiên nhân khác nói.

” Tiên hữu nhãn lực thật tốt, tại hạ trấn thủ Bắc Nhạc Hằng Sơn, đã mấy trăn năm rồi chưa quay lại Thiên Đình, lần này may mắn được nương nương ban thiếp tham gia Bàn Đào yến, thực sự là vinh hạnh bội lần, tại hạ Nguyên Nhạc, chẳng hay tiên hữu xưng hô thế nào?”

“Tiên hữu khách khí, bần đạo Văn Hưu.”

“Văn Hưu tiên hữu, chẳng hay lời ngươi vừa nói là có ý gì?”

“Ngươi vừa quay lại Thiên Đình, không biết cũng là tự nhiên, hai ngày trước nương nương trên Lăng Tiêu điện nói rằng muốn sửa lại Thiên điều, đạo hữu có biết không?”

“Có nghe Long Vân tiên hữu đề cập qua, chẳng hay có liên quan gì tới việc này?”

“Liên quan lớn là đằng khác, sửa lại Thiên điều, chính là bỏ đi lệ cũ cấm chỉ thần tiên tư phàm, ngoài ra tiên người yêu vẫn như cũ không được thông hôn, giữa thần tiên lại là có thể đàm hôn luận gả, dù nói không thể thông hôn, nhưng chỉ cần bên kia tu luyện thành tiên, sau đó có ở bên nhau hay không, Thiên Đình sẽ không quản nữa.” Văn Hưu tiên nhân dào dạt đắc ý nói ra tin tức mới nhất.

“Không thể nào? Nương nương không phải ghét nhất là thần tiên tư phàm sao, sao có thể cho phép sửa Thiên điều chứ?” Nguyên Nhạc tiên nhân mặc dù quanh năm không ở Thiên Đình, những vẫn biết tính tình của Vương Mẫu, căn bản là không tin tưởng lời hắn.

“Lừa ngươi làm chi? Tại hạ chính là Tả phụ trong Tư Pháp Thiên Thần điện đó, lần này giúp đỡ Nhị Lang Chân Quân chỉnh sửa Thiên điều, đương nhiên là đã xem qua điển tịch nương nương tự tay viết, làm sao mà sai được? Haiz, cũng không biết nương nương làm thế nào nghĩ thông suốt được, trước đây còn nghiêm cấm tiên nhân tư phàm, bây giờ ngược lại không hề ngăn cản.”

Chỉnh sửa Thiên điều là một việc phi thường rườm rà, không có khả năng chỉ do một mình Dương Tiễn hoàn thành, đương nhiên là cần có mấy quan văn dưới trướng hỗ trợ, hơn nữa bên trên không ra lệnh cấm chỉ mọi người thảo luận chuyện này, vì vậy nội trong một ngày ngắn ngủi, tất cả mọi người trên Thiên Đình đã biết nội dung muốn thay đổi của Thiên điều, trong phương diện này phần lớn công lao phải thuộc về vị quan văn phụ trợ của Dương Tiễn trước mắt, Văn Hưu tiên nhân này.

Thiên Đình đang thay đổi từng chút một, cuối cùng sẽ biến thành dạng gì thì không ai biết, nhưng tất cả mọi người đều mong đợi kiểu thay đổi này.

“Còn nữa, trên yến hội của nương nương trước nay thường có thể nhìn thấy bóng dáng Hằng Nga tiên tử, lần này sao lại không thấy nàng đâu?”

“Nương nương hạ ý chỉ, bảo Hằng Nga an tâm ở Quảng Hàn cung chiếu cố Hoa Sơn Tam Thánh Mẫu, không cần tham gia Bàn Đào yến, ngoài sáng là nói vậy, nhưng trong tối có ai không biết nương nương là vì chuyện của Tam Thánh Mẫu không muốn gặp các nàng, giam các nàng lại trong cửa, không chỉ các nàng, các ngươi có để ý không, cả Bách Hoa tiên tử cũng không có mặt, nghe nói nương nương có ý sau Bàn Đào yến hậu sẽ chọn một Bách Hoa tiên tử khác.”

“Thật sao, ta đã sớm nhìn Bách Hoa tiên tử không vừa mắt, chẳng qua chỉ là một nữ nho nhỏ chăm hoa làm cỏ thôi, ngày thường ra vẻ ta đây còn cao quý hơn bảy vị công chúa, đúng là khiến người ta nhìn mà khó chịu.”

“Đúng rồi, phụ trách vũ khúc phụ trách lần này không phải là bảy vị công chúa, chúng ta ấy thế mà dính phúc của nương nương, nếu không lấy thân phận của mấy vị công chúa, sao có thể làm chuyện của vũ nương chứ?”

“Đúng đó đúng đó, không nói nữa, các vị tiên hữu, chúng ta vì bệ hạ nương nương và các vị công chúa cạn một chén.”

“Cạn!”

So với sự náo nhiệt trong góc phòng, chỗ Đế Quân Dương Tiễn ngồi có thể nói là yên tĩnh hơn nhiều.

Lúc này, Đế Quân không chọn ngồi dưới Ngọc Đế, mà là tặng lại vị trí cho Thái Thượng Lão Quân, tự chọn ngồi ở vị trí phía sau, cùng Dương Tiễn làm láng giềng, đằng trước chỗ ngồi này có Thái Thượng Lão Quân Xích Cước Đại Tiên mấy vị tiên nhân lão làng ngăn trở tầm mắt người đối diện, hai bên Dương Tiễn lại có bàn long trụ ngăn trở ánh mắt người bên dưới, có thể nói là một vị trí tốt vừa có thể thưởng thức ca vũ lại không cần cố kỵ chúng tiên đánh giá.

Đương nhiên, đường nhìn từ chỗ Vương Mẫu ném tới là không ngăn nổi.

Vương Mẫu phẫn hận nhìn các loại hành động vô cùng thân thiết giữa Đế Quân và Dương Tiễn, không thể bày ra một phân bất mãn nào, còn phải tươi cười đầy mặt cùng các lộ thần tiên đàm tiếu. Trong lòng tức chết đi được, nhưng lại không có cách nào.

Hôm qua Đế Quân đã tới tìm nàng nói rõ chuyện giữa bọn họ, còn khuyên bảo Vương Mẫu hồi lâu, rốt cục khiến Vương Mẫu lỏng miệng đáp ứng sẽ thử tiếp nhận Dương Tiễn, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy thấy bộ dáng bọn họ thân mật, châu đầu ghé tai nói thầm, lửa giận trong lòng lại không kềm được xông ra ngoài.

Đó là ca ca của nàng, nàng tuyệt đối không muốn giao y cho một người khác, cho dù người kia có là đứa cháu trai nàng vẫn luôn yêu thương đi chăng nữa.

Đợi Bàn Đào yến kết thúc, nàng nhất định phải làm cho Dương Tiễn bận rộn đến mức cả thời gian gặp ca ca cũng không có!

Nghĩ như vậy, trong lòng dường như nguôi giận một chút, Vương Mẫu ngoảnh đầu đi, nhắm mắt làm ngơ.

“Nương nương làm sao vậy? Trông có vẻ không được cao hứng.” Ngọc Đế vừa cùng Nam Cực Tiên Ông uống một chén thấy dáng vẻ Vương Mẫu như vậy, hàm chứa quan tâm nhỏ giọng hỏi.

“Bệ hạ không cần lo lắng, ta không sao.” Vương Mẫu quay lại với vẻ mặt tươi cười.

Ngọc Đế quay đầu nhìn nơi Vương Mẫu nhìn trước đó một cái, sau đó nở một nụ cười sáng tỏ, “Là vì chuyện của sư huynh và Dương Tiễn?”

Vương Mẫu ngoài ý muốn: “Bệ hạ cũng biết?!”

“Ha ha, tính tình của sư huynh trẫm cũng quen thuộc, thái độ rõ ràng như vậy sao trẫm nhìn không ra chứ? Cũng chỉ có người không quen y mới không biết mà thôi, ngươi nhìn bọn Thái Thượng Lão Quân đi, không phải người nào cũng giống chúng ta sao? Trong lòng sáng tỏ.”

“Hừ, cáo già.” Vương Mẫu lời này cũng không biết là nói ai.

“Được rồi, ngươi cũng đừng bực mình, nhân duyên thiên định, chúng ta không quản được. Nhiều năm như vậy, ngươi còn chưa hiểu sao?”

” Hiểu thì thế nào, trong lòng vẫn khó chịu.”

“Có gì mà khó chịu, ca ca vẫn là của ngươi, chẳng qua là thêm người chiếu cố mà thôi, lẽ nào ngươi thật sự muốn nhìn sư huynh lấy một người vợ vào cửa, cùng ngươi giành sư huynh à?” Ngọc Đế cười nhạo nói.

“… Không muốn, nhưng ta cũng không thể không làm gì đi?”

“Chừa chút chừng mực là được, chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của sư huynh, y sẽ không nói gì ngươi.”

“Ta còn không biết sao? Còn cần ngươi nói.” Vương Mẫu khinh bỉ trượng phu một cái.

“Rồi rồi rồi, ta không nói, nào nương nương, chúng ta uống một chén?” Ngọc Đế cười rót rượu cho Vương Mẫu.

Vương Mẫu hài lòng, cũng không tranh cãi với hắn, chỉ tính toán trong lòng xem phải để cho Dương Tiễn làm những gì.

Ừm, Thiên điều phải chỉnh sửa rất nhiều thứ, dứt khoát tìm xem sao đi.

Dương Tiễn đang cụng chén với Đế Quân không biết thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, không tự chủ được rùng mình một cái.

“Thân thể không khỏe à?”

“Không sao cả.” Dương Tiễn lắc đầu.

“Ngươi gần đây công sự bận rộn, chú ý nghỉ ngơi đừng làm mình mệt mỏi.” Ngăn cản Linh Hư hầu hạ, Đế Quân cầm bàn đào trên bàn, lột vỏ cắt thành miếng nhỏ, cắm thêm xiên hoa quả bưng tới trước mặt Dương Tiễn. Về phần vỏ đào, thì cho Hao Thiên Khuyển dưới gầm bàn.

Hao Thiên Khuyển Hao Thiên Khuyển ăn hết vỏ đào không chừa lại một miếng, nó vẫn chưa có tư cách tham gia Bàn Đào yến, chỉ vì Đế Quân mới được đặc biệt cho phép tiến vào, bàn đào không có phần của nó, lúc này có thể được ăn bàn đào chín ngàn năm chín một lần, cho dù chỉ là vỏ cũng rất tốt.

“Chỉ chút công sự thôi, không làm ta mệt được.” Dương Tiễn tùy ý chọn một miếng bàn đào bỏ vào trong miệng, trên bàn hắn không phải là không có, có điều có người phục vụ cớ gì lại không cần?

“Bọn Dao Cơ vẫn chưa muốn quay về Thiên Đình?”

“Ừ, mẹ nói phải đợi cha và đại ca độ thiên kiếp mới đồng thời lên đây, bọn họ tạm thời không muốn gặp bệ hạ.”

Đế Quân gật đầu ngỏ lời tỏ ý minh bạch, dù xem như là không hận, nhưng ngăn cách giữa đôi bên vẫn còn, không gặp mặt cũng tốt, đỡ cho gặp còn lúng túng hơn, “Tam Thánh Mẫu thì sao? Bọn họ cũng không quản?”

“Mẹ nói thời gian trên trời trôi qua chậm, đợi qua Bàn Đào yến xin nương nương thả tam muội xuống dưới rồi gặp cũng không muộn.” Đối với đứa con gái này, ý kiến của người nhà Dương gia cũng rất lớn, chỉ là nàng vừa mới mất con, vẫn nên đừng quá kích thích mới tốt.

“Ta còn vài quả bàn đào, đợi qua yến hội đưa tới chỗ họ, ngươi có muốn đồng hành không?”

“Đương nhiên, đó là nhà ta mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.