Hai thầy trò cười gian một hồi, Hồng Tuyến đột nhiên ngưng cười, nhớ ra cái gì đó, liền kéo Nguyệt Lão chạy ra bên ngoài, miệng la hét, “Sư phụ, chúng ta phải hành động nhanh một chút.”
“Hở, cái gì cái gì? Đồ nhi ngoan con chậm một chút, sư phụ ta tuổi đã cao, không chịu nổi xóc nảy a!” Nguyệt Lão bị hành động của Hồng Tuyến làm cho không hiểu ra sao.
“Chính là tơ hồng (hồng tuyến) a.”
“Đồ nhi ngoan, sư phụ biết con tên là Hồng Tuyến, sư phụ còn chưa đến nỗi không nhớ được tên con.”
“Ai da, không phải nói con, là nói tơ hồng của Đế Quân!” Hồng Tuyến kéo Nguyệt Lão chạy vào một gian phòng, gian phòng này so với những nơi khác nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bên trong cũng đồng dạng chất đầy đủ loại đủ kiểu tượng người, chỉ có điều, tượng người nơi này được đặt thật chỉnh tề trên giá gỗ, so với đống hỗn loạn bên ngoài có vẻ tốt hơn không biết bao nhiêu.
Nhìn một phòng tượng người này, Nguyệt Lão cũng hiểu ra, đồ nhi ngoan của mình là bảo lão kéo tơ hồng của Đế Quân đây, “Vẫn là đồ nhi ngoan thông minh, sư phụ ta quên mất còn có bước này nha.”
“Hi hi, chúng ta nên nhân lúc Đế Quân còn chưa nhớ ra, đem tơ hồng buộc chặt lại, vậy thì đợi y nhớ tới cũng đã không còn cách nào nữa không phải sao?” Hồng Tuyến cười đến dương dương đắc ý, “Sư phụ, người nói mau, tượng người của Đế Quân và Nhị Lang Thần ở đâu?” Cất giữ trong gian phòng này đều là tượng người của những thần tiên thuộc hàng tiên ban, ngày thường đều là do Nguyệt Lão tự mình chịu trách nhiệm chỉnh lý, không hề cho đệ tử đụng tới, ngay cả Hồng Tuyến cũng mới chỉ cùng theo vào nhìn qua vài lần.
“Ở đằng sau đó.” Lúc này đổi thành Nguyệt Lão kéo Hồng Tuyến đi vào trong.
Càng đi vào trong, hình dạng của tượng người lại càng tinh xảo, tượng người cao năm tấc, cả một sợi tóc cũng nhìn được rõ rõ ràng ràng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chúng nó đại diện cho ai.
Nguyệt Lão dẫn Hồng Tuyến đi đến trước giá gỗ kim sắc trong căn phòng tối om kia, khác với tượng người ở những giá khác rực rỡ muôn màu, trên cái giá này chỉ đếm được trên mười đầu ngón tay, mà những tượng người trên đây Hồng Tuyến nhận thức cũng không nhiều lắm, nhưng những người ít ỏi nó nhận thức, đều là những vị thần tiên tôn quý nhất trong thiên đình này, Đế Quân, Ngọc Đế, Vương Mẫu… Ngay cả con trai con gái của Ngọc Đế cũng không có tư cách xuất hiện trên cái giá này.
Đương nhiên, Nhị Lang Thần cũng không có ở đây, tượng người của hắn nằm ở ô bên cạnh.
Tượng người trong phòng này đều được đặt trong những ô vuông lớn nhỏ giống nhau, đại đa số tượng người đều đứng một mình cô đơn, chỉ có một số ít là hai người được đặt chung một chỗ, tỷ như Vương Mẫu và Ngọc Đế, lại tỷ như Thiên Lôi Điện Mẫu, thậm chí còn có Nhị Lang Thần và Tây Hải Tam công chúa.
“Sư phụ, con vẫn không rõ, không phải đều nói thần tiên không có thất tình lục dục sao? Vậy tại sao vẫn có tượng người để cho chúng ta kéo nhân duyên nhỉ?” Tượng người ở nơi này, đều là tự xuất hiện chứ không phải do nhào nặn mà thành, bất luận là người phàm hay thần tiên, một khi họ vừa xuất thế, thì tượng người đại diện cho họ cũng sẽ xuất hiện trong hồ Nhân Duyên của Nguyệt Lão các, bọn họ chỉ cần đem những tượng người này phân loại rồi cất là xong.
“Thần tiên đúng là đã cắt đứt sự tồn tại của thất tình lục dục, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không có nhân duyên, đồ nhi ngoan con phải nhớ kỹ, chúng ta kéo là nhân duyên, chứ không phải ái tình, bất luận là thần hay là người, có nhân duyên hay không là do trời định, nhưng có thể thích người ở đầu kia của tơ hồng hay không, lại không phải do chúng ta định đoạt.” Nguyệt Lão lúc nói lời này, ánh mắt nhìn về phía tượng người của Ngọc Đế và Vương Mẫu, thổn thức không thôi.
“Sư phụ, người làm sao vậy?” Nhận ra Nguyệt Lão khác thường, Hồng Tuyến bất an lắc lắc ống tay áo lão.
“Không có gì, được rồi chúng ta mau tìm ra tượng người của Nhị Lang Thần, đặt vào bên cạnh Đế Quân đi.” Bị đồ đệ lay lay, Nguyệt Lão thu lại nét mặt, phân phó nói.
Hồng Tuyến liếc một cái coi thường, giơ một ngón tay, nói: “Có gì phải tìm, tượng người của Nhị Lang Thần không phải ở đó sao?”
Nguyệt Lão quay đầu nhìn lại, đúng ha, tượng người trong phòng này có đôi có cặp vốn không nhiều, Dương Tiễn cùng tượng người của Thốn Tâm được đặt chung một chỗ thì càng thêm nổi bật, vỗ đầu một cái, cười ha hả đi qua, “Coi cái trí nhớ của ta này, thực sự là già rồi.”
“Sư phụ không phải là già, người nha, chính là lười suy nghĩ.” Hồng Tuyến đi theo phía sau phỉ nhổ, trong thiên đình này muốn tìm người lớn tuổi hơn Nguyệt Lão, đúng là không khó, thế nhưng sư phụ nhà mình cứ thích cậy mình nhiều tuổi nàng cũng không quản được a.
“Con lại lật tẩy sư phụ ta rồi, phải đánh.” Nguyệt Lão quay đầu lại, làm bộ muốn đánh lên đầu Hồng Tuyến, bị Hồng Tuyến tránh né.
“Ái da sư phụ, đừng lề mề nữa, mau làm chính sự đi.” Hồng Tuyến đẩy Nguyệt Lão một cái, chen đến trước cái giá, hơi tò mò nhìn nam nữ trên đó, “Sư phụ, tơ nhân duyên của Nhị Lang Thần vẫn còn gắn với Tây Hải Tam công chúa mà, vậy phải làm sao đây?”
“Làm sao đây?” Nguyệt Lão tức giận liếc nàng một cái, “Vi sư thực sự là dạy con công cốc rồi, con không phát hiện tơ hồng của họ lờ mà lờ mờ, giống như sắp biến mất rồi sao?”
Hồng Tuyến le lưỡi, lấy lòng kéo tay áo Nguyệt Lão, “Nhất thời tình thế cấp bách, không thấy rõ, vậy để con tháo ra cho bọn họ.” Nói rồi lập tức chạm lên sợi tơ hồng lúc ẩn lúc hiện kia, ngón tay nàng vừa đụng đến sợi tơ, tơ hồng liền hoá thành tro bụi tan biến vào không khí, “Nhân duyên của họ thật là mỏng manh, sư phụ lúc đó tại sao lại muốn kéo giúp họ vậy chứ?”
“Nhân duyên thiên định, cũng ứng với nhân quả tuần hoàn, bản thân Nhị Lang Thần thiếu nợ chúng ta có thể nói được cái gì, con nhớ kỹ, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là kéo tơ hồng, bất luận nó tốt hay xấu, thiên đạo đã quyết định, thì vạn không thể thay đổi, cho dù thỉnh thoảng nhìn không được đành nhúng tay, thì cũng phải làm theo khả năng.” Nguyệt Lão thận trọng nói với Hồng Tuyến.
“Đồ nhi minh bạch.” Hồng Tuyến cũng thôi cười cợt, nghiêm chỉnh gật đầu, sư phụ đã sớm nói, nếu như nhân duyên thiên định tốt, họ có thể giúp hóa giải vài tiểu tai tiểu nan trong đó, nhưng nếu như là nghiệt duyên, họ cũng không thể không kéo tơ, nếu không nghiệt báo này họ sẽ phải lĩnh đủ.
“Không chỉ phải minh bạch, còn nhất định phải ghi nhớ.” Nguyệt Lão vừa nói vừa lấy tượng người của Nhị Lang Thần từ trên giá xuống, “Đem tượng người của Tây Hải Tam công chúa đưa ra gian ngoài đi, đây đều là chỗ của các vị Đại La Kim Tiên, nàng ở trong đây lâu, ngược lại còn hao tổn đạo hạnh.”
“Vâng.” Hồng Tuyến nghe lời ôm tượng người của Thốn Tâm đi ra ngoài. Đặt vào ô trống thuộc về Tây Hải Long tộc ở gian ngoài, xoay người trở lại gian trong, thấy Nguyệt Lão đã đặt tượng người của Dương Tiễn bên cạnh Đế Quân — ô kế bên bọn họ chính là Ngọc Đế và Vương Mẫu — bấy giờ trong tay đang cầm mấy sợi chỉ đỏ ánh kim quang bện lại.
Hồng Tuyến không lý giải được, tiến lên hỏi: “Sư phụ, lần trước đối với tượng người duyên định thập thế, người cũng chỉ dùng chỉ đỏ ánh kim này buộc tượng người lại, vì sao lần này còn phải bện?”
“Con không hiểu rồi, lần trước chỉ là người phàm, vi sư ta chỉ cần thắt vài cái nút là bọn họ có thể mỹ mỹ mãn mãn ở bên nhau mười kiếp, nhưng lần này không giống vậy a, hai bên đều là đại thần, vi sư ta không bện chỉ đỏ chắc chắn một chút, nhân tiện đem mệnh bện luôn vào, Đế Quân nhất định quay lại liền xé đứt tơ hồng này.”
Nguyệt Lão vừa bện vừa dương dương đắc ý nói, nhưng lại doạ Hồng Tuyến sợ, “Sư phụ, người cũng đừng lấy bản thân ra đùa giỡn a, chuyện này nếu làm không cẩn thận, Đế Quân thật sự sẽ đem cái mạng của người gỡ xuống đó!” Theo nàng, Đế Quân tuy là hảo hữu của sư phụ, nhưng một vị thần lạnh lùng như thế chắc chẳng bận tâm đến điều này đâu.
“Yên tâm yên tâm, vi sư ta và Đế Quân giao tình nhiều năm như vậy, ta còn không hiểu y sao? Y sẽ không thật sự xuống tay đâu.” Cho dù xuống tay cũng không sao, quá lắm là bị ném vào trong Thiên kính điều dưỡng một thời gian, lão còn có thể thuận tiện đến dị không gian du lịch một chuyến, coi như là nghỉ phép, ừ! Càng nghĩ càng hưng phấn, tốc độ tay Nguyệt Lão càng nhanh hơn.
Hồng Tuyến hết cách, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn sư phụ nhà mình hồ đồ.
Qua một quãng thời gian dài, Nguyệt Lão cuối cùng cũng bện xong tơ hồng, lão vui vẻ quấn tơ hồng lên tượng người của Dương Tiễn, quấn một vòng lại một vòng, mỗi một vòng đều không quên thắt nút, để xác định vạn vô nhất thất (không có sơ hở), rồi mới dùng tốc độ nhanh nhất quấn lên tượng người của Đế Quân, cũng đồng dạng mỗi vòng một nút thắt, sau cùng dùng tơ hồng còn dư quấn cả hai tượng người lại với nhau, quấn đến cuối cùng, tơ hồng trên hai tượng người đã chi chít chằng chịt, sắp nhìn không ra hình dạng ban đầu.
“Đại công cáo thành, đi, đồ nhi ngoan, vi sư nhớ rõ không phải Nam Cực Tiên Ông mời lão đầu Thọ Tinh đi chơi cờ sao? Vi sư ta cũng đi giúp vui, chuyện trong Nguyệt Lão các này giao cho con.” Bỏ lại những lời này, không đợi đồ đệ nói thêm điều gì, Nguyệt Lão liền lướt chân, chuồn mất, lão cũng không muốn ở lại làm nơi trút giận cho Đế Quân đâu.
Bỏ lại Hồng Tuyến giậm chân tại chỗ, “Sư phụ người trở về a, đừng bỏ rơi đồ nhi a!”
Hu hu, Bàn Cổ đại thần phù hộ, nghìn vạn lần đừng để cho Đế Quân khởi binh hỏi tội ngay mặt a!!!
–
Linh Hư nơm nớp lo sợ trốn trong góc phòng, nhìn Đế Quân phẩy ống tay áo một cái, trong khoảnh khắc liền đem cả hậu điện Đông Hoa cung lớn như vậy hóa thành một đống phế tích.
Hôm nay Đế Quân đến Nguyệt Lão các một chuyến, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi trở về bắt đầu phát hỏa, dọc đường đi, đi qua nơi nào là nơi đó ngay cả một mảnh ngói cũng không còn.
Linh Hư lần đầu tiên thấy Đế Quân nổi giận lớn như vậy, trước đây Đế Quân cho dù đang tức giận cũng chưa từng thấy qua y như vậy, toàn thân là nộ hoả, nhìn rõ cả không gian bị vặn vẹo.
Hu hu, hắn cũng rất muốn giống những người khác trốn đi thật xa, nhưng không được, hắn là thị đồng tuỳ thân của Đế Quân, nếu Đế Quân có việc phân phó mà không tìm thấy hắn, thì phiền phức to.
Đế Quân phát hoả được một lúc, cơn tức tiêu tan không ít, đang chuẩn bị dừng lại, trong thần thức truyền tới cảm giác ràng buộc lại khiến cho nộ hoả vốn sắp lắng xuống lại bùng lên, không cần bấm tay tính toán, Đế Quân cũng biết nhất định là lão Nguyệt Lão kia buộc tơ hồng cho mình, mà theo cảm giác trong thần thức truyền tới xem ra, ràng buộc này sợ là nút thắt không hay ho cho lắm.
“Linh Hư!”
“Đi nói với Vương Mẫu một tiếng, chuyện của Nguyệt Lão bản quân sẽ không can dự vào nữa, để nàng tự định đoạt.”
“Thưa vâng.”
Hừ, bản quân sẽ không động đến ngươi, nhưng ngươi cũng nên chịu chút đau khổ đi!