Bảo Liên Đăng Ngọc Tiễn Dứt Bỏ Chấp Niệm

Chương 16: 16: Chương 14





Tác giả: Thu Nguyệt Dao
"Huynh chột dạ? Áy náy? Vì sao không chịu trả lời ta? Vì sao không nhìn ta?" Na Tra bất chấp vọt tới trước mặt Dương Tiễn, ánh mắt hắn không thể tin được.

Hắn gần như cầu xin, "Nhị ca, huynh bị bọn họ uy hiếp đúng không? Chỉ cần huynh gật đầu, Na Tra cùng huynh phản thiên! Chúng ta có sư phụ, sẽ không sao cả....."
"Tam Thái Tử trái Thiên quy, vô lễ với bệ hạ nương nương, nói năng lỗ mãng, ý đồ mưu phản, theo luật, nên trảm." Giọng điệu Dương Tiễn đanh thép, hoàn toàn không quan tâm Na Tra sống hay chết.

Một tay hắn ấn lên quạt xếp ở bên hông, lúc nào cũng có thể ra tay, lại quay qua nhị vị chí tôn, "Bệ hạ nương nương, xin hỏi xử trí thế nào?"
Vương Mẫu vừa lòng gật đầu, "Niệm tình Na Tra lúc trước có công trừ yêu, tiểu trừng đại giới là được rồi."
Bà không phải là không ghét tiểu quỷ chỉ thích đối nghịch với Thiên Đình, nhưng cũng biết chỉ bằng trái tim xích tử (1) của hắn chắc chắn sẽ mọi lúc đối nghịch với Dương Tiễn, mà điểm này có thể để bà lợi dụng, nếu có một ngày quan hệ của bọn họ hòa thuận, vậy cho thấy Dương Tiễn đã nằm ngoài khống chế.

(1.

Xích tử chi tâm: ý nói còn trẻ thơ, ngây ngô, suy nghĩ non nớt.)
Dương Tiễn gật đầu, đẩy Na Tra còn muốn tranh chấp về chỗ cũ.

Lý Tịnh quỳ một gối tạ tội, luôn miệng nói chắc chắn sẽ phạt nặng Na Tra, để hắn nhớ kĩ.


"Dương Tiễn, bổn cung hỏi ngươi.

Nương ngươi, Dao Cơ, nàng ta có sai không?" Vương Mẫu thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm Dương Tiễn, đột nhiên bật ra những lời này.

Người ở đây lập tức cúi đầu, lông tơ dựng thẳng đứng.

Chuyện nhà Thiên gia không dám vọng ngôn, nhưng bọn họ lại càng sợ Dương Tiễn làm khó dễ hơn.

Chỉ có Hằng Nga nhìn thẳng, là ở giữa chúng tiên quan ngạo nghễ ngẩng cao đầu nhìn Dương Tiễn.

Ánh mắt của Nguyệt cung tiên tử được Dương Tiễn nhạy bén cảm nhận được, hắn nhất thời ngẩn ngơ, không có trả lời.

Cả đại điện toàn bộ yên tĩnh, ngay cả thở cũng phải dè chừng.

Vương Mẫu thấy Dương Tiễn cúi đầu yên lặng, pháp lực bà hơi ngưng tụ, cùng lúc đó Dương Tiễn cảm nhận được trước ngực đau đớn, mới phục hồi tinh thần lại.

"Ta...!Mẫu thân ta, đã sai." Câu trả lời của hắn đến có hơi chậm trễ, nhưng vẫn không khiến không khí hòa hoãn hơn được.

Ngọc Đế gật đầu, ghé mắt nhìn Thiên nô bên cạnh, trên tay hắn bưng một cái khay, có thần ấn toàn thân màu đen, đầu trên là chữ "pháp", sinh động như thật.

Đại ấn trình trước mặt Dương Tiễn, hắn hai tay tiếp nhận.

"Nhất định không phụ sự kì vọng của bệ hạ nương nương."
Ngay sau khi bãi triều, Hằng Nga chờ ở ngoài điện, thấy Dương Tiễn bước ra liền tiến tới chặn đường, mày đẹp khẽ nhíu, đôi mắt đẹp ẩn giấu vẻ giận dữ, mở miệng là chất vấn, "Trưởng công chúa là bạn tốt của ta, ta cũng là người quen cũ của ngươi, ta muốn hỏi cho rõ ràng lời vừa rồi ngươi nói là ý gì? Vì sao lại thừa nhận nàng sai?"
"Mẫu thân vốn đã làm sai, đã trái Thiên quy, Dương Tiễn nói có gì không đúng?"
"Ngươi......."
"Hằng Nga tiên tử, Tư Pháp Thiên Thần đại nhân, nương nương phái ta tới mời đại nhân đến Dao Trì một chuyến." Người tới là Thúy Nhi lúc trước dẫn đường cho hắn.


"Dương Tiễn đi trước." Hắn không để mắt tới Hằng Nga nữa, theo Thúy Nhi đến Dao Trì.

"Dương Tiễn, ngươi thật đáng kinh thường." Hằng Nga ở phía sau thất vọng.

——— Dao Trì———
"Dương Tiễn, biết vì sao bổn cung gọi ngươi tới không?"
Vương Mẫu nương nương dựa trên hoa tòa, mắt lạnh trừng Dương Tiễn.

"Tiểu thần không biết." Dương Tiễn lộ vẻ hoang mang.

"Không biết?" Vương Mẫu đi đến trước mặt hắn, trong mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn, "Ngươi thiếu chút nữa hại bổn cung mất mặt!"
Bà hít sâu mấy hơi, cười lạnh nói: "Xem ra không phạt ngươi, ngươi không học ngoan mà.

Bổn cung cũng đã lâu không có lập quy củ cho người khác."
Dưới sự dặn dò của Vương Mẫu, Thúy Nhi đưa một hán tử tới chờ ở bên ngoài Dao Trì.

"Nương nương, người đến rồi." Thúy Nhi nhẹ nhàng báo.

"Tiễn nhi, ngươi nhìn người này xem, có quen mắt không? Hình như ngươi nhận ra à? Năm đó ngươi xông vào Thiên Đình, là hắn dụng hình cho ngươi.

Bổn cung cố ý tìm hắn tới đặc biệt hầu hạ Tư Pháp Thiên Thần đấy.


Đợi lát nữa phong bế pháp lực của ngươi, không biết mười đại khổ hình của Thiên Đình, à đúng rồi, bổn cung quên mất là đã bỏ thêm vài cái, cụ thể là bao nhiêu cũng không biết.

Nói vậy, lúc trước có thể chịu được hết, vậy lần này hẳn là phải tiến bộ hơn nhỉ?"
Vương Mẫu trìu mến xoa gương mặt mơ hồ kháng cự của Dương Tiễn.

"Ngươi nói xem có đúng không, Tiễn nhi?"
_________________
Editor: Chương sau, sư phụ nhảy ra liều với nương nương.

(ര̀ᴗര́)و ̑̑
Đùa thôi.

=))))
———— W.a.t.t.p.a.d ————.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.