Bảo Liên Đăng Ngọc Tiễn Dứt Bỏ Chấp Niệm

Chương 26: 26: Chương 24





Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Editor: (Cảnh báo) Cẩn thận đọc tức ngất xỉu.

_________________
"Ngươi nghĩ ta là người như vậy? Ở trong mắt ngươi, ta chính là một kẻ không rõ thị phi, không màng thân tình, vì quyền thế sẵn sàng vẫy đuôi lấy lòng kẻ thù?"
Đồng tử co rút, Dương Tiễn không thể tin được muội muội sẽ nói với mình những lời này, thậm chí dùng những chuyện mình không muốn nhắc tới nhất như thân thế và mẫu thân để đâm mình mấy nhát, chỉ vì muội ấy phạm lỗi sai—— lỗi sai trong mắt muội ấy là không đáng kể, mà mình làm huynh trưởng đã chẳng còn dung túng như đã từng.

"Chẳng lẽ không phải?"
"Muội không nghĩ tới ta sẽ khó xử sao?"
"Ca ca ở trên trời dưới hai người trên vạn người, quyền thế ngập trời, muốn làm gì thì làm, một thân một mình ngàn năm, chỉ có mỗi muội muội còn nói đến chuyện khó xử?" Dương Thiền châm chọc.

"Rốt cuộc muội có hiểu chuyện gì đang xảy ra không? Muội phạm Thiên Điều, Thiên Điều nghiêm cấm nhớ trần tục!"
Dương Thiền bị cơn giận của Dương Tiễn doạ giật mình, thân lùi về một bước, rồi lại không cam lòng trừng mắt trở lại.

"Ta yêu hắn! Ta không sai! Ta không giống như ngươi nói mẫu thân làm sai!"
Tay Dương Tiễn đè trước ngực, sắc mắt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, thiếu chút nữa ngã nhào xuống ao, hơi thở ngắt quãng: "Hãy chết tâm đi, ta đã phái người đi giết phụ tử bọn họ, bọn họ đã chết......"
"Không! Sao ngươi có thể làm như vậy? Ngươi là kẻ vô tình vô nghĩa! Ngươi máu lạnh!" Dương Thiền tràn ngập lửa giận, lại nhìn khuôn mặt thảm đạm của Dương Tiễn, nàng cười gằn từng tiếng, "Ngươi tưởng ta sẽ cúi đầu sao? Ngươi quá nực cười rồi! Ta niệm tình ngươi là huynh trưởng nên mới không xuất toàn lực của Bảo Liên Đăng, nhưng hiện tại ta chỉ hận mình không dùng hết uy lực, nếu không nhất định sẽ không để cho hạng người như ngươi có cơ hội gây hại Tam giới!"
"Chỉ cần muội chịu nhận sai, ta sẽ......"
"Nhận sai? Nằm mơ! Ta có gì sai mà phải nhận hả Tư Pháp Thiên Thần? Ta không đấy! Ta phải để ngươi xem cho rõ, ngươi đã làm thế nào ép muội muội mình đến mức này! Để người trong Thiên hạ đều thấy bản mặt đáng ghê tởm của ngươi!"
"Thì ra muội cũng biết ta sẽ đau lòng, vậy muội còn......"
"Ngươi đau lòng ta như thế này sao?" Dương Thiền đập mạnh vào cột sáng, phản chấn làm nàng lảo đảo.

"Tam muội!" Dương Tiễn vội la lên.

"Đừng có gọi ta là muội muội! Hoặc là ngươi thả ta ra ngoài, giữ lại mạng của Ngạn Xương và Trầm Hương, không thì cút đi! Đừng động vào ta!" Dương Thiền buông lời tàn nhẫn, cắt đứt toàn bộ tình cảm.

"Ta không thể......" Dương Tiễn gục đầu xuống, trong lời nói đều là sự bất lực.


"Ngươi không thể hay là không muốn? Ai cần ngươi làm Nhị ca ta? Đừng để ta nói lần thứ ba, cút!"
Dương Thiền quay ngoắt đầu đi.

Rõ ràng nàng là tù nhân, nhưng lại mang tư thái của người chiến thắng.

Nàng nắm chặt sợi dây thân tình trong lòng bàn tay, sợi dây quấn lấy cổ tay nàng, nối với trái tim Dương Tiễn, luồng lách vào nơi sâu nhất của linh hồn.

Mỗi một cử động của nàng đều có thể làm huynh trưởng đau thấu tâm can.

Cái cảm giác trở tay là có thể dễ dàng tác động đến vị huynh trưởng cao cao tại thượng này thật sự thoả mãn nỗi lòng tự đắc của bản thân nàng.

Và tất nhiên là nàng sẽ đem ra khoe mẽ với các bằng hữu—— Nhìn đi, dù ta làm cái gì, Dương Tiễn đều sẽ cam tâm tình nguyện nghe theo ta.

Hành vi của Dương Thiền dường như đã xem Dương Tiễn là vật sở hữu của chính mình.

"Ngươi còn chưa chịu đi? Ngươi không đi là muốn trông chờ ta nói gì đây? Nếu ngươi cứ nhất định muốn nghe ta nói, vậy ta đây sẽ nói, ngươi nghe cho kĩ vào.

Những năm đó chúng ta lưu vong, tựa như một món đồ chuyền tay buôn bán, ăn những thứ mà cả gia súc cũng không xem là đồ ăn, mặc những bộ quần áo không đủ che đậy thân thể.

Sau đó gặp được chân nhân, các ngươi cùng nhau đi tìm ta.

Cùng nhau sống ở Ngọc Tuyền Sơn, ta thấy chân nhân chữa thương cho ngươi, những vết thương trên người ngươi......!Trước kia ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sau lại sợ nhắc tới làm ngươi thương tâm, nhưng bây giờ, ta không sợ nữa," Dương Thiền dừng lại, "Rốt cuộc ngươi đã trải qua chuyện tồi tệ gì, bản thân ngươi tự rõ.

Quanh năm suốt tháng ăn mặc trang trọng kín đáo, không phải là để che giấu những dấu vết không thể xoá bỏ từ khi chưa thành tiên đấy chứ?"
Dương Tiễn không thể tin được những lời ác độc như vậy thốt ra từ miệng của muội muội mà hắn chăm lo từ nhỏ.

Hàm răng nghiến chặt ken két, không biết là đau hay là tức giận phát run.


"Muội đừng nói nữa......"
"Ta không! Đừng nhìn ngươi hiện tại cẩm y hoa phục, cao không thể với, nhưng thân thể của ngươi dơ bẩn thật sự! Nhị ca, không phải là ngươi......!câu dẫn Ngọc Đỉnh chân nhân thu ngươi làm đồ đệ đấy chứ?" Gương mặt tươi cười thuần khiết, nhưng lời nói lại ác ý cực kì.

Nàng không thể chịu được khi thấy một kẻ bỉ ổi làm ra vẻ thanh cao, đây là hắn tự chuốc lấy.

"Y đã từng hôn ngươi? Sờ mặt ngươi? Thân thể ngươi? Y có biết ngươi dơ bẩn thế nào không? Các ngươi, đã làm chưa?" (Tác giả: Tôi viết vầy có thẳng thừng quá không?)
Dương Thiền thấy hắn ngẩn ra, theo bản năng nuốt nước bọt, mắt nghiêng về một bên, trông không giống tức giận, mà là khinh thường.

"Các vị tiên trưởng Côn Luân không màng chuyện thế tục, bao gồm cả Ngọc Đỉnh chân nhân.

Ngươi nói ta có tội nhớ trần tục, vậy ngươi không biết liêm sỉ động dục vọng với sư phụ của mình không phải càng tội nghiệt nặng nề hơn ta sao?" Dương Thiền cứ như là đã bắt được nhược điểm, bám lấy không buông, "Ngươi không dám nhìn ta? Ngươi nghĩ gì đấy? Đang nghĩ những chuyện hoang đường giữa ngươi và sư phụ ngươi sao? Hay là đang nghĩ làm cách nào để bò lên giường Vương Mẫu......"
Trong mắt Dương Tiễn hiện ra sát ý ngùn ngụt, doạ Dương Thiền đem những lời chưa nói hết nuốt vào trong, ánh mắt nàng kinh ngạc nhìn huynh trưởng bỗng chốc đã trở nên xa lạ.

Hắn lại một lần nữa dời mắt xuống đất, thấp giọng: "Tam muội, ta sẽ còn đến thăm muội."
Dương Tiễn lảo đảo rời khỏi thạch động Hoa Sơn.

Theo cánh cửa dần khép lại, Dương Thiền ngã ngồi trên thạch đài.

————
"Tiễn nhi, dậy nào, uống canh rồi hẳn ngủ tiếp."
Ngọc Đỉnh bưng chén bạch ngọc đến trước giường Dương Tiễn.

Hắn ngủ không được an ổn, giờ Tý đã đến, lực chí âm ẩn núp trong cơ thể lại bắt đầu lan tràn, dọc theo kinh mạch, dường như muốn đóng băng toàn thân hắn.

Dương Tiễn bị luồng hàn khí không thể loại trừ được xâm nhiễm, hơi thở suy yếu, hô hấp thôi cũng đã phải cố hết sức, môi lạnh chuyển màu tím.


Giọng của sư phụ truyền vào trong tai, hai mắt hé mở, chậm chạp nhìn về phía Ngọc Đỉnh chân nhân.

Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn hắn đã suy yếu đến mức này, tim ẩn ẩn nhói đau, đưa thìa đến bên môi đồ đệ, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tiễn nhi ngoan, uống vào sẽ thoải mái hơn một chút."
Dương Tiễn tưởng nhầm là rượu, cố gắng lắc đầu, phát ra âm thanh khó mà nghe thấy.

"Không......"
"Không phải rượu.

Sau này sư phụ sẽ không cho Tiễn nhi uống rượu nữa, đừng sợ."
Dưới sự thúc giục của Ngọc Đỉnh chân nhân, Dương Tiễn không tình nguyện uống từng thìa.

Tay ôm bụng thả lỏng một chút, trên môi cũng đậm màu hơn, hai mắt nhậm nhèm mơ hồ.

Nhưng cơ thể vẫn thấy lạnh, hắn khổ sở dụi dụi vào lòng Ngọc Đỉnh chân nhân, cho đến khi dính sát vào người sư phụ.

"Lạnh......" Dương Tiễn nói thầm một câu.

Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn Dương Tiễn cuộn tròn, tuy rất muốn mặc kệ tất cả mà ôm lấy hắn, nhưng vẫn cố nhẫn nại dụ dỗ đồ đệ: "Muốn sư phụ ôm không?"
Dương Tiễn ngây thơ chớp mắt, không có nhận thức.

Vì thế Ngọc Đỉnh chân nhân đặt tay ngay eo hắn, pháp lực truyền vào, hơi lạnh trong nháy mắt đã phân tán thành từng mảnh nhỏ, Dương Tiễn thoải mái kêu một tiếng.

Đúng lúc này, Ngọc Đỉnh chân nhân lại thu tay về, băng hàn lập tức cuồn cuộn ập tới, Dương Tiễn run rẩy, khó hiểu nhìn sư phụ: "Sư phụ, lạnh......"
"Nói, muốn sư phụ ôm ngươi." Ngọc Đỉnh chân nhân hướng dẫn từng bước.

Dương Tiễn lúc này đã nghe hiểu, nhỏ giọng thăm dò: "Sư phụ, ôm?"
Quả nhiên, Ngọc Đỉnh chân nhân vòng tay ôm lấy thân thể phát run của Dương Tiễn.

Pháp lực thông qua lòng bàn tay, lồng ngực, tất cả nơi tiếp xúc rót vào trong cơ thể Dương Tiễn.

Hắn thoải mái ngủ, giống như một con thú nhỏ sau khi ăn no thoả mãn, vùi đầu vào trong sào huyệt ấm áp ngủ say.


Có một điều mà Dương Tiễn không hề biết, đó là mỗi lúc đêm khuya, khi thần chí bị âm lực cắn nuốt lâm vào mê mang, Ngọc Đỉnh chân nhân đều ôm hắn dỗ dành đi vào giấc ngủ như thế này.

Thể xác mất đi ý thức chịu đủ tra tấn đã sớm không còn theo ý của chủ nhân.

Từ lúc điểm giờ Tý, bắt đầu giãy giụa tránh thoát cho đến dần dần quen với cái ôm ấm áp của sư phụ mà không muốn xa rời, dưới sự cố tình dẫn dắt của Ngọc Đỉnh chân nhân mà không hề hay biết.

Ngọc Đỉnh chân nhân có một loại bình tĩnh gần như tàn khốc, y sẽ nhìn Dương Tiễn bất lực co người, chờ đến lúc hắn không chịu được khổ sở nữa, sẽ vươn tay về phía hắn.

Mọi người đều sẽ không sợ bóng tối, khi họ chưa từng nhìn thấy ánh sáng.

Dương Tiễn cũng không sợ giá lạnh, nhưng khi hắn có được cảm giác ấm áp quan tâm chăm sóc, ý chí của hắn sẽ bị ăn mòn hầu như không còn.

Suy yếu, để mỗi đêm thời gian có thể cắn răng chịu đựng dần ngắn đi, cho đến khi hắn không bao giờ muốn rời khỏi vòng tay sư phụ nữa.

Dương Tiễn tính kế Thiên Đình, nhưng lại không ngờ tới Ngọc Đỉnh chân nhân cũng đang đồng thời tính kế hắn.

Có được thân thể của Dương Tiễn không khó, bởi vì Ngọc Đỉnh chân nhân có toàn bộ sự tín nhiệm của hắn.

Nhưng muốn có được tâm, lại không phải là một việc dễ dàng gì.

Bàn cờ đã xếp xong, để xem nước cờ ai hạ tinh diệu hơn.

"Nói vi sư dùng thủ đoạn không cao minh, vậy thì chẳng sao cả.

Nhưng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi có cơ hội yêu người khác."
Đây là vi sư sinh dục vọng với Tiễn nhi.

Tác giả: —— Tôi giải thích một tí, người lúc trước đi thăm Dương Thiền là Ngọc Đỉnh chân nhân giả dạng Dương Tiễn, không phải Nhị ca thật nha nha ????
———— W.a.t.t.p.a.d ————.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.