Bảo Long Thần Thám

Chương 6: Thiên Ngoại Phi Tiên (thượng)



Quá khứ năm năm trước chợt hiện về ngay trước mắt, tuy sau mỗi lần tập đều có tiến bộ, thân thể mạnh lên đôi chút, nhưng vẫn không thể nào thi triển đệ nhất bức đồ được một cách trọn vẹn. Còn phương diện tu luyện nội công thì cũng phi thường chậm chạp, thời gian lâu như vậy mà hắn chỉ đả thông huyệt đạo được có... một cái!

Lăng Tiếu có chút uể oải, cũng không hiểu vì sao mình có thể kiên trì trong năm năm qua, nghị lực như thế ngay cả chính hắn cũng bội phục bản thân mình. Nhiều khi hắn cũng định khi kịch tình (tình huống trong phim kịch) bắt đầu sẽ dùng lôi đăng nhưng thấy như vậy thật quá liều lĩnh bởi vì hắn đâu phải là nhân vật chính như Linh Linh Phát ( Linh Linh Phát trong phim Đại Nội Thần Thám )

Lắc đầu thở dài, không ngờ một câu của Phật Ấn lại khiến hắn nhớ nhiều chuyện cũ như vậy. Loại khí chất u buồn này dường như không thích hợp với hắn. Cố gắng ổn định tâm trí sau đó liền ngồi xuống ,hắn không có tiếp tục luyện công mà đem tinh thần chìm vào ấn đường huyệt ngay giữa mi tâm. Ở trong đó đang có một đạo quang mang lóe sáng!

Tuy nó trú ngụ trong thân thể Lăng Tiếu nhưng lại hoàn toàn không coi hắn vào đâu cả, cũng may là còn chưa tới mức khách lấn át chủ, nếu giờ chẳng may nó loạn động làm tổn thương thân thể hắn thì đúng là bi kịch . Đạo quang này xuất hiện từ sau khi hắn xuyên không , tuy hắn chưa biết vật này là gì nhưng cũng đoán chắc chính cái đồ chơi này đưa mình tới đây.

Luyện võ không có thiên phú, trợn mắt là tên ăn mày, ra đường thì bị khinh bỉ, nhân sinh quả là thê thảm a. Cúi đầu nhìn xuống xem giờ nhưng càng thêm ức chế bởi làm gì đồng hồ mà xem. Ngày hôm nay cứ vậy lặng lẽ trôi qua, thu hoạch duy nhất của hắn sau hồi khoanh chân là cái đùi đã tê cứng. Hắnmang theo nhàm chán và thân thể tê nhức chậm rãi lết về nhà, vừa tiến vào đại môn đột nhiên một đạo nhân ảnh hiện lên trước mắt.Chớp mắt mấy cái, sờ sờ cái cằm, hắn tiến lại đá đít Linh Linh Phát một cái, hét lớn: "Aha! Yêu nghiệt phương nào! Dám ở đây lén lén lút lút, còn không đầu hàng!""Hư ~!" Linh Linh Phát trừng đôi mắt nhìn hắn: " Nói nhỏ thôi! Sư mẫu của ngươi ra phố bị thương, đừng làm bả kinh động."

Lăng Tiếu liếc mắt: "Trong nhà rõ ràng không có người còn giả bộ cằn nhằn! Thế nào? Có phải sư phụ lén lút giấu giếm gì đúng không!"

"Ặc, ta giấu giếm gì chứ! À, xem vi sư kiếm được cái gì này, hê hê!" Nói xong lão móc từ trong ngực ra một quyển sách mộc mạc, bìa sách đã ố vàng, có ghi bốn chữ to —— Thiên Ngoại Phi Tiên!

Lăng Tiếu hít một hơi lạnh mãnh liết, mắt chuẩn bị nổ tung, "con mịa nó!"Rốt cuộc kịch tình đã bắt đầu, trong nội tâm không ngừng kích động! Linh Linh Phát trông biểu hiện của hắn bỗng thấy run run nói:"Làm sao vậy? Ngươi bị động kinh à?"

"Thực xin lỗi, có chút kích động, không cần để ý. À mà làm sao sư phụ lấy được bản tuyệt học này thế?" Lăng Tiếu lau lau mồ hôi trên đầu làm bộ không hiểu hỏi.

"Ồ? Làm sao ngươi biết đây là tuyệt học? Ta còn chưa biết đây này!" Linh Linh Phát không hổ là người cơ trí, nhanh như vậy đã phát hiện ra trong lời nói của hắn có lỗ hổng.

"Ách... Thiên Ngoại Phi Tiên mà! Chiêu bài kiếm pháp của Bạch Vân thành chủ đương nhiên là con có nghe nói qua, trước kia con cũng là cẩm y vệ đấy" Lăng Tiếu khoa mô múa mép kêu lên.

"À, ra vậy." Linh Linh Phát không hổ là người thành thật, ngươi nói như thế nào thì hắn tin như thế.

"Người còn chưa nói làm sao có được tuyệt học này!"

Linh Linh Phát lập tức hào hứng kể lại: "Lại nói ngày hôm qua đi họp, vi sư đang dạo bước thì đột nhiên trên đỉnh đầu có bốn đạo nhân ảnh lóe lên. Lúc ấy vi sư tức giận a! Thân là Bảo Long nhất tộc có trách nhiệm bảo hộ Hoàng Đế và hết thảy tài sản trong hoàng cung, ấy vậy mà bọn chúng dám trên địa bàn của ta lượn qua lượn lại"

"Sau đó người đuổi theo?"

"Đương nhiên! Bốn cái tên kia không biết xấu hổ cả gan bay nhảy tụ tập nhau phi tới Kim Loan điện! Chuyện này đâu có thể giải quyết bằng nước bọt được!" Nói tới đây trong mắt Linh Linh Phát tràn đầy bi phẫn. Lúc này mây đen bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt u mê của Lăng Tiếu, cái biểu cảm mà mỗi khi hắn nghe Phật Ấn lại hiện ra.

"Về sau ta đưa kim bài ra, dọa cho mấy tên gia hỏa này sợ té cứt té đái, đành phải lưu bí tịch lại để mua cái mạng!"

Lăng Tiếu nháy mắt mấy cái, sững sờ nói: "Con xin người, người chém xong chưa? Giờ thì kể sự thật đi!"

"Ặc, tất cả là thật mà! Thiên Ngoại Phi Tiên sờ sờ đây này! Ngươi còn không tin?" Linh Linh Phát tỏ ra vô cùng oan ức , buồn bực khi Lăng Tiếu không tin mình.

Nhìn vẻ ngoài rất oan ức nhưng lại đầy bỉ ổi của Linh Linh Phát,Lăng tiếu không nhịn được nhẹ nói: "Có phải là người tìm cái thang rồi leo lên nóc nhà,sau đó lấy kim bài ra thóa mạ bốn tên cao thủ, sau hồi bọn chúng liền đem bí tịch cho người?"

"Aaa...? Làm sao ngươi biết?"

"Đoán ." Ân, ta xem phim rồi mà, hắn cười thầm trong bụng.

"Sư phụ định luyện cái này sao?" Lăng Tiếu nhìn nhìn bí tịch hỏi.

"Đương nhiên là luyện rồi! Ta nhìn qua thì thấy bốn tên gia hỏa kia cũng rất đáng tin cậy mà." Linh Linh Phát vuốt cằm nói.

"Đáng tin cậy? Bốn tên già cả hèn mọn bỉ ổi có gì mà đáng tin cậy đấy!" Lăng Tiếu nghĩ đến hình tượng bốn tên gia hỏa trong bộ phim ở kiếp trước không khỏi thấy buồn cười.

Linh Linh Phát ngạc nhiên nói: "Hèn mọn bỉ ổi? Không phải a! Rất là ngọc thụ lâm phong, mặc dù không có đẹp trai, phong độ bằng ta!"

Lăng Tiếu nghe vậy cả kinh, trong đầu như bị điện giật. Không giống kịch tình!

Linh Linh Phát thấy Lăng Tiếu quỷ dị trầm mặc xuống, không khỏi có chút nghi hoặc. Nhưng Lăng Tiếu cũng không có thời giờ để ý chuyện đó, bây giờ trong đầu hắn toàn là sự khác nhau giữa phim ảnh và sự thật hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.