Bảo Mẫu Cổ Đại

Chương 12: Nhập Cung





Mấy ngày lặn lội trong rừng tuy vất vả nhưng lại không gặp trở ngại gì. Nhóm người Bạch lão một đường thuận lợi nhập kinh. Họ không trực tiếp đưa Diệp Hi Cẩn vào cung mà tiến nhập phủ thái phó. Vừa đến cửa, một hàng người hầu cung kính chỉnh tề ra nghênh đón, đi đầu là quản gia Bạch Lâm. Họ cung kính hành lễ: "thập bát hoàng tử vạn an! nhị lão gia vạn an! Cổ tiên sinh vạn an!". Bạch lão khoát tay cho họ lui xuống chỉ để lại một mình Bạch quản gia.
"Bạch Lâm, đại ca ta về chưa?".
Bạch quản gia cung kính đáp: "thưa nhị lão gia, đại lão gia đã về từ hai ngày trước, hiện đang ở viện chính chờ người".
Bạch quản gia dẫn mọi người đi vào tiền viện. Trong phòng khách, Tuyền Cơ lão nhân đang ngồi trên ghế chủ vị, hai bên là hai hộ vệ thiếp thân Bạch Phượng và Bạch Dật. Thấy nhóm người Bạch lão xuất hiện, Tuyền cơ lão nhân lộ rõ vui mừng, rốt cuộc lo lắng đã có thể buông xuống.
Mọi người tiến lên hành lễ với Tuyền Cơ lão nhân. Diệp Hi Cẩn một đường lao vào lòng sư phụ. Tuyền Cơ lão vuốt ve mái tóc của Diệp Hi Cẩn, lão luôn yêu thương đứa đồ đệ nhỏ nhất này. Nhìn tiểu đồ đệ khỏe mạnh, tuy vẫn còn gầy nhưng đã khá hơn trước rất nhiều, lão thấy vui trong dạ.
"Cẩn nhi không sao là tốt rồi. Mọi người chắc đã mệt, nên về nghỉ ngơi đi. Bạch Lâm, chuẩn bị phòng cho Cổ lão đệ". Bạch quản gia cung kính thưa vâng rồi dẫn Cổ lão về phòng.
Mọi người đều hành lễ rồi về phòng.
Tối hôm đó, huynh đệ họ Bạch: Tuyền Cơ lão và Bạch lão cùng Cổ lão ngồi trong một đình viện đối tửu. Bạch lão nhất nhất kể lại mọi việc xảy ra trên đường cho đại ca mình, kể cả bệnh tình của Diệp Hi Cẩn. Tuyền Cơ lão trầm tư suy nghĩ chốc lát rồi hỏi đệ đệ của mình.
"Bạch Chí, đệ còn giữ số thuốc của tiểu cô nương kia không?".
Bạch lão từ nhẫn không gian mang ra vài viên thuốc cùng bình lọ. Tuyền Cơ lão tỉ mỉ đánh giá số thuốc rồi nhíu mày: "thuốc này thực sự có thể giải độc rắn?".
Bạch lão cùng Cổ lão gật đầu xác nhận. Bạch lão hướng Tuyền Cơ lão nói thêm.
"Đại ca, thuốc này quả thực rất hiệu nghiệm, không có nó e rằng bọn đệ không qua khỏi rừng rậm. Tuy thuốc không hóa giải hết độc tố nhưng nếu sau khi bị rắn cắn, cộng thêm trước đó đã qua thao tác sơ cứu, uống thêm thuốc vào sẽ không nguy đến tính mạng".
Tuyền Cơ lão cảm thấy hứng thú: "sơ cứu thế nào?".

Bạch lão thuật lại những gì Diệp Hi Cẩn đã nói trước đó. Phương pháp sơ cứu khi bị rắn cắn, nhìn tuy đơn giản nhưng thực chất lại quyết định sống còn của người bị rắn độc cắn. Cổ lão ở bên cạnh cũng phụ họa:
"Lão đại, tiểu nha đầu kia còn có loại kim sang dược thần kỳ. Kim sang dược này vừa có thể uống vừa có thể rắc lên vết thương. Tiểu tử Dung Hiên kia nhiều lần bị thương, sau khi dùng thì vết thương chỉ ba ngày là khép lại".
Không đợi Tuyền Cơ lão phản ứng. Cổ lão lại huyên thuyên đủ thứ về thức ăn có thể cất trữ cả năm, về cây kim chỉ đường, về cái túi có thể chui vào ngủ vô cùng ấm áp, cái nhà nhỏ có thể xếp lại mang theo bên người, đặc biệt là que gỗ chỉ cần cọ vào hộp của nó là có lửa...Bất quá, mấy món đồ đó đã bị Diệp Hi Cẩn tịch thu lại khiến Cổ lão vô cùng ấm ức.
Tuyền Cơ lão nghe hai người thuật lại cũng thấy thần kỳ. Bất quá không như Cổ lão, Tuyền Cơ lão lại có hứng thú với số dược kia. Thuốc được bào chế rất tinh xảo, không có mùi dược thảo quá nặng lại rất công hiệu. Tuyền Cơ lão đưa vài viên thuốc cho hộ vệ Bạch Dật, ý định gửi về cho Thiên Cơ lão nhân để nghiên cứu. Cổ lão vừa huyên thuyên xong cũng quay qua oán trách lão ca của mình:
"Ta nói này lão ca, nếu không phải huynh bảo ta đi điều tra phủ thái tử, giờ này nha đầu kia đã là hảo đệ tử của ta rồi".
"Ngươi chắc nha đầu kia sẽ nhận thức ngươi?". Dừng chốc lát rồi Tuyền Cơ lão lắc đầu: "Nha đầu kia xem ra rất sợ phiền phức".
Cổ lão như không đồng ý: "lão ca, nó chỉ là oa nhi 6 tuổi!". Tuyền Cơ lão lắc đầu xem như không bàn tới nữa.
Ba người lại tiếp tục thảo luận kẻ chủ mưu bắt cóc Diệp Hi Cẩn. Mọi manh mối như có sợi chỉ dẫn tới phủ thái tử và Hồng lạc lâu. Dựa vào đối phương có tiên thảo Mê Mộc, rất có thể cùng là kẻ hạ độc Tuyền Cơ lão nhân. Kẻ có thể thần không biết, quỷ không hay ra tay ám hại đệ nhất thần y của Thiên Vũ quốc, nắm được nhược điểm của Bạch lão, ra tay bắt cóc một hoàng tử trong cung cấm, thế lực quả không thể xem thường.
Tuyền Cơ lão cảm thấy kinh thành đã không còn an toàn nữa. Lão muốn mang Diệp Hi Cẩn rời đi nhưng dù sao vẫn phải nể mặt sư đệ. Lão và Thiên Vũ đế mặc dù hiện tại là quan hệ vua tôi nhưng Thiên Vũ đế luôn cư xử có lễ, đối với lão một mực tôn kính. Hai người luôn giữ mối quan hệ đồng môn.
Diệp Hi Cẩn sống trong cung quả thật quá hung hiểm. Nhưng lão biết làm sao khi hắn ngoài là đồ đệ của mình, hắn còn là nhi tử của sư đệ, hắn vẫn còn một vị mẫu phi, một ông ngoại tể tướng. Dù sư phụ có tốt đến đâu thì vượt sao qua huyết thống thân tình. Cũng may Diệp Hi Cẩn cũng đã đến tuổi luyện võ, lão có thể cử người của mình theo sát dạy dỗ Cẩn nhi. Nghĩ thế, Tuyền Cơ lão lại tiếp tục đối ẩm, lòng sầu muộn không thôi.
Diệp Hi Cẩn sau khi vào phòng, bé đóng cửa không cho người hầu vào. Vừa tiến vào không gian, An An đã tươi cười đón bé. Đã mấy ngày rồi Diệp Hi Cẩn mới trở về. An An giúp bé tắm rửa thay y phục. Nàng nấu bữa ăn khuya cho Diệp Hi Cẩn. Súp cua cùng bánh mì thơm lừng ột bữa ăn nhẹ. Ăn xong, nàng và Diệp Hi Cẩn trở lại trên chiếc giường ấm áp quen thuộc của hai người.
Sáng sớm hôm sau, phủ thái phó tiếp nhận thánh chỉ, tuyên thập bát hoàng tử Diệp Hi Cẩn tiến cung.
--------------++++++++-----------

Trong thư phòng Thiên Vũ đế đã đầy ắp người. Trên ghế chủ vị là Thiên Vũ đế trong bộ hoàng bào uy nghi. Thiên Vũ đế do dùng Dưỡng xuân niên vào lúc ngũ tuần nên diện mạo hoàng đế là một trung niên nam tử. Bên cạnh hoàng đế là bốn vị quý phi có phẩm vị cao nhất hậu cung: Thần phi Trầm Tích, Lam phi Liễu Yến, Hồng phi Liễu Ngọc, Tiên phi hiện tại là Trần Nghiên cùng một đoàn mỹ nhân bên dưới hơn 20 người.
Bốn vị phi tử đứng đầu hậu cung, mỗi người mỗi vẻ, mỗi người đều được Thiên Vũ đế ban cho thánh dược giữ tuổi xuân. Cũng chính vì vậy không ít nữ nhân luôn muốn nhập cung, nếu may mắn họ sẽ có cả quyền lực và tuổi xuân. Điều này dẫn đến hậu cung của Thiên Vũ đế là hậu cung tàn khốc nhất, ác liệt nhất. Thiên Vũ đế có tất cả 18 hoàng tử và 5 công chúa, nhưng do đấu tranh hậu cung nay chỉ còn lại 6 hoàng tử. 5 vị công chúa thì 2 vị đã sang lân bang hòa thân, 3 vị còn lại lớn nhất chỉ mới 2 tuổi.
Hậu cung mỹ nhân như mây nhưng phi vị lại rất đơn giản. Thê tử chính thức của hoàng đế là hoàng hậu, hiện nay vẫn trống. Dưới hoàng hậu là bốn vị quý phi cùng cấp bậc là Thần phi, Tiên phi, Lam phi, Hồng phi, giai vị đều là nhất phẩm. Dưới nữa là quý nhân giai vị từ ngũ phẩm đến nhất phẩm, tất cả nữ nhân còn lại đều gọi là mỹ nhân không có giai vị. Phi vị mỹ nhân tuy là chủ tử nhưng địa vị trong cung chỉ hơn cung nữ và nô tài.
Diệp Hi Cẩn sau khi vào thư phòng hành lễ với hoàng thượng cùng bốn vị quý phi thì lui lại đứng cạnh Thần phi. Theo lễ nghi, hoàng tử và công chúa chỉ hành lễ với phi tử có phẩm giai quý phi nhất phẩm trở lên còn những phi tử có phẩm vị thấp hơn phải hành lễ lại với họ.
Lam phi trên ghế chủ vị nhìn Thần phi đầy ngụ ý. Nàng che miệng khẽ cười: "Trầm tỷ tỷ a, khó khăn lắm thập bát mới trở về. Sao tỷ lại không một câu an ủi vậy? Dù sao thập bát cũng được nuôi dưới gối của tỷ".
Một bên Hồng phi cũng lắc đầu tỏ ra thương tiếc: "ai da, không biết là ai trước kia khóc lóc thảm thương cầu xin hoàng thượng được nhập cung chăm sóc cháu nhỏ. Thập bát thật là đáng thương, bị chính a di của mình lấy cớ nhập cung. Haz....".
Bị châm chọc nhưng Thần phi không hề lúng túng. Nàng một bước quỳ xuống trước mặt hoàng đế, ánh mắt nhu tình nhưng thái độ rất cương quyết:
"Hoàng thượng, là thần thiếp quá thương xót Cẩn nhi quanh năm đều ở trên giường bệnh. Nhất thời mềm lòng lời khẩn cầu mới cho thập bát ra ngoài thông khí. Đều là lỗi của thần thiếp, xin hoàng thượng trách phạt". Bề ngoài Thần phi nhận hết trách nhiệm nhưng qua xảo ngữ của nàng, mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu Diệp Hi Cẩn.
Thiên Vũ đế vẫn chưa tỏ thái độ trách cứ. Những phi tử còn lại thì vờ như không liên quan đến mình. Dù là ai ở đây, họ cũng không có khả năng đắc tội, ai bảo địa vị của họ thấp kém hơn người.
Tiên phi Trần Nghiên cũng không có ý tham vui. Bên cạnh Hồng phi cùng Lam phi vẫn không bớt lời châm chọc, thương tiếc cho vị hoàng tử vắn số mất mẹ. Thiên Vũ đế thu vào mắt tất cả, nhấp một ngụm trà thơm, ra hiệu cho Quách công công đỡ Thần phi đứng lên, cuối cùng hoàng đế đưa ra quyết định:
"Ái phi không cần tự trách, Cẩn nhi cũng không có lỗi gì. Phụ hoàng thấy sức khỏe con đã tốt lên nhiều". Dừng chốc lát lại tiếp: "Tuy con vừa thoát nạn nhưng lại không kịp tham dự lễ tế thần của năm nay. Phụ hoàng cũng là suy nghĩ cho con sẽ bị thần trừng phạt nên tháng này canh giữ thần điện sẽ do con chủ trì. Cẩn nhi, canh giữ thần điện là cách chuộc tội tốt nhất".
"Hoàng thượng! Thập bát hoàng tử còn quá nhỏ để canh giữ thần điện. Huống chi...hoàng tử lại có bệnh trong người. Xin hoàng thượng hãy để hoàng tử dùng cách khác để chuộc tội với chư thần".

Bạch Phượng chịu phó thác của Tuyền Cơ lão nhân đưa Diệp Hi Cẩn về cung, bất bình lên tiếng. Hoàng thượng làm như vậy khác nào phế luôn tiểu hoàng tử. Thần điện được xây dựng trong mật thất dưới lòng đất, nơi đó vừa lạnh lại vừa ẩm ướt lại thiếu ánh sáng. Ngay cả người lớn khỏe mạnh còn không chịu được huống chi một đứa bé đang mang bệnh.
Thần phi ở một bên cũng cầu xin cho thập bát: "hoàng thượng, thập bát đúng là còn quá nhỏ không thể giữ thần điện. Xin hoàng thượng hãy nghĩ lại".
Mặc dù rất không thích Diệp Hi Cẩn nhưng dù sao cũng là con thừa tự của mình, nàng còn dùng nó để tranh vị trí thái tử. Từ lúc nhập cung, để lấy lòng hoàng đế nàng đã dùng Ngọc Cốt Cao giúp cơ thể mềm mại như nước, tóc đen mượt, da dẻ mịn màn. Tuy được lòng thánh nhan ban cho thánh dược Dưỡng Xuân Niên trăm tuổi nhưng đổi lại thân thể quá tổn hao, khó khai mầm nở nhụy. Dù sao Diệp Hi Cẩn vẫn là cháu ruột của nàng, không có nàng nó có thể đứng vững trong cung sao? Dù nàng đối xử với nó ra sao thì nó vẫn phải nhìn sắc mặt nàng mà sống.
Thần phi Trầm Tích luôn tự cho là đúng, tự ý quyết định cuộc đời của Diệp Hi Cẩn. Nào đâu biết rằng nhân quả tuần hoàn, nàng gieo hạt đắng sao có thể thu quả ngọt? Diệp Hi Cẩn sẽ cho người tùy tiện bày bố hay sao? Con sói con tuy nhìn đáng yêu nhưng nếu cho nó thời gian trưởng thành, móng vuốt sắc của nó sẽ thần không biết, quỷ không hay đoạt bao mệnh người. Con sói con chỉ thuần phục một người duy nhất.
Thiên Vũ đế nhíu nhíu mày, đầu óc vi chuyển, ôn hòa nói: "trẫm cũng biết là vậy, nhưng là chúng ta không thể đắc tội với thần được. Trẫm cũng là lo nghĩ cho Cẩn nhi. Haz....vậy Bạch hộ vệ có cách nào ổn thỏa không?".
Lão hồ ly! Bên trong không gian An An nghiến răng nghiến lợi mắng lão hoàng đế. Rõ ràng muốn xử phạt nhưng lại giả vờ giả vịt. Dù sao Thiên Vũ đế cũng là quân chủ một nước, việc dính dáng đến thần điện sao có thể cho bất kỳ ai tham dự vào?
Bạch phượng bị hỏi lại á khẩu không thể nói gì. Tuy vậy, hắn cũng không buông bỏ, một chân quỳ xuống thỉnh cầu Thiên Vũ đế xử nhẹ cho Diệp Hi Cẩn. Các vị mỹ nhân còn lại cũng ỏng ẹo cầu xin cho có lệ.
Thiên Vũ đế dù rất căm hận nhưng hắn vẫn phải kiềm nén, bây giờ chưa phải lúc xung đột với Tuyền Cơ.
"Vậy đi, tuy không thể canh giữ thần điện nhưng phải bái tế bù trừ. Mỗi ngày Cẩn nhi phải đến thần điện quỳ bái nửa canh giờ mỗi sáng sớm cho hết tháng này. Đây đã là hình phạt nhẹ nhất rồi".
Một câu cuối của hoàng đế chặn lại lời cầu xin của tất cả mọi người. Phải biết tội mạo phạm thần linh là một trong những đại trọng tội, chẵn những bị lăng trì xử tử cả nhà mà còn bị mọi người phỉ nhổ, thần linh sẽ nguyền rủa, thậm chí so với tội mạo phạm hoàng tộc còn nghiêm trọng hơn. Hoàng đế đã nhượng bộ như vậy nên Bạch Phượng đành phải chấp nhận.
Mọi chuyện cứ như vậy được giải quyết. Diệp Hi Cẩn theo Thần phi về Thần Tích cung. Những người khác thấy tuồng diễn chấm dứt cũng lục tục về cung của mình.
Vừa vào Thần Tích cung, Thần phi không kìm được tức giận ném tất cả mọi thứ xả giận. Cái con tiện tỳ họ Liễu lại dám châm chọc nàng, còn không nhìn phía sau nàng là ai? Đường đường chính nữ tể tướng phủ, lúc nào lại chịu qua ủy khuất này.
Cung nữ Thải nhi dè dặt mang trà hoa vào cho Thần phi cũng không dám lên tiếng. Mỗi khi Thần phi nổi giận sẽ có kẻ chịu tội. Nàng không tiếng động lui hai bước, dẫm lên chân của cung nữ phía sau mình.
Một tiếng thét chói tai vang lên càng chọc giận Thần phi, chỉ thấy Thần phi một bước dài đi đến, tay vung lên liên tiếp tát vào mặt cung nữ kia, theo sau là tiếng mắng chửi trút giận không ngớt. Thần phi cứ tưởng tượng mặt cung nữ kia như hai kẻ tiện tỳ nàng căm hận, ra sức tát, ra sức đánh không hề nương tay. Thẳng đến khi tay Thần phi không chịu được, cung nữ Thải nhi tiến lên tiếp tục công việc của chủ tử. Huyết tinh nhộm đỏ Thần Tích cung, các cung nữ, thái giám còn lại đều run như cầy sấy, đầu cúi thấp xuống không dám phát ra tiếng.
Vì Thải nhi có học qua võ công, chẳng mấy chốc mặt cung nữ kia toàn máu là máu, răng của nàng kia không còn cây nào, cơ thịt nhầy nhụa máu, nhìn không ra hình ra dạng, hơi thở chỉ còn là sợi chỉ mỏng manh.

Thải nhi xin phép Thần phi cho người dọn dẹp sạch sẽ. Biết Thần phi đã nguôi giận, nàng rót một tách trà thổi nguội rồi dâng cho Thần phi, chân chó nịnh nọt: "nương nương, cái bọn tiện tỳ đó người không nên quá nhân từ, tay người mềm mại lại mịn màn, trân quý hơn ngọc sao có thể chạm vào thứ dơ bẩn. Lần sau vẫn là để nô tỳ thay người giáo huấn chúng nha".
Thần phi hớp một ngụm trà thơm cũng không nói gì, vừa rồi phát tiết nàng có phần khan cổ. Nàng thừa biết cung nữ Thải nhi làm trò nhưng bất quá nàng lại thích công phu miệng lưỡi của nàng ta, nữ nhân ai lại không thích nghe lời bùi tai chứ.
Sau một lúc cổ họng đã bớt đau, Thần phi quắc mắt sang đầu xỏ mọi chuyện. Diệp Hi Cẩn bị Thần phi nhìn đến, từng tế bào đều run lên nhưng bé vẫn quật cường chịu đựng, cùng lắm là ăn thêm một trận đòn nữa thôi.
Thần phi định như mọi khi cho thái giám mang gia pháp, nàng vẫn thường dùng bạo lực áp chế thập bát, tạo tâm lý sợ sệt để hắn không dám phản kháng nàng. Bất quá lần này lại khác, trên tay Diệp Hi Cẩn đeo một chiếc nhẫn màu đen, là nhẫn trữ vật mà tỷ tỷ để lại.
Năm xưa khi tỷ tỷ tiến cung, phụ thân mang chiếc nhẫn duy nhất của Trầm gia làm của hồi môn. Đây là điều Thần phi căm hận không thôi. Nhẫn trữ vật cất trữ toàn bộ gia sản của Tiên phi Trầm Hương, đều là báu vật hiếm có. Tiên phi lúc đó là sủng phi được hoàng thượng thích nhất, lại từng có ân với Tuyền Cơ lão nhân, báu vật thượng phẩm nhân gian làm sao thiếu, biết đâu chừng còn cất trữ Dưỡng Xuân Niên?
Thần phi nhìn chiếc nhẫn, tâm càng lúc không nhịn được, nàng một phát bắt lấy Diệp Hi Cẩn, thô bạo gỡ xuống chiếc nhẫn, thèm thuồng nhìn nó không rời mắt.
Dù Thần phi có tham muốn hơn nữa thì cũng không giành được, Diệp Hi Cẩn vẫn chân chính là chủ nhân chiếc nhẫn.
Diệp Hi Cẩn tuy phẫn nộ nhưng bé cố nhịn xuống. Một khắc qua đi, Thần phi vẫn chưa có ý trả lại. Nàng thu chiếc nhẫn vào tay, mang vào thử thử rồi chán ghét lấy xuống, màu sắc chiếc nhẫn quá tối, không một chút đẹp mắt. Nàng giao chiếc nhẫn cho Phương ma ma cất vào bảo khố. Diệp Hi Cẩn phẫn nộ không còn nhịn được nữa: "mẫu phi, kia là nhẫn của thần nhi, xin người trả lại cho thần nhi".
Thần phi ẩn ẩn ý cười thâm hiểm: "Cẩn nhi a! Đừng nói chiếc nhẫn này vốn là Trầm gia chi bảo, ngươi sớm muộn gì vẫn phải trả lại". Dừng lại trong chốc lát, Thần phi kéo sát gương mặt Diệp Hi Cẩn đối diện với mình, móng tay dài bấm sâu vào khuôn mặt non nớt của bé, gằng từng tiếng: "ngay cả ngươi cũng là sở hữu của Trầm gia, ngươi...không ...thoát...đâu". Nói xong quay qua cung nữ Thải nhi phân phó: "thập bát hoàng tử xem ra đã quên ơn vị dưỡng mẫu này rồi. Thải nhi! Mau giúp hoàng tử nhớ lại những gì đã quên đi".
Cung nữ Thải nhi vâng dạ một tiếng. Một lúc sau, một cung nữ khác mang ra một hộp gỗ lim. Thải nhi mở hộp ra, bên trong là một hàng châm tuyến dày đặc. Châm tuyến này vốn dùng trong thêu thùa, bất quá ở chỗ Thần Tích cung nó được gọi là gia pháp. Châm tuyến vừa mảnh vừa nhỏ, châm vào người chỉ khiến đau nhức chứ không để lại thương tích. Dù sao thân phận hoàng tử của Diệp Hi Cẩn không thể loạn đánh. Cách làm này vừa che dấu mắt người ngoài, vừa có thể thị uy được Diệp Hi Cẩn.
Diệp Hi Cẩn cắn răng chịu đựng quyết không kêu ra tiếng. Dù bé có kêu lên thì cũng chẳng ai nghe, càng phát ra đau đớn chật vật càng khiến Thần phi đắc ý. Một bên, cung nữ Thải nhi liên tiếp hạ châm, mỗi châm hạ xuống cắm ngập vào da thịt yếu ớt của Diệp Hi Cẩn.
An An ở trong không gian bấm móng tay đến bật máu. Nước mắt nàng không tự chủ rơi xuống, trên môi nàng đã xuất hiện mấy đường chỉ máu, đôi mắt phẫn hận nhìn vào Thần phi, phải cố gắng lắm nàng mới không vọt ra bóp chết ả. Nàng vận khí đánh vào mê huyệt của Diệp Hi Cẩn, đôi mắt bé từ từ nhắm lại, lâm vào hôiy Diệp Hi Cẩn không có phản ứng, không chỉ cung nữ Thải nhi mà tất cả mọi người đều hoảng sợ. Đưa một ngón tay thăm dò hơi thở, xác nhận hoàng tử chỉ bị hôn mê mới thở phào nhẹ nhõm. Thần phi chán ghét cho thái giám mang Diệp Hi Cẩn về phòng, căn dặn Phương ma ma trông chừng bảo khố cẩn thận. Xong mọi thứ, Thần phi viết thư gửi cho phụ thân mình giúp tìm pháp sư khưu trừ khế ước nhẫn.
Pháp sư là nghề luôn được mọi người kính ngưỡng, địa vị còn quan trọng hơn cả thần y. Chỉ có pháp sư cao thâm mới giải trừ được khế ước của nhẫn trữ vật nhưng phải đổi lại 10 năm tuổi thọ của họ. Chính vì vậy các pháp sư chỉ đồng ý giải trừ khế ước khi người nhờ vả tặng lại họ thánh dược Dưỡng xuân niên bù vào tuổi thọ bị hao tổn kèm theo một phần lễ vật.
Thần phi ở một bên suy nghĩ, nếu nàng nhớ không lầm thì tỷ tỷ được tặng ba khỏa dược, nếu tỷ tỷ đã dùng một khỏa thì bên trong vẫn còn hai khỏa, vừa vặn trả thù lao pháp sư thì nàng vẫn còn một khỏa đan dược. Đó là chưa kể bên trong cất trữ bao nhiêu là bảo vật, sau này nàng đã có nhẫn, không lo tài sản của nàng bị người nhòm ngó, những ám vệ ở bảo khố có thể rút về bảo vệ nàng, tùy nàng điều động. Nghĩ đến viễn cảnh tương lai, Thần phi lại lo đêm dài lắm mộng, truyền gọi Phương ma ma đưa nàng chiếc nhẫn, tuy xấu xí nhưng nàng còn nhờ nó giữ bảo khố a. Thần phi đeo nhẫn vào tay rồi chìm vào mộng đẹp.
Nửa đêm khuya khoắt, một bóng đen nhỏ gầy thoắt ẩn thoắt hiện trong Thần Tích cung. Bóng đen thoải mái di chuyển, tránh thoát từng lớp ám vệ trong bóng tối, ung dung tiến vào phòng ngủ của Thần phi Trầm Tích. Bóng đen khoát khoát tay, chỉ thấy Thần phi vốn an ổn trên noãn sàn bổng dưng biến mất. Bóng đen cũng không chần chờ lập tức thoát ra ngoài, những nơi bóng đen đi qua chỉ để lại từng cơn gió sắc nén. Bên ngoài nhóm cung nữ thái giám vẫn không hay biết gì, họ vẫn kính kính cẩn cẩn canh giữ cửa trong gió lạnh



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.