Bảo Mẫu Mềm Mại Nhiều Nước Của Hắn

Chương 10



10. Thủ dâm cho vợ/xuất tinh vào mặt/ tìm thấy âm hộ của vợHôm nay Hạ Nguyên ra ngoài mua đồ, tiện mua luôn một hủ ủ đồ chua mang.

Hôm qua cậu đã suy nghĩ, đợi khi có tiền mua điện thoại và làm việc bán thời gian, cậu phải chuẩn bị một số đồ ăn liền tiện lợi như đồ chua, bánh bao và những thứ tương tự.

Nhưng cậu không dám đưa những thứ này cho Bùi Nam Thạch - người chỉ ăn đồ tươi mới. Cậu định từ giờ trở đi sẽ tự mình chuẩn bị những thứ này, để có thể thoải mái xử lý bữa sáng và bữa trưa, tiết kiệm nhiều thời gian hơn cho công việc bán thời gian.

Buổi chiều, Hạ Nguyên vừa nhào bột để lên men thì tiếng chuông ngoài cửa phòng khách vang lên.

Cậu vội vàng bước ra mở cửa. Người đến là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen với mái tóc ngắn chuẩn mực.

Mang theo nụ cười hiền lành trên môi, người đàn ông tự giới thiệu với cậu: "Hạ Nguyên, tôi là Lê Triều, trợ lý của Bùi Nam Thạch."

"A, xin chào, Lê tiên sinh” Hạ Nguyên cung kính chào hỏi.

Lê Triều cười nói: "Cậu không cần trịnh trọng với tôi như vậy, tôi chỉ lớn hơn cậu mấy tuổi thôi, cứ gọi tôi là anh Lê, tôi sẽ gọi cậu Tiểu Nguyên, để thoải mái một chút."

“Ồ, được thôi, anh Lê.” Hạ Nguyên đồng ý, hỏi anh: “Anh cần gì ạ?”

“Chờ một chút.” Lê Siêu nói, sau đó bảo đằng: “Dọn vào.”

Hạ Nguyên nhìn sang, nhận ra bên ngoài có hai người, mỗi người cầm năm sáu hộp đựng giày, sau khi đặt mười hai hộp thành chồng theo chỉ dẫn của Lê Triều, họ liền đi ra ngoài.

Hạ Nguyên nhìn mấy cái kia vừa liếc qua bao bì đã thấy đắt tiền, nghi hoặc hỏi: “Anh Lê, đây là giày mà Bùi tiên sinh mới mua à?"

Lê Triều trông giống như một người có vẻ ngoài hiền lành tính tình tốt bụng, nhất là khi anh ta cười lên.

Anh ta chỉ vào hai cái hộp, nói: “Hai đôi giày da này là của Bùi tổng, còn lại là của cậu.”

“Hả?" Hạ Nguyên ngỡ mình nghe nhầm, ngơ ngác mở miệng.

“Công ty có một đối tác sản xuất giày da, gần đây đang chuẩn bị phát triển các sản nghiệp khác nên đặc biệt làm vài đôi gửi tặng Bùi tổng.” Lê Triều giải thích.

Hạ Nguyên: “Nhưng tại sao lại có phần tôi?”

Lê Triều: “Bởi vì trước đây nơi này luôn làm giày da, nhưng các đột nhiên phát triển mẫu mã khác khiến họ chưa nắm bắt được kích cỡ, vì vậy ngoại trừ đôi giày da gửi cho Bùi tổng, số còn lại đều quá nhỏ. Nhưng suy cho cùng, đó cũng là quà của khách hàng khó có thể từ chối, nhà Bùi tổng không có anh em nào khác để gửi đi nên nghĩ đến Tiểu Nguyên, size giày của cậu nhỏ hơn của ngày ấy, có lẽ cậu có thể mang vừa.”

Hạ Nguyên đột nhiên ý thức được: "Ồ, thì ra là như vậy. Nhưng anh Lê à, anh có định nói cho khách hàng biết vấn đề của họ không, nếu không sau này họ tiếp tục sẽ gửi giày cỡ nhỏ cho Bùi tiên sinh mất."

Lê Triều cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ nói chuyện riêng với họ."

“Ừm, tôi nghĩ nhờ có Bùi tiên sinh mà mình được lợi lớn rồi."

Ánh mắt Hạ Nguyên cong thành hình lưỡi liềm, mặc dù cậu vẫn chưa biết mình có mang vừa những đôi giày kia hay không, nhưng Hạ Nguyên nghĩ rằng nếu to thì cậu sẽ nhét ít bông vào, còn nếu nhỏ thì chỉ cần mang nhiều hơn sẽ nới lỏng được chúng. Tóm lại, cậu rất vui mừng vì đã có được vài đôi giày mà không mất gì.

Cậu cúi đầu chào Lê Triều nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh Lê. Cảm ơn anh rất nhiều."

"Không, không, không, đây không phải do tôi tặng." Lê Triều vội vàng ngăn cản cậu, “Muốn cảm ơn tôi thì chi bằng cảm ơn ông chủ nhé."

Hạ Nguyên gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi, Bùi tiên sinh quả thực là một người đàn ông vô cùng vô cùng tốt bụng.”

Lê Triều cười hai tiếng không rõ ý tứ: "Ha ha, đúng vậy."

Sau khi Lê Triều rời đi, Hạ Nguyên lập tức hứng thù bừng bừng lấy mười đôi giày miễn phí được gửi đến ra, vô cùng thích thú đi thử, điều khiến cậu rất ngạc nhiên là tất cả đều vừa vặn.

Mười đôi giày với mười hai kiểu dáng khác nhau, nhưng mỗi đôi đều tinh xảo đẹp mắt, chất lượng rất tốt. Đế rất mềm rất thoải mái khi mang.

Sẽ thật tuyệt nếu chúng có kích cỡ của bố mẹ nữa. Đôi giày dễ mang như vậy, cậu muốn gửi vài đôi về cho bố mẹ.

Lúc tối Bùi Nam Thạch trở về, Hạ Nguyên nhìn hắn với vẻ mặt cảm động đến chết cũng không phai, vừa bày tỏ lòng trung thành vừa cảm ơn hắn.

Ngoài miệng Bùi Nam Thạch nói đây chỉ là một sự cố tình nhưng trong lòng hắn lại tràn ngập sự hài lòng, tự đắc.

Hắn biết đĩ nhỏ sẽ thích chúng, còn đôi giày tồi tàn rách rưới của cậu đáng lẽ phải vứt đi từ lâu rồi.

Vào ban đêm, dã thú nguy hiểm đói khát lại lẻn vào hang ổ của con mồi nhỏ.

Bùi Nam Thạch lặp lại quá trình của hai đêm trước, khiến miệng và ngực của người kia sưng tấy đỏ bừng, sau đó trồng cả rừng dâu tây nhỏ rậm rạp lên người của người nọ.

Đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn da thịt đỏ trắng giao thoa, cảm giác hung bạo trong lòng cũng được xoa dịu vỗ dịu.

Vẻ mặt khi tối cảm ơn hắn của điếm nhỏ thật trong sáng lại dụ hoặc, thật muốn đặt cậu dưới thân bắt nạt đến phát khóc.

Lần sau phải để cậu mở rộng tầm mắt nhìn xem những vết đỏ trên người cậu đã được lưu lại lần lượt như thế nào, rồi bắt cậu chăm chỉ học tập sau đó tự thực hành giúp hắn thỏa mãn mong muốn được cậu trồng dâu tây nhỏ trên người mình.

Bùi Nam Thạch duỗi ngón trỏ móc lấy quần đùi của Hạ Nguyên kéo xuống, sau đó đặt lòng bàn tay to lớn của mình lên vùng kín được bao phủ bởi vải dệt màu xám đậm.

Đã cảm kích hắn như vậy thì nên thể hiện chút thành ý đi, phải không?

Bùi Nam Thạch tự cho là đúng, cầm lấy quả bóng nho nhỏ xoa xoa.

Chậc chậc, không cần nhìn cũng biết kích thước ở đó thật đáng thương.

Thảo nào cậu muốn quyến rũ đàn ông, bởi vì cậu không thể dụ dỗ được phụ nữ.

Đĩ nhỏ, chẳng lẽ vì bản thân không có nên mới để mắt tới con *** to của chồng sao?

Thực sự rất tham lam.

Hắn không nhanh không chậm cởi chiếc quần lót màu xám đen của cậu ra, để bé chim nhỏ màu hồng của Hạ Nguyên phơi bày ra ngoài.

Toàn thân Hạ Nguyên trắng nõn, ở đây càng trắng sáng hơn, không có một sợi lông mu nào nằm ở vị trí mềm mại đó, trông sạch sẽ lại dễ thương.

Người nhỏ, cu nhỏ, hoa cúc cũng nhỏ.

Hắn nắm lấy gậy th*t nhỏ vuốt ve nó một cách điêu luyện. dương v*t nhỏ đó nhanh chóng đứng dậy trong tay người đàn ông.

Ngay cả khi cậu đã hưng phấn nhưng vẫn chưa bằng lúc bình thường của hắn, thật đáng yêu.

Bùi Nam Thạch cởi quần, thả dương v*t to lớn vốn đã căng cứng sưng đau hoàn toàn đối nghịch với cây gậy th*t nhỏ màu hồng.

Cây gậy nhỏ màu hồng trông càng đáng thương và yêu đuối hơn khi so sánh với vật khổng lồ hung dữ màu đỏ sậm bên cạnh.

Bùi Nam Thạch một tay nắm lấy *** mình, tay còn lại ôm ấp bé chim của Hạ Nguyên, bắt đầu vuốt ve nó nhịp nhàng từ chậm đến nhanh.

Trong giấc ngủ say, Hạ Nguyên như bị một sức lực kỳ quái kéo lên trên, thân thể nhẹ như một quả bóng bay không tìm được trọng lực. Cậu vùng vẫy cố gắng tiếp đất, muốn tìm lại cảm giác của chính mình, nhưng lực đẩy thôi thúc cậu bay lên nhanh hơn, cảm giác mất kiểm soát càng lúc càng dữ dội.

“Ưm... đừng..."

Hạ Nguyên ưm ư mấy tiếng, giọng nói nhẹ nhàng từ không trung truyền vào ốc tai của Bùi Nam Thạch, nháy mắt đốt cháy ngọn lửa cuồng nộ trong cơ thể hắn.

Bàn tay của Bùi Nam Thạch siết chặt, lòng bàn tay với những vết chai mỏng chà xát vào da thịt non nớt, hung hãn trượt lên trượt xuống.

Sau khoảng mười lần tuốt, bàn tay chợt cảm thấy có gì đó giật nảy, cùng hơi thở gấp của Bùi Nam Thạch, miệng Hạ Nguyên phát ra hai tiếng “a a”, dương v*t nhỏ chậm rãi mềm xuống.

Bùi Nam Thạch nhìn tinh dịch trên tay mình, trong lòng cười lạnh.

Mới bấy nhiêu đã bắn, thật vô dụng.

Hắn lau tinh dịch do Hạ Nguyên xuất ra vào quần trong, di chuyển vị trí, đưa con *** vẫn cứng ngắc sưng phồng của mình đặt lên mặt Hạ Nguyên, híp mắt nhìn chằm chằm khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, từ từ hoạt động.

Đầu khấc to cỡ quả trứng rất gần với cái miệng hơi hé mở, mỗi khi lòng bàn tay to trượt lên phía trên sẽ chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại.

Nhưng ngay cả sự tiếp xúc mơ hồ này cũng khiến tế bào trong cơ thể Bùi Nam Thạch vô cùng hưng phấn, máu chảy như điên.

Miệng nhỏ này mà bị hắn nhét *** vào thì mỗi đầu buồi thôi cũng có thể lấp đầy.

Khi đó, đĩ nhỏ không thể cử động lưỡi, chỉ có thể mút vào rút ra, thừa dịp rút ra hắn sẽ ma sát vào chiếc lưỡi nhỏ nhắn mềm mại của cậu. Dù đã cố gắng hết sức để ăn nhưng cậu chỉ có thể ăn được một phần ba cây hàng, phần lộ ra bên ngoài sẽ được cậu dùng đôi tay bao bọc xoa bóp phối hợp với chuyển động ra vào của miệng.

Miệng đĩ nhỏ sẽ bị con *** của hắn căng tròn ra, lúc mút, hai má cậu sẽ hóp lại thành vẻ dâm đãng, bởi vì không thể chịu đựng được, đôi mắt ngấn nước của cậu sẽ đáng thể nhìn hắn.

Chỉ nghĩ thôi mà hắn đã cảm thấy dường như Hạ Nguyên thật sự đang bú *** mình khiến *** của Bùi Nam Thạch trướng đến đau đớn.

Hắn nhắm mắt lại, đắm chìm trong suy nghĩ về cảnh tượng dâm mỹ đó, đồng thời tăng tốc chuyển động của tay.

Tiếng rên rỉ khàn khàn gợi tình mất kiểm soát phát ra từ cổ họng.

“Điếm nhỏ thích *** của chồng hả, cho cưng ăn, chỉ cho mỗi em ăn thôi.”

“Để lộ vẻ mặt dâm đãng như vậy, là cố tình dụ dỗ chồng à?”

"Hưm… đĩ nhỏ, miệng em mềm quá nóng quá, ăn *** giỏi quá."

"Ha...bé ngoan, bé ngoan, bảo bối ơi, thoải mái lắm..."

Hệt như *** bự được cái miệng nóng ẩm của Hạ Nguyên hút mạnh, Bùi Nam Thạch bị hút đến bắn tinh, từ mũi phát ra tiếng rên khẽ, một dòng dịch tanh tưởi đặc sệt phun ra từ lỗ tiểu, rơi xuống khuôn mặt trắng trẻo của Hạ Nguyên.

Trong lúc ngủ, Hạ Nguyên vô thức lau mặt, làm một đống tinh dịch càng thêm rối tinh rối mù, càng nhìn càng mạch loạn tim rung.

Sau khi được bắn súng, Bùi Nam Thạch cảm thấy toàn thân thoải mái thư giãn, hắn vẫn đang đắn chìm trong dư vị còn sót lại của tình dụ, nhìn khuôn mặt đầy tinh dịch của Hạ Nguyên với đôi mắt âm trầm, cảm thấy các tế bào trong cơ thể vốn muốn bình tĩnh lại sắp bắt đầu rục rịch vì hưng phấn.

Đĩ nhỏ này lúc nào cũng mang vẻ sắc tình cả.

Sắc mặt Bùi Nam Thạch đỏ bừng, trong mắt có cảm xúc dâng trào nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Hắn duỗi một ngón tay cạo lấy tinh dịch trên mặt Hạ Nguyên, đưa vào trong miệng hơi hé mở của cậu, khuấy động chiếc lưỡi mịn màng.

Điếm nhỏ thật dâm đãng, không chỉ muốn ăn *** của hắn mà còn nuốt cả tinh dịch của hắn, tham lam quá.

Cảm giác mềm mại  ẩm ướt từ đầu ngón tay khiến hắn muốn mút đôi môi của Hạ Nguyên, nhưng lại thấy hơi tởm tinh dịch của chính mình, vì thế đứng dậy đi vào phòng tắm lấy khăn lau khô cho cậu trước.

Khi lau bụng dưới cho Hạ Nguyên, Bùi Nam Thạch kéo quần cậu xuống vì có một ít tinh dịch dính vào mép quần, lúc hắn đang định lau sạch thì có một cảnh tượng khiến hắn giật mình trong giây lát.

Đây là gì?

Hắn vứt chiếc khăn đi, dang rộng chân người nọ để nhìn kỹ hơn.

Bên dưới gậy th*t hồng hào mềm mại không phải làn da mịn màng mà có một đường rạch nhỏ, hai bên khe hở là hai miếng thịt mềm múp míp như thịt nghêu.

Khoảnh khắc Bùi Nam Thạch duỗi một ngón tay lướt dọc theo khe hở, một lượng chất lỏng trong suốt tràn ra từ mị thịt xối xuống ngón tay thon dài của hắn.

Hắn đưa nó lên mũi ngửi rồi vươn người lè lưỡi khẽ liếm, chợt ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào dâm dật.

Đôi mắt hắn lập tức bốc cháy nhưng rồi bị bao phủ trong sương mù đen tối dày đặc.

Haha, thế mà lại có *** của con gái.

Đúng là đĩ nhỏ bẩm sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.