Bảo Mẫu Mềm Mại Nhiều Nước Của Hắn

Chương 14



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

14. Chuốc thuốc mê vợ/ khẩu giao cho bà xã

Sau khi Hạ Nguyên đưa cà phê cho ai đó xong thì quay lại phòng ngủ sửa sang lại quần áo. Mặc dù Bùi tiên sinh tức giận nhưng vẫn nói sẽ không đuổi cậu đi, Bùi tiên sinh đúng là người tốt.

Trước đây dì Lâm bảo tính khí Bùi tiên sinh rất thất thường, nhưng rõ ràng ngài ấy rất tốt mà, đã tốt bụng lại còn hào phóng, hơn nữa còn rất đẹp trai rất lợi hại, thực sự hy vọng rằng trong tương lai bản thân có thể may mắn được vào công ty của Bùi tiên sinh làm việc.

Nhưng trong phòng làm việc của Bùi tiên sinh hình như có một mùi lạ, hơi quen thuộc nhưng lại không nhớ ra đó là mùi gì.

Xem ra ngày mai phải dọn dẹp thư phòng trước.

Hạ Nguyên vui vẻ cất quần áo vào tủ, giữ lại bộ đồ ngủ để sau khi tắm mặc.

Bộ đồ ngủ là gồm quần đùi ngắn và áo cụt tay màu vàng kem, họa tiết chú chó con dễ thương chiếm một nửa cái áo, chất liệu vải nhẹ như lụa, mềm mượt thân thiện với làn da.

Hạ Nguyên tắm xong mặc bộ đồ ngủ mới đi ra, tâm tình vẫn còn lâng lâng.

Cậu soi gương, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng chợt cảm thấy mình trông cũng có chút chút đẹp.

Quả nhiên là người đẹp vì lụa, nếu mặc quần áo đẹp thì người cũng sẽ đẹp, mà cậu còn có rất nhiều quần áo đẹp như vậy, thật hạnh phúc.

Tất cả đều là nhờ Bùi tiên sinh, cậu nhất định phải chăm sóc làm việc để báo đáp hắn.

Hạ Nguyên vui vẻ một lát, chợt nhớ ra còn có ba bộ váy không phải của mình, ngày mai phải trả lại.

Nhưng cậu vẫn chưa biết công ty của Bùi tiên sinh ở đâu, hay là ra ngoài hỏi Bùi tiên sinh một chút.

Nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại nhỡ như  vì chuyện này mà cậu nói sai điều gì đó khiến Bùi tiên sinh tức giận thì sao, cuối cùng quyết định không đi hỏi nữa. Ngày mai hỏi dì Lâm sẽ tốt hơn, tiện xin luôn số điện thoại của anh Lê, bằng không cậu cũng không biết giao đồ cho ai.

Sau khi quyết định xong, Hạ Nguyên định ra ngoài rót một cốc nước.

Món đậu phụ Ma Bà tối nay cậu tự làm có hơi mặn, may mà không đưa cho Bùi tiên sinh, nếu không sẽ lại phạm sai lầm lớn.

Lúc Hạ Nguyên đi ra ngoài, liền nhìn thấy Bùi Nam Thạch đang đứng ở quầy bar, trong tay cầm ly nước, vẻ mặt suy tư.

"Bùi tiên sinh?" Hạ Nguyên gọi hắn, ánh mắt rơi vào chiếc cốc trong tay hắn, hỏi: "Ngài đến rót nước à?"

Trong đôi mắt đen láy của Bùi Nam Thạch lóe lên một tia sáng khó nhận thấy, chỉ nhìn thẳng vào cậu không đáp lại.

Hắn vừa nhìn đã biết bộ đồ ngủ này sẽ rất hợp với cậu.

Như những chiếc bánh bao nhân trứng sữa mềm mại hấp dẫn người ta muốn cắn một miếng.

“Có phải đồ ăn tối nay tôi nấu quá mặn không?” Nhìn thấy hắn im lặng, Hạ Nguyên cho rằng đồ ăn mình nấu cho Bùi Nam cũng cho quá nhiều muối, tim cậu lại đập loạn, lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi, có lẽ do vui quá nên tôi không, không chú ý…”

“Không phải.” hắn thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Dạ, không ạ.” Hạ Nguyên chỉ vào ấm nước phía sau, “Tôi đến rót nước.”

Tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng biểu tình trên mặt Hạ Nguyên là hy vọng Bùi Nam sẽ nhường đường một chút.

Bùi Nam Thạch lại giống như không hiểu, nhìn chằm chằm vào người nọ một lúc rồi đưa chiếc cốc trong tay cho cậu.

Hạ Nguyên ngơ ngác nhìn hắn, nhìn thấy thái độ tựa hồ muốn ra lệnh của Bùi Nam Thạch, cậu do dự cầm lấy cốc nước, hỏi để xác nhận lại: “Cho tôi ạ?”

Bùi Nam Thạch gật đầu một cái.

"A... Được... Cảm ơn Bùi tiên sinh." Hạ Nguyên chậm chạp đáp lại.

Hạ Nguyên vốn tưởng rằng Bùi Nam Thạch sẽ rót cho mình một ly nữa, nhưng lại thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình như đang giám sát gì đó.

Cậu do dự một lúc, uống vài ngụm từ cốc trên tay, sau khi nhìn thấy Bùi Nam Thạch khá hài lòng, liền lướt qua hắn trở lại lầu trên.

Không phải Bùi tiên sinh để rót nước sao, thế tại sao lại không uống?

Cậu bối rối như rơi vào sương mù nhìn bóng lưng hắn một lúc, nhưng nghĩ không ra nên từ bỏ rồi uống hết nước trong cốc.

Trở lại phòng ngủ, Hạ Nguyên lấy sợi dây thừng cậu mua ban ngày lúc ra ngoài ra dự định sẽ trói tay mình lại, nhưng mới buộc được giữa chừng đột nhiên cảm thấy buồn ngủ không nhịn được, vội vàng thắt nút rồi thiếp đi, đến đèn cũng chưa kịp tắt.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, thân hả của một người đàn ông cao lớn đẹp trai mặc bộ đồ ngủ sa tanh màu xám bạc tiến vào.

Đôi mắt nguy hiểm như dã thú của người đàn ông nhìn thẳng vào động vật nhỏ sắp gặp phải kiếp nạn trên giường, khóe môi nở một nụ cười nhạt ẩn ý.

Hắn chậm rãi bước tới, ngồi xuống cạnh giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của động vật nhỏ, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn bệnh hoạn.

Những ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mịn màng của, như thể đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật quý giá nào đó.

Đĩ nhỏ này, ngủ rồi mà vẫn có thể câu hồn người khác?

Ánh mắt hắn rơi vào sợi dây thô ráp trên tay cậu, mặc dù được buộc lỏng lẻo nhưng do làn da non mịn, lúc trói sử dụng lực khá mạnh nê vẫn có một vòng tròn màu đỏ rất nhạt hiện ra.

Trong đôi mắt đen láy của hắn có chút bất mãn, hắn cởi sợi dây ra vứt xuống đất, nắm lấy tay người đó, cẩn thận hôn lên vòng tròn màu đỏ như muốn an ủi.

Bé ngoan thích bị trói thì lần sau chồng sẽ mua ít tơ lụa không ảnh hưởng đến da thịt trói em lại, được không?

Trói cả tay lẫn chân của em, thắt một chiếc nơ bướm thật đẹp trên dương v*t của em để em chỉ có thể bám trên người chồng như Koala rồi *** em nhé, chịch em thành một phần không thể tách rời của chồng nhé.

Sau đó sẽ mở em ra từng chút một như món quà, từ ngoài vào trong, mọi thứ đều thuộc về một mình chồng thôi.

Cảm xúc trong mắt Bùi Nam Thạch bắt đầu vặn vẹo điên cuồng vì cảnh tưởng tượng này, như thể hóa thành những sợi dây hữu hình trói chặt người nằm trên giường vào trong con ngươi.

Màu vàng kem càng tôn lên làn da trắng nõn của Hạ Nguyên, cậu mềm mại như chiếc bánh bao, khi cắn sẽ chảy ra nhân trứng sữa.

Bùi Nam Thạch hài lòng thưởng thức thẩm mỹ của mình một lúc, nghĩ đến những bộ quần áo khác do hắn chọn, đặc biệt là những chiếc váy đó, nếu mặc trên người vật nhỏ chắc chắn sẽ vừa thuần khiết vừa đĩ đượi, giống như những biểu cảm thường ngày cậu thể hiện khi quyến rũ hắn.

Mặc dù thị lực của hắn rất tốt, ngay cả trong đêm tối cũng có thể nhìn rõ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Hạ Nguyên dưới ánh sáng.

Dưới ánh đèn sợi đốt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng trẻo như tuyết lạnh trên núi, tỏa ra sắc trong suốt tựa pha lê.

Lông mi dày và dài, giống như chiếc quạt nhỏ, dưới mí mắt là một đôi mắt to ngấn nước, giống như những viên ngọc trai đen ngâm trong hồ.

Cái mũi nho nhỏ, chóp mũi hơi hếch lên.

Miệng hồng hồng mềm mại như thạch, khi nói chuyện đặc biệt hấp dẫn làm người ta muốn cắn một ngụm.

Má có chút múp giống trẻ con, mềm mềm nhiều thịt, lúc véo vào có cảm giác rất tuyệt.

Mũi khẽ lên xuống theo nhịp thở, trông cậu vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, thật sự rất đáng yêu.

Và bộ dạng khi cậu bật khóc, rất xinh đẹp.

Điếm nhỏ à, ai có thể cho phép em lớn lên dễ thương như vậy hả? Bất cứ biểu cảm nào cũng mang theo dáng vẻ quyến rũ khiến trái tim anh đau nhói, *** thì n*ng muốn phát nổ.

Bàn tay vuốt ve khuôn mặt rơi xuống đôi môi hồng hào, đưa hai ngón tay vào trong khuấy động cái lưỡi mềm mại ướt át rồi kẹp lấy khẽ dùng sức khéo ra bên ngoài, mới rút ​​ra một đoạn nhỏ mà đã không nhịn được cúi đầu cắn vào phần lưỡi nhỏ mềm mại đó, vừa mút vừa liếm thật mạnh.

Nhưng rất nhanh hắn lại không hài lòng với kiểu nhấm nháp đơn giản này, hắn buông tay ra, bóp cằm người nọ, nghiền cắn mạnh môi đối phương. Đầu lưỡi chui vào khuấy đảo nghiêng trời lệch đất, hút hết nước bọt tiết ra từ khoang miệng thơm tho vào trong miệng của mình.

Mấy ngày trước, hắn còn lo lắng, không dám dùng quá nhiều sức vì sợ đánh thức cậu.

Nhưng đêm nay hắn có thể không quan tâm, ý thức của động vật nhỏ đã bị giam giữ chỉ có thể mặc cho thợ săn muốn làm gì thì làm.

Cái miệng nhỏ của Hạ Nguyên bị người đàn ông ngược đãi sưng tấy đỏ bừng, nhưng cũng chỉ hừ khẽ.

Bùi Nam Thạch vừa vén quần áo lên sờ mó hai hạt đậu đỏ, vừa hôn cổ và xương quai xanh.

Hôn đủ rồi, hắn trực tiếp cởi quần áo của người nọ ra, dùng một tay véo xoa bóp bầu vú trong chốt lác rồi hung hăng kéo ra, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve.

Còn bên kia được đưa vào miệng hắn mút thật mạnh, liếm láp một cách gợi tình. Ăn đủ một bên rồi hắn đổi bên yêu thương bên còn lại cho đến khi cả hai đỏ bừng ướt át.

Vú dâm của đĩ nhỏ bé quá, nếu sau này có thai, chắc không đủ chỗ để trữ sữa cho con bú.

Nhưng không sao cả, ngày nào chồng cũng nhào nặn và bú liếm, giúp ngực nở ra, sẽ có chỗ chứa sữa cho con và cả cho chồng uống thôi.

Bùi Nam Thạch cảm thấy kế hoạch của mình rất hoàn hảo.

Những nụ hôn nóng bỏng rải một đường từ ngực đến bụng dưới, đôi bàn tay thon dài sạch sẽ nắm lấy chiếc quần màu vàng nhạt và chiếc quần lót màu trắng tinh khiết‍‍‍‎ tuột thẳng xuống, để lộ bé chim hồng phấn và sò non mập mạp.

Sao lại có người đến dương v*t cũng dễ thương như vậy?

Trong mắt Bùi Nam Thạch tràn ngập sự ôn nhu yêu thương, hắn nắm lấy que thịt mềm của Hạ Nguyên, chơi đùa cho đến khi cu nhỏ dựng thẳng đứng.

Vẫn rất dễ thương.

Hắn khẽ híp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên do phản ứng sinh lý của Hạ Nguyễn trong chốc lát, cảm thấy trong lòng có một luồng nhiệt xoay chuyển cuồn cuộn.

Đĩ nhỏ, mặc dù hôm nay em khiến tôi rất tức giận khi quyến rũ người khác, nhưng việc em mặc bộ quần áo mà chồng tặng cho là ưu điểm đáng được xem xét.

Xét thấy em đã kịp thời thừa nhận lỗi lầm của mình, đồng thời bày tỏ chân thành ý định không muốn rời xa chồng nên chồng rất vui, quyết định khen thưởng cho em.

Trong lòng Bùi Nam Thạch thầm nhủ những lời này, sau đó cúi đầu đưa chim nhỏ của Hạ Nguyên vào miệng.

dương v*t nhỏ sạch sẽ, không có mùi đặc biệt, thậm chí còn vì vừa tắm xong mà có mùi thơm chanh thoang thoảng.

Bùi Nam Thạch liếm quanh đầu khấc như liếm kẹo mút, dùng đầu lưỡi chọc vào lỗ tiểu đang tiết ra chất dịch, nghe thấy tiếng rên rỉ không chịu nổi của Hạ Nguyên, trong lòng hắn cười thầm, nuốt cả bé chim vào miệng, bắt đầu chuyển động phun ra nuốt vào.

Cu của Hạ Nguyên thuộc cỡ dưới mức trung bình, Bùi Nam Thạch nuốt hết thứ đó mà cùng lắm chỉ đến cổ họng, độ thô bự cũng không đủ, hắn còn dư không gian để vừa phun ra nuốt vào vừa liêm tầng da thịt trên thân gậy th*t của cậu. Một tay còn lại thì đang cầm bóp quả bóng thịt vú nhỏ xinh nhào nặn chúng.

Trong lúc hôn mê Hạ Nguyên vẫn theo bản năng rên rỉ vừa đau vừa sướng, hai má đỏ bừng, hơi thở có chút dồn dập.

Đàn ông biết rất rõ nhất làm thế nào để đàn ông có thể đạt được khoái cảm cao nhất, nhờ kỹ xảo khẩu giao của Bùi Nam Thạch phục vụ, Hạ Nguyên nhanh chóng cong eo xuất tinh vào miệng Bùi Nam Thạch.

Bùi Nam Thạch hơi dừng lại, nhả miếng thịt đã mềm ra, nuốt hết lượng tinh dịch nhàn nhạt vào bụng dưới.

Sau đó hắn nhìn cây thịt nhỏ mềm nhũn, trong mắt hiện lên ý cười.

Đĩ nhỏ thật vô dụng, xuất tinh nhanh như vậy thì sau này làm gì có phụ nữ nào sẵn lòng cho cưng **.

Vẫn nên ngoan ngoãn để chồng chịch chồng đi, mỗi ngày chồng sẽ ** em thoải mái đến mức không còn ý nghĩ đến đến đàn ông hay phụ nữ nào khác nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.