Bảo Mẫu Mềm Mại Nhiều Nước Của Hắn

Chương 4



4. Mất ngủ chờ đợi bảo mẫu quyến rũ mình

Hạ Nguyên chuẩn bị quần áo đi tắm, một lần vô mất gần một tiếng đồng hồ mới ra. Nguyên nhân chính là vì cậu phải mất một thời gian dài mới tìm được cách mở cái vòi hoa sen phức tạp trong phòng tắm.

Nhớ đến việc tắm rửa ở thôn làng rất thô sơ chỉ cần pha một chậu nước ấm và một cái muôi, ở đây thuận tiện quá, vừa bật lên là nước nóng lập tức chảy xuống từ chiếc đĩa lớn có nhiều lỗ ở trên, cũng có thể điều chỉnh nhiệt độ nước bằng tay, thật sự quá tiện ích. Thêm vào đó còn có sữa tắm thơm tạo bọt mịn, đúng như mong đợi về thứ được người thành phố sử dụng, toàn là đồ tốt.

Cậu phấn khích đến mức ở trong đó tắm hai ba lần rồi mới thỏa mãn bước ra.

Đêm hè oi bức, Hạ Nguyên mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của người già cùng chiếc quần đùi vải bố màu đen.

Vì hoàn cảnh gia đình nên chất lượng quần áo khá thô, thứ duy nhất có chất lượng tốt là đồ lót, không phải vì cậu có yêu cầu cao về những món đồ cá nhân mà bởi vì trong người cậu, dưới dương v*t còn có một ‍‌‌‍‎cái hang nhỏ không thuộc về đàn ông.

Cơ quan phụ này vô cùng nhạy cảm, nếu cậu mặc đồ lót kém chất lượng thì vùng da mỏng manh đó sẽ sưng đỏ, thậm chí còn có thể gây dị ứng, ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt hàng ngày. Gia đình không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng mua cho cậu những bộ đồ lót đắt tiền, chất lượng tốt hơn‍‌‎‍ để cậu có thể sống một cuộc sống an yên.

Thân thể Hạ Nguyên là sự tồn tại kỳ lạ chưa được biết đến ở nông thôn, nhưng cha mẹ Hạ Nguyên không vì thế mà ghét bỏ ngược lại còn rất yêu thương đứa con này. Năm nay bố đã lớn tuổi, lúc mẹ sinh ra cậu đã bốn mươi hai, còn bố thì bốn lăm nên bố cậu rất biết ơn và yêu quý cuộc sống mới mà ông đã rất vất vả mới có được, dù không còn gì để ăn cũng phải nuôi dạy cậu thật tốt.

Nhưng ở làng quê nhỏ không có gì là bí mật, ngày cậu chào đời, tin tức về cơ thể dị dạng của cậu truyền khắp thôn, người trong thôn nhìn cậu như quái vật, thậm chí còn trắng trợn chế giễu, sỉ nhục cậu.

Cuộc sống của gia đình Hạ Nguyên ở trong thôn cũng không hề dễ dàng, đó là một trong những nguyên nhân khiến cậu luôn nỗ lực để rời khỏi ngôi làng nhỏ trên núi, hy vọng có thể đưa cha mẹ lên thành phố sinh sống.

Người dân ở những ngôi làng miền núi có lịch trình rất đều đặn, thường đi ngủ lúc 10 giờ. Không biết có phải do lỗi giác hay không, cậu luôn cảm thấy thành phố nóng hơn quê nhà, cậu muốn tìm một chiếc quạt để thổi bay cái nóng, nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy gì.

Tuy trong phòng có máy điều hòa nhưng biết nó sẽ tiêu tốn điện, nếu mở cả đêm chẳng biết sẽ ngốn bao nhiêu tiền, cậu không dám tùy tiện sử dụng nếu không có sự cho phép của chủ nhà, lỡ tiền điện bị trừ vào lương thì phải làm sao? Cậu không có gan mạo hiểm như vậy đâu.

Vì thế Hạ Nguyên chịu nóng nằm trên giường, đi ba ngày hai đêm đến biệt thự cũng chưa được nghỉ ngơi bao nhiêu, mệt mỏi ập đến, không lâu sau cậu liền ngủ thiếp đi.

Lúc này, Bùi Nam Thạch ở trên tầng hai đang trằn trọc trên chiếc giường lớn của mình, không thể ngủ được.

Đĩ nhỏ sẽ làm gì tiếp theo nhỉ?

Là cưỡng gian khi hắn đang ngủ, hay là dụ dỗ một cách trắng trợn trong trang phục hở hang gợi cảm?

Cậu ta sẽ mặc trang phục gợi cảm nào?

Đồ thủy thủ? Hóa trang hình mèo? Hay tất lụa‍‌‌‌ trắng?

Trong đầu Bùi Nam Thạch không khỏi tưởng tượng Hạ Nguyên mặc một chiếc hoodie khoét sâu cùng cái váy ngắn chỉ che được ít thịt đùi, đôi chân dài bao bọc trong tất trắng đang đứng trước mặt hắn với một đôi giày cao gót, ánh mắt đầy dục vọng im lặng nhìn hắn. Cậu ngượng ngùng rụt rè trèo lên giường, vén chiếc váy ngắn có cũng như không để lộ cặp mông tròn trịa không mặc đồ lót tựa như một quả đào mềm mại mọng nước.

Đệt, thật sexy!

Trong lòng Bùi Nam Thạch tràn ngập những tâm tư ô uế, vừa tố cáo thói dâm đãng của Hạ Nguyên, vừa không khỏi tưởng tượng ra cảnh quyến rũ đó.

Hạ Nguyên không phải là người đầu tiên muốn leo lên giường hắn, trong số mười mấy người giúp việc trước đây có tới mười người tìm đến hắn như vậy, bọn họ dùng đủ loại thủ đoạn bẩn thỉu để cố gắng nảy sinh quan hệ với hắn, thậm chí còn có kẻ hạ thuốc vào thức ăn để quyến rũ hắn, nhưng đều bị hắn tàn nhẫn ném ra ngoài trước khi kịp thành công.

Người này cũng không ngoại lệ, ai có ác ý với hắn đều phải rời khỏi lãnh địa của hắn.

Chỉ là hắn còn chưa có chứng cứ, nhưng tối nay chắc chắn sẽ bắt được quả tang. Điếm nhỏ đó ở trước mặt hắn luôn bộc lộ mục đích của mình, mặc kệ vô tình hay cố ý, đêm nay cậu ta nhất định sẽ ra tay, sau khi lẻn vào phòng ngủ trèo lên giường của hắn, hắn sẽ trói người lại, tàn nhẫn làm nhục cậu rồi đá ra khỏi cửa.

Khi ấy, điếm nhỏ sẽ khóc lóc xin lỗi, nói rằng mình đã sai, cầu xin hắn tha thứ, mong hắn có thể cho cậu một cơ hội khác.

Hừ, tên khốn vô liêm sỉ này, nghĩ cũng đừng hòng!

Bùi Nam Thạch đứng dậy đi mở cửa, sau đó mang vẻ mặt nghiêm nghị trở về giường, chờ đợi điếm nhỏ rơi vào bẫy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.