“Nhưng tôi không có ý này.” Diệp Nam xua tay, “Tôi càng không thể làm phiền ngài được, ngài Nhậm.”
“Chỉ cần giải quyết vấn đề là được.” Nhậm Dịch thản nhiên đáp.
“Thế chẳng bằng nhờ Ôn Bình nhân tiện chở thêm cả tôi lúc anh ấy đón ngài tới công ty…” Diệp Nam thì thầm.
“Nếu cậu muốn vậy thì cũng được thôi.” Nhậm Dịch nói.
Nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của Nhậm Dịch, Diệp Nam cuối cùng cũng vỡ lẽ. Nhậm Dịch chở cậu về nhà không phải vì thật lòng muốn đưa mình đi mà là nhằm cắt đứt ý định dọn về nhà trọ của cậu ư?
“Đề nghị cậu dậy sớm nửa tiếng là vì sau khi đưa cậu đến trường tôi phải tới công ty, hai nơi này ngược hướng nhau.” Nhậm Dịch giải thích.
Anh bắt đầu nghiêm túc thảo luận với Diệp Nam về tính khả thi của việc đích thân lái xe đưa Diệp Nam đi học. Diệp Nam cực kì ảo não, Nhậm Dịch có lòng chở nhưng cậu không có gan ngồi cho lắm. Số người ở đại học Hạ biết mặt Nhậm Dịch không hề ít, nếu để họ thấy Nhậm Dịch đưa đón cậu mỗi ngày thì khả năng cao sẽ làm dấy lên bão dư luận ấy chứ. Diệp Nam không ngại ánh nhìn bất thường từ người khác, cái chính ở đây là cậu không muốn vì mình mà Nhậm Dịch lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành nhân vật chính của hàng tá lời đồn đại.
Dường như Nhậm Dịch đã nhìn thấu tâm tư cậu: “Tôi có thể thả cậu xuống ở bên đường ở đối diện cổng trường, còn lại cậu tự đi vào.”
“Ngài Nhậm, tại sao anh đối xử tốt với tôi đến vậy, còn nhân nhượng tôi bằng mọi cách chứ?” Diệp Nam buột miệng hỏi.
Hình như Nhậm Dịch đã bị câu hỏi này làm khó, một hồi lâu sau mới trả lời: “Bởi vì cậu là người rất quan trọng với Tiểu Hổ.”
Diệp Nam gật đầu ra vẻ đã hiểu, cơ mà cậu vẫn cảm thấy nếu chỉ vì nguyên nhân này thì kết quả cậu làm được không thể sánh nổi với những gì đối phương đã bỏ ra.
“Đi về trước đã.” Dùng dằng một lúc, Nhậm Dịch mở lời, “Tôi còn phải đến công ty.”
Diệp Nam cứ tưởng “đi về” là về nhà cậu. Ai dè Nhậm Dịch lại khóa cửa xe, còn nhắc cậu thắt dây an toàn một lần nữa.
“Đi về” theo ý Nhậm Dịch hiển nhiên là biệt thự nhà họ Nhậm. Diệp Nam không khỏi mê man bối rối mất một lúc. Cậu vất vả đóng gói hành lý rồi cùng Nhậm Dịch đến tận nhà trọ để làm gì vậy chớ??
Trên đường vòng về nhà Nhậm Dịch, Ký Tương gửi tin nhắn cho cậu:
「 Rõ ràng tao vừa thấy một cái Bentley đưa mày về đây, sao thoáng cái đã chẳng thấy đâu nữa rồi? 」
Diệp Nam: Tao cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra lắm.
Dì Tiêu đang quét tước dọn vệ sinh ở nhà chính, vừa ngẩng lên đã bắt gặp Diệp Nam kéo hành lý lại gần.
Tiểu Hổ đang chơi cầu trượt reo hò hoan hô: “Oa! Anh trai đã về rồi!”
Mặt Diệp Nam hơi nóng lên, vẫn gắng gượng đáp: “Ừ, anh về rồi đây.”
Nhậm Dịch đứng đằng sau Diệp Nam nói nhỏ: “Tôi đến công ty, chắc khách hàng sắp tới rồi.”
Diệp Nam gật đầu: “Đi đường cẩn thận, ngài Nhậm.”
Cứ thế, cậu bình thản chấp nhận số phận mà tiếp tục ở lại nhà Nhậm Dịch. Nếu phản đối không có hiệu quả thì nên thuyết phục bản thân tuân theo vậy. Ngặt một nỗi sau khai giảng, tần suất cần sử dụng máy tính của Diệp Nam tăng lên trông thấy, mà cậu thì không muốn nhờ vả Nhậm Dịch nữa.
Diệp Nam soạn tin nhắn gửi Ký Tương nói rõ tình hình, bảo Ký Tương mau mau đưa laptop qua bên này.
「Xin lỗi mày nha, phiền mày đi một chuyến, lúc nào đến nơi tao sẽ mời mày uống trà sữa. 」
「 Chuyện nhỏ, hai vị đại nhân nhà tao về nước rồi, cứ giục tao về nhà, tao cũng đang nghĩ xem có nên gửi máy cho mày không, mày chưa làm bài tập đúng không? 」
Ký Tương hồi âm rất nhanh.
「 Bài tập hè thì xong rồi nhưng bài tập học kỳ sau chắc chắn phải dính lấy máy tính. 」
「 Rồi, hiểu rồi, mày muốn thường trú ở nhà Nhậm tổng chứ gì. 」
「 Nào có, do nhu cầu công việc thôi. 」
「 Tiểu Nam, sao tao có cảm giác quan hệ hiện giờ của mày và Nhậm tổng kia không bình thường chút nào. 」
「 Làm gì có, hai bên chỉ là quan hệ ông chủ và nhân viên thôi. 」
「 Tao có nói tới quan hệ khác đâu? 」
Diệp Nam cảm thấy dù nói gì thì cậu đều sẽ bị Ký Tương lôi xuống hố không gượng dậy nổi. Cậu nhanh chóng kiếm cớ, bỏ điện thoại trong phòng không trả lời Ký Tương nữa.
Tối hôm ấy, Ký Tương cưỡi mô tô mang laptop sang.
Diệp Nam đã báo cho dì Tiêu biết trước và nhắn tin cho Nhậm Dịch, xong xuôi hết mới gửi vị trí cho Ký Tương rồi đứng ngoài cổng biệt thự đón Ký Tương.
Gia cảnh nhà Ký Tương cũng khá giả, ba cậu ta kinh doanh một công ty của gia đình, mặc dù quy mô không sánh được với Khoa học Kỹ thuật Dịch Tinh của Nhậm Dịch nhưng kết quả hoạt động và lợi nhuận thu về rất tốt. Một nhà ba người họ sống ở một tiểu khu khá cao cấp.
Dù vậy vẫn chưa bì được với căn biệt thự ven hồ này. Theo Ký Tương biết, người mua được nhà ở đây đều là những vị tai to mặt lớn. Đương nhiên, người có thể trở thành thần tượng của cậu ta chắc chắn không phải hạng xoàng rồi.
Ký Tương mang theo cảm giác kiêu ngạo khó hiểu đứng ngắm nhìn căn biệt thự ba tầng, còn định ngó sang tâng bốc vườn hoa một phen. Thế mà cậu ta lại chẳng thấy gốc cây bụi hoa nào hết, thậm chí còn thấy cả đám cỏ dại, nhất thời á khẩu.
Diệp Nam đang định giải thích mấy câu thay Nhậm Dịch. Nhưng cậu fan nhỏ của Nhậm Dịch – Ký Tương đã nhanh hơn một bước:
“Nhậm tổng quả là một quý ngài bận rộn, anh ấy bận đến mức không có thời gian tìm người làm vườn. Mà hễ có rảnh rỗi thì cũng làm một người cha dành hết thời gian cho con trai, đúng là một người đàn ông giỏi giang trong công việc mà vẫn không bỏ bê gia đình.”
Diệp Nam: …
Đã qua hai tháng mà sao triệu chứng fan cuồng của thằng bạn mình không giảm xíu nào, trái lại còn tăng lên nhỉ?
Ký Tương nhìn ra sự nghi hoặc của cậu, hào sảng giải đáp: “Chẳng phải dạo gần đây Khoa học Kỹ thuật Dịch Tinh đã đầu tư vào triển lãm Khoa học và Công nghệ của Thành phố Ninh sao? Ngoại trừ một số sản phẩm của công ty ra thì họ còn khuyến khích các đơn vị nghiên cứu đổi mới kỹ thuật tham gia cùng, hơn nữa còn có kế hoạch cho phép các sinh viên từ những trường đại học cao đẳng trong ngành đưa tác phẩm đến tham dự nữa.”
“Tiểu Nam, tao từng kể với mày rồi đấy. Nếu đám mọt kỹ thuật ở khoa của tao được tham gia triển lãm này thì coi như đã chạm đến đỉnh cao của cuộc đời, có khi lại vượt lên khỏi bản thân nâng tầm cuộc sống ấy chứ.”
Diệp Nam vốn không biết nhiều về công nghệ cao, bình thường Ký Tương có nói tới thì cậu chỉ nghe hiểu bập bõm cái được cái không. Nhưng đề tài hôm nay liên quan đến lĩnh vực của Nhậm Dịch mà cậu không xen được vào câu nào, trong lòng cậu không khỏi bứt rứt.
Ký Tương giúp cậu mang máy tính lên đặt trên căn phòng ở tầng hai, rồi bị cậu kéo xuống phòng khách. Hai người đứng cạnh cửa sổ lớn bắt đầu trò chuyện về khởi nguyên của khoa học kỹ thuật, thậm chí Diệp Nam còn mở cả phần ghi chú trên điện thoại để ghi chép lại.
Ký Tương nói khô cả họng, mãi sau mới sực nghĩ ra, hỏi một câu: “Tiểu Nam, mày định chuyển ngành học à?”
Diệp Nam mải gõ chữ trên điện thoại, lơ đãng mà ừ một tiếng.
Sau khi nói xong cậu mới bừng tỉnh, lập tức lắc đầu: “Sao lại thế được, tao không muốn học chuyên sâu như bọn mày, chỉ muốn tìm hiểu thêm chút thôi.”
“Khiêm tốn làm gì, từng là thủ khoa môn văn của Thành phố Ninh cơ mà, mày muốn học chuyên ngành nào cũng chẳng phải vấn đề to tát.” Ký Tương bá cổ cậu, nói.
Diệp Nam cười ngại ngùng: “Mày vừa nói đấy, đã từng, bây giờ tao đang mài đầu học hành để tốt nghiệp đây.”
Ký Tương nắm rõ thực lực của Diệp Nam, không thèm tin nửa chữ.
Đúng lúc này, dì Tiêu bưng ra hai cốc nước trái cây mới ép ra, cười tủm tỉm đưa ly cho họ: “Chẳng mấy khi bạn của thầy Diệp tới chơi, hay là cháu ở lại dùng cơm luôn nhé?”
Ký Tương liếc Diệp Nam, có chút xao động trước đề nghị của dì Tiêu. Ở lại ăn cơm có khi lại được ngồi cùng bàn với Nhậm Dịch. Vả lại đây là lời mời từ dì, chín bỏ làm mười, có thể coi đó là ý của Nhậm Dịch rồi còn gì.
Diệp Nam lướt WeChat, Nhậm Dịch đã biết bạn cậu muốn tới nhà, chỉ đáp lại một chữ được. Nhưng biết đâu Nhậm Dịch chưa biết bạn cậu được mời ở lại ăn tối thì sao. Diệp Nam đoán rằng lời mời này là do dì Tiêu tự đưa ra, cậu cũng không muốn làm phiền dì ấy phải nấu thêm một phần cơm, vì vậy định bụng nghĩ cách khéo léo từ chối.
“Dì Tiêu, cháu định gặp cậu ấy ở đây xong thì rủ ra ngoài ăn, lần này nó cất công đem máy tính qua cho cháu, cháu muốn đãi nó.” Diệp Nam giải thích.
Ai dè dì Tiêu lại đáp: “Nhưng mà Nhậm tiên sinh cũng đồng ý rồi, cậu ấy nhờ dì nấu thật ngon, cậu ấy sẽ trở về ngay.”
Diệp Nam lập tức hóa đá.
Cậu chỉ nghe thấy tiếng Ký Tương vui vẻ nói: “Vậy làm phiền dì ạ, dì Tiêu.”
Tiểu Hổ ngủ một giấc mới tỉnh lại, ôm thú bông Pikachu xuất hiện ở đầu cầu thang. Diệp Nam vội vã chạy tới nắm tay Tiểu Hổ, cẩn thận dắt Tiểu Hổ xuống lầu.
Ký Tương hăng hái quan sát. Đợi Tiểu Hổ tới lầu một, cậu ta ngồi xổm xuống ngắm nghía thật kĩ gương mặt Tiểu Hổ.
“Nó giống Nhậm tổng thật đấy.”
Diệp Nam bơ cậu ta, dắt Tiểu Hổ ngồi lên ghế sofa, sau đó vào nhà vệ sinh giặt sạch một chiếc khăn, ân cần lau mặt cho Tiểu Hổ.
Ký Tương chờ cậu lau xong, ghé sát bên tai, hỏi nhỏ: “Mày từng nghe nói chưa? Tiểu Hổ có đúng là con ruột của Nhậm tổng không?”
Diệp Nam quay đầu nhìn lại: “Sao mày quan tâm chuyện đời tư nhà người ta thế?”
“Là do liên quan đến mày nên tao mới cực kì tò mò thôi.” Ký Tương đính chính.
“Cho dù Tiểu Hổ có phải con ruột của anh ấy hay không thì nó đang là người quan trọng nhất trên đời với ngài Nhậm, vậy đáp án có còn cần thiết thế không?” Diệp Nam hỏi vặn lại.
Một Diệp Nam luôn ôn hòa, sự dịu dàng thường ngày không còn đọng lại chút nào, bị cặp mắt to tròn nghiêm túc kia nhìn chằm chằm sẽ khó tránh khỏi chột dạ.
Ký Tương giơ tay đầu hàng: “Tao sai rồi, tao sẽ không bao giờ…để ý đến việc của người khác nữa.”
Tiểu Hổ ở một bên chớp chớp mắt, đột nhiên bật cười khanh khách: “Anh thắng rồi! Người xấu đầu hàng! Người xấu chịu thua!”
Ký Tương khẽ xoa đỉnh đầu Tiểu Hổ: “Anh đâu phải kẻ xấu! Tiểu Hổ, gọi anh đi nào.”
Ký Tương thở dài: “Vật đổi sao dời, Tiểu Nam theo người ngoài rồi.”
Đáp lại tràng thở dài của Ký Tương là tiếng cửa lớn biệt thự được mở từ bên ngoài, một bóng hình cao lớn đi vào. Tiểu Hổ lia mắt, lập tức xông tới vui mừng gọi ba. Từ lúc Nhậm Dịch xuất hiện, Ký Tương ngậm miệng luôn, chẳng dám thở mạnh hơi nào.
Diệp Nam cảm thấy buồn cười, thì thầm: “Mày đừng sợ, ngài Nhậm tốt tính lắm.”
Ký Tương vẫn không thèm tin lời cậu. Ít nhất là lúc Nhậm Dịch tiến lại dừng bước trước mặt cậu ta, thân hình cao hơn cậu ta mấy centimet vô hình trung khiến cậu ta cảm thấy mình bị áp chế, đôi mắt sâu không thấy đáy cũng mang theo cảm giác vô cùng lạnh lùng.
Cái khí thế như này mà Diệp Nam lại phát thẻ người tốt á? Ký Tương ngờ vực.
“Xin chào.” Nhậm Dịch trầm giọng, “Xin hỏi tôi nên xưng hô thế nào?”
“Em là Ký Tương, đang theo học khoa Kỹ thuật điện tử của đại học Hạ, hiện sắp từ sinh viên năm hai lên năm ba, là bạn học cấp ba và bạn thân của Tiểu Nam ạ.” Ký Tương nói một lèo.
Dù sao đoạn giới thiệu này cậu ta đã soạn sẵn trong đầu vì Nhậm Dịch, đợi đến giây phút này để nói thẳng với người ta. Ấy vậy mà Nhậm Dịch có vẻ không quan tâm đến thân phận của đàn em Ký Tương lắm, chỉ đặt sự chú ý lên vế sau.
“Tiểu Nam… bạn học cấp 3, đúng không?” Nhậm Dịch lặp lại câu này.
Diệp Nam nhịn không được đưa tay lên gãi tai. Tiêu rồi, hai tai lại bắt đầu ngứa nữa rồi.