Bảo Mẫu Rất Bận

Chương 6





Hách Đằng xách túi chờ Tô Dật Tu trả tiền, Tô Dật Tu rất muốn trả mớ khổ qua trong túi lại, nhưng mà tên nào đó thật sự bảo vệ lương thực quá giỏi,  anh đâu thể giằng lấy trước mặt công chúng được.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Tô Dật Tu, tâm trạng của Hách Đằng rất tốt, xem ra dù có bị bắt nạt cũng sẽ không phải ấm ức lâu, đồ ăn mỗi ngày nằm trong tay mình, mỗi lần làm đồ anh ta không thích ăn, chỉ cần nói “Giàu dinh dưỡng”, đúng là câu trả lời vạn năng.

Hị hị hị hị hị, “Anh ghét ăn gì nhất?”

Tô Dật Tu nhướn mày, “Đây không thèm nói!”

“Nói cho tôi biết đi, nếu không sao tôi làm món anh thích được.”

“Khi nãy đã nói là tôi không thích ăn khổ qua, cậu cũng cứ mua đó thôi.” Tô Dật Tu phát tác.

Trước đây Hách Đằng là thầy giáo, dù là có tái sinh một lần thì có nhưng thói quen vẫn không bỏ được, chẳng hạn như, dạy bảo người khác.

“Không thể nói như vậy được, anh xem, tối nay tôi sẽ làm món củ sen dồn thịt anh thích, đâu phải chỉ làm món anh không thích, anh nói không thích ăn khổ qua, nhưng khổ qua rất giàu dinh dưỡng, đặc biệt là vào thời tiết thế này. Anh thân là phụ huynh của Đại Bảo, sao lại kén ăn? Anh xem Đại Bảo ngoan biết bao nhiêu, anh không cho nó ăn thứ khác, nó chẳng ăn chút nào, bánh chó đâu có ngon.”

Tô Dật Tu đồng ý được với câu cuối cùng, “Đúng, bánh chó không ngon, nhạt phèo.”

“Hơ hơ.” Hách Đằng thấy bụng mình hơi “nôn nao”.

“Đừng có hơ hơ.”

Ủa thì ra là anh ta cũng biết.

Tiện đường Tô Dật Tu dẫn Hách Đằng đi một vòng quanh khu nhà cho biết, sẵn dẫn Hách Đằng đi con đường Đại Bảo vẫn thường đi dạo luôn.

“Ban ngày Đại Bảo không ra ngoài, nếu nhất định phải ra thì cũng phải khoảng sáu giờ, ví nó to, thường có chó sủa nó, nó không thích.”

“Nó không thích hay anh không thích?” Hách Đằng nói xong là hối hận, về vấn đề chó, cậu hiểu rõ bản tính cẩn thận từng li của Tô Dật Tu.

“Ồn ào, phiền lắm.” Tô Dật Tu cũng thẳng thắn.

“Cũng đúng, chó như Đại Bảo có bao giờ để ý chuyện chó khác sủa mình đâu, căn bản là khinh thường.”

“Nó càng mặc kệ thì chúng nó sủa càng hăng.”

Hách Đằng cười nói: “Đại Bảo nhà anh hoàng tử quá. Nhưng mà tôi nhớ rồi, nếu muốn đi dạo ban ngày thì phải đến sáu giờ.”

“Đúng.”

“Buổi tối còn phải đi thêm lần nữa.”

“Đúng vậy. Đến tối thì có thể đi lâu một chút. Nếu ít người thì có thể cho nó chạy một lát.”

“Vậy nó ở trong nhà không chán sao?”

“Có máy chạy bộ và tivi rồi.”

Được rồi. Chó nhà có điều kiện mà.

Đi hết một vòng Hách Đằng đã toát mồ hôi, vào thang máy đến cửa nhà, Tô Dật Tu dừng lại, lấy một bịch khăn giấy trong túi ra, Hách Đằng nhìn anh thắc mắc.

“Cho nè, lau mồ hôi, trong nhà mở máy lạnh, coi chừng cảm lạnh.”

“Cảm ơn.” Hách Đằng cầm lấy tờ khăn giấy, cảm thấy sắp bị hành động quan tâm của Tô Dật Tu tẩy não rồi. Nhưng mà, phải tỉnh táo, đừng quên anh ta đã vì Đại Bảo mà dằn vặt mình thế nào, không được để một chuyện nhỏ xíu như thế này tẩy não.

Hách Đằng lau mồ hôi rồi Tô Dật Tu mới mở cửa nhà, quả nhiên bên trong rất mát mẻ.

Để đồ trong bếp, Hách Đằng quen tay sơ chế rau trước, buổi trưa chỉ làm mì và một ít salad, đồ ăn buổi tối tuy không nhiều, nhưng cũng phải chuẩn bị trước, nhân tiện làm quen với căn bếp.

Một lúc sau, Tô Dật Tu cầm bộ quần áo đưa cậu, “Đi tắm trước đi, để khỏi khó chịu. Đây là đồ của tôi trước đây, có lẽ hơi rộng, cậu mặc tạm.”

Hách Đằng nghĩ có lẽ đối phương sợ cậu đổ mồ hôi lát nữa sẽ có mùi, dù sao thì đàn ông mùi cũng nồng hơn, có nhiều người rất ghét.

“Cảm ơn, để tôi làm nốt chỗ này đã.”

“Đi liền đi.” Tô Dật Tu đành phải nói thật, “Một lát nữa Đại Bảo dậy rồi. Nó không thích.”

Tôi đi!

Con chó nhà anh lắm chuyện quá sức!

Hách Đằng rửa tay cầm lấy bộ quần áo xem thử, áo thun đơn giản và quần cotton mặc ở nhà, sờ thấy rất mềm, rất dễ chịu, màu sắc cũng đơn giản, “Có khăn mặt mới không?”

Tô Dật Tu nhìn nhìn cậu.

“Đâu thể bắt tôi lấy đồ cũ lau đúng không?” Vậy còn tắm làm gì.

“Cần quần lót không?”

“…” Hách Đằng đỏ mặt, “Anh cho thì tôi nhận.”

“Không cho thì cậu cởi truồng à?”

“…” Bị trêu ghẹo à?!! Không phải chứ!

Nhưng Tô Dật Tu nói rồi cũng đi lấy, cho nên Hách Đằng nghĩ, có thể anh ta chỉ nói chơi vậy thôi, mình nghĩ nhiều rồi.

Cầm quần lót mới Tô Dật Tu đưa, Hách Đằng vào phòng tắm, đàn ông tắm rửa thì không cần cầu kì, nhưng mà lúc mặc quần lót có hơi rầu rĩ một xíu, hơi rộng, lưng quần rộng, cậu nhìn cái quần lót thùng thình mình mặc trong gương, sờ sờ chỗ không thể nói ra kia, cũng là đàn ông, cần chênh lệch lớn vậy sao!

May mà quần dài có dây rút, nếu không thì đúng là…

Tô Dật Tu nhìn Hách Đằng mặc đồ của mình bước ra, hơi rộng nhưng không khó coi, nước tắm có lẽ không nóng lắm, vì chỗ da lộ bên ngoài của Hách Đằng không ửng hồng, chỉ một lớp hơi nước trên da, tóc ướt đẫm.

Đừng nói, Hách Đằng là người thấy vừa ý nhất mà anh từng thuê được, dù cho là dọn dẹp nấu ăn hay ngoại hình, chỉ có phương diện tính cách thì trước mắt hơi không vừa lòng một chút.

Hách Đằng bị anh nhìn đến mất tự nhiên, xem đồng hồ thấy lúc này vào bếp thì sớm quá, nhưng không biết tại sao lại thấy hơi xấu hổ.

May mà nhà anh ta còn có con chó, lúc không biết nói gì thì nói chuyện chó.

“Đại Bảo dậy chưa?”

“Giường cho cậu chuẩn bị xong rồi.”

Kết quả hai người cùng nói.

Đúng rồi, phòng của mình, vẫn chưa biết tối nay sẽ ngủ ở đâu.

Hách Đằng theo Tô Dật Tu vào căn phòng cạnh phòng Đại Bảo, lúc dọn dẹp trưa nay cậu đã thấy phòng này, nhưng là trên lầu cũng có một phòng cho khách, cạnh phòng của Tô Dật Tu, khi đó cậu còn nghĩ, nếu có thể, cậu muốn ở phòng này, dù sao thì cách Tô Dật Tu xa một chút sẽ được tự do hơn.

“Khăn trải giường và chăn đều đã được giặt sạch sẽ, cậu thử gối xem, nếu không hợp thì đổi cái khác.”

“Không sao, sao cũng được.” Có chỗ ngủ là được.

“Gối đầu rất quan trọng, gối không phù hợp sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ. Như vậy cậu sẽ không có sức để chăm sóc Đại Bảo.”

“Được rồi, tôi thử ngay.”

Hách Đằng bọc khăn trải giường với bao gối, leo lên giường dưới ánh mắt chăm chú của Tô Dật Tu.

“Anh ra ngoài trước một chút được không.”

“Tại sao?”

Còn cần phải hỏi à? Anh nhìn như vậy làm sao tôi nằm xuống được.

“Chỉ bảo cậu thử xem thôi, sao cậu làm cứ như “thử giường” vậy.”

Hách Đằng nghe xong tay nhũn ra nằm bẹp xuống giường, mang tai tức tốc đỏ ửng. Tự làm công tác tư tưởng khoảng một phút, cậu nhấc đầu nằm lên.

Cứ xem như trong phòng không có người, xem như là nhà của mình.

Cậu nghĩ vậy.

Tô Dật Tu nhìn cậu từ xấu hổ bối rối cứng đờ đến nhắm mắt, trêu người này vui quá!

Chẳng bao lâu Hách Đằng đã mở mắt ngồi dậy, “Hợp.”

Chậc.

Tô Dật Tu thầm thở dài, vẫn là lúc nhắm mắt đáng yêu hơn.

“Không sao, nếu không hợp thì ngày mai cậu nói với tôi, dù sao thì tối nay cũng phải ngủ ở đó.”

“…” Anh đùa tôi à! Rõ ràng tối nay phải thử trực tiếp cớ gì nhất định bắt thử ngay.

Hách Đằng xuống giường đứng lên đi được hai bước thì dừng lại, kéo kéo quần. Tô Dật Tu lại nhìn thấy, “Sao vậy? Quần rộng à? Quần ngoài hay quần trong?”

“Hừ.” Lần này Hách Đằng không thèm nhìn đến anh thật, “Tôi đi xem Đại Bảo.”

Thật ra là lần này Tô Dật Tu bị oan, anh thật sự chỉ muốn hỏi có phải rộng quá mặc khó chịu không mà thôi.

Đại Bảo đã dậy rồi, đang tự chơi banh, Tô Dật Tu đi vào nói: “Một lát nữa nó phải xem tivi.”

“Vậy tôi đi giặt quần áo.” Hách Đằng hỏi anh: “Anh có gì cần giặt không?” 

Tô Dật Tu vừa định mở mồm thì Hách Đằng vội nói ngay: “Ngoài quần lót! Tôi không giúp giặt quần lót!”

“Vậy giặt vớ đi.”

Bây giờ thêm một điều là không giặt vớ còn kịp không?

Ps: Hách Đằng: Mua khổ qua. Giàu dinh dưỡng.

Tô Dật Tu: Ừ, buổi tối cho em dùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.