Bảo Mẫu

Chương 10



Ngày hôm sau, Ôn Gia Dật đích xác dành ra thời gian theo giúp ta, tuy rằng ta cự tuyệt y rất nhiều lần, nhưng sự thật ta rất muốn có người bên cạnh, bởi vì ta không biết phải đối mặt nữ nhân kia như thế nào, một nữ nhân đã sinh ra ta nhưng chưa từng xem ta là con, từ trước ngược đãi đánh đập ta, lên án mạnh mẽ ta, hiện tại thế nhưng ăn nói khép nép cầu xin ta.

” Tại sao ngươi lại rời nhà trốn đi?” Ôn Gia Dật đột nhiên hỏi đến vấn đề liên quan đến thân thế của ta, trước giờ y luôn luôn không quan tâm ta, hơn nữa ta cũng không thích đề cập đến người nhà, ta lập tức đình chỉ bức tranh đang vẽ trên tay, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn y.” Ta cảm thấy ta cần phải biết.” Đây là đang nói cái gì? Cần phải biết? Vào thời điểm nào lại quan tâm ta như thế?

” Không phải ta rời nhà, mà là bọn họ đem ta đuổi đi.” Ta thế nhưng ngoan ngoãn trả lời y, ta thật sự thương y đến như vậy? Yêu đến đem bí mật của bản thân ra khai báo?” Vốn bọn họ chính là chán ghét ta, chính là ngược đãi ta, nhưng sau đó bị bọn họ phát hiện ta thích nam sinh, cho nên đem ta đuổi ra ngoài.”

” Ta là đứa con mà nữ nhân kia cùng tình nhân sinh ra, hẳn là lần trước ngươi có nghe qua…… Nữ nhân kia vốn đã có chồng, sinh con trai, chồng của nàng công tác bề bộn nhiều việc, không có thời gian chiếu cố bọn họ, nữ nhân liền mèo mã gà đồng cũng mang thai, chính cô ta cũng không biết là của người nào, mới đầu kỳ thật nàng định phá thai, ai ngờ chồng nàng biết nàng có thai thật cao hứng, cho nên mới sinh ra ta…… Tiếp đến, sự việc bại lộ, chồng của nàng từ bỏ bọn họ, bọn họ đem tất cả phẫn hận phát tiết trên thân ta, từ lúc ta sinh ra, liền thừa nhận bọn họ vô lý lên án mà lớn lên, cho nên từ nhỏ ta liền biết ta là một tên vô dụng, rác rưởi phế vật……” Bình tĩnh nói ra cuộc đời ta, không nghĩ tới thế nhưng ta có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh cứ như mọi chuyện ta vừa kể không liên quan gì tới ta.

Ta không biết ta nói quá nhiều, bởi vậy làm cho Ôn Gia Dật tức giận. Tuy rằng y không có mắng ta, nhưng từ vẻ mặt cũng có thể biết y đang thịnh nộ, để tránh bị y làm khó dễ, làm cho chính mình lâm vào tai ương, ta thức thời ngậm miệng lại.

Bệnh viện đã chuyển phòng bệnh cho nữ nhân kia, là một phòng bệnh tư nhân tinh tế, có một cửa sổ lớn, có buồng vệ sinh độc lập, cũng có một hộ sĩ chuyên môn chiếu cố nàng, ta thập phần vừa lòng với an bài này. Buông trên tay hoa quả, đồ dùng hằng ngày mà ta thay nàng mua, tất cả mọi người bắt đầu lặng im, nói thật ta không mừng với bầu không khí này, nhưng lại không biết nói cái gì mới tốt. Cuối cùng……

” Ta lột cam cho ngươi ăn đi.” Ta lạnh lùng nói nói, cầm lấy quả cam bóc vỏ.

Nàng im lặng phối hợp với ta, ăn phần mà ta đưa, ta phân chút đưa cho Ôn Gia Dật, nhìn thấy y mặt đen, ta một thân đổ mồ hôi. Chờ nàng ăn xong, ta liền tìm cớ phải rời khỏi, nàng không có lưu lại ta, chỉ là hỏi ta khi nào sẽ đến, ta xem xem bản ghi việc, mấy ngày sau này đều thập phần bận rộn, ta đáp ứng nàng ba ngày sau lại đến thăm nàng, rồi ta mới cùng Ôn Gia Dật đi công tác.

Buổi tối mang một thân mệt nhọc đi vào nhà Ôn Gia Dật, còn không có hảo hảo đóng cửa, liền bị y đổ lên trên giường, hung hăng khẳng cắn thân thể ta, tay bắt đầu khơi mào dục vọng của ta, thói quen nhắm mắt lại nhận đau đớn sắp buông xuống ……

” Ngươi sẽ không rời đi ta……” Lại là vấn đề này.” Ta đánh ngươi ngược ngươi, chửi ngươi rác rưởi phế vật…… ngươi nhất định rất hận ta… ta nghe được bọn họ đối đãi ngươi kém như thế, ta thật muốn giết bọn họ, nhưng… ta theo chân bọn họ có cái gì phân biệt? Ta sẽ đối đãi ngươi hảo hảo hảo hảo hảo hảo hảo hảo…… không cần rời ta đi… không cần…… không cần giống hắn……”

Hắn?…… Là ai? Trong não ta đột nhiên lòe ra một bóng người, là nam hài ở tiệm cắt tóc đã gặp, một nam hài mà ta thập phần tương tự, một nam hài mà ta thay thế để sinh tồn ở bên cạnh Ôn Gia Dật……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.