Bảo Mẫu

Chương 11



Cuối cùng ta còn không biết Ôn Gia Dật trong miệng gọi” hắn” là ai, cho dù biết cũng có tác dụng gì, bởi vì ta đã sớm biết mình chỉ là một thế thân, thái độ y đối với ta chuyển hảo là bởi vì hy vọng ta sẽ không rời đi, đối với nhận định này, khi ta nhìn bóng dáng y, ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, một nam nhân ta yêu lại không yêu ta, ta không biết ta có thể ở bên cạnh y duy trì bao lâu.

Ngày gần đây đã xảy ra chuyện đáng giá cao hứng, chính là tập tranh của ta cuối cùng ấn chế thành sách, phản ứng tiêu thụ không tồi, rất nhanh liền tái bản. Vốn tính toán đem toàn bộ tiền bán sách giao cho Ôn Gia Dật, bởi vì thuỷ chung nếu không phải nhờ y, ta không có khả năng như hôm nay, nhưng y không có nhận lấy, làm ta cảm thấy thật áy náy, thế là ta liền đem nguyên lai là bản thảo tập tranh tạo thành một quyển sách đưa cho y, ta không biết y có thích hay không, nhưng ta có thể vì y làm chỉ có như thế. Mặt khác, ta phân biệt tặng tập tranh cho Quan Chí Lãng cùng nữ nhân kia, ta nhớ rõ khi nữ nhân kia nhận được đã nói với ta câu ” Thật xin lỗi”, câu này, ta chính mình cũng quên đã đợi bao nhiêu năm.

Ngày hai mươi bảy tháng mười là một ngày đặc biệt, trong năm năm ta luôn dành ra một ngày để chuẩn bị một phần lễ vật, nhớ rõ năm thứ nhất tiền của ta không nhiều lắm, ta thêm cả một tháng lương bổng để mua một bao da hàng hiệu, kiểu dáng là đơn giản hào phóng; năm thứ hai ta mua một đồng hồ nam trang một vạn nguyên; năm thứ ba là một chai nước hoa mùi tươi mát, năm thứ tư là một dây tay cao quý mới tung ra thị trường, năm thứ năm là một vòng tai nam trang bằng kim cương xinh đẹp…… Năm nay ta cũng tính toán chuẩn bị một phần lễ vật, cho dù cuối cùng cũng không có đem ra, cho dù cuối cùng đều giấu đến trong phòng nhỏ.

Mùa đông năm nay so với dĩ vãng lạnh không ít, ta quyết định chuẩn bị một cái khăn choàng cổ thoải mái ấm áp làm quà sinh nhật tặng Ôn Gia Dật. Ta dùng thời gian tên kia đang ghi âm mà lén đi ra ngoài, vào một cửa hiệu chọn khăn choàng cổ, cuối cùng ta mua một cái màu lam đậm phối hợp với màu da tên kia, chất liệu là loại lông thỏ tối ấm áp. Mặt khác, ta bí mật đem bức tranh sẽ dùng trong đĩa nhạc tiếp theo của Ôn Gia Dật, giao cho công ty nhờ bọn họ phóng đại, sẽ trang trí bố cảnh tại hội trường tổ chức ca nhạc cùng tiệc sinh nhật của y, này xem như quà sinh nhật mà sáu năm qua ta có thể công khai đưa cho y.

Tại tiệc sinh nhật, Ôn Gia Dật biểu hiện thật hưng phấn, hơn nữa không ngừng nói y rất thích bức tranh kia, làm ta cũng thật cao hứng. Hoạt động chấm dứt, ta liền lái xe đưa tên kia về nhà, y cũng không ngừng tìm tòi ba lô của ta.

” Ngươi làm gì?” Ta bất mãn hỏi, ta ghét nhất bị người khác lục lọi ba lô.

” Ta lạnh.”

” Vậy thì như thế nào? Hàng ghế phía sau có áo khoác, ba lô của ta cái gì cũng không có.”

” Ta muốn khăn choàng cổ.” Nghe y nói câu này, tim ta sợ tới mức sắp nhảy ra, tại sao y lại biết!?

” Ta…… ta không có khăn choàng cổ.” Lời nói thập phần đông cứng, hy vọng y không phát hiện ra……

” Nói dối!”

” Tại sao ta phải nói dối?”

” Ngươi ngày thường rất tiết kiệm, lại dùng nhiều tiền như vậy mua khăn choàng, là đưa cho nam nhân khác sao?” Ngữ khí của y giống như là muốn giết người.

” Ta… ta không có mua khăn choàng nào cả, ta không biết ngươi nói cái gì!!!” Y sẽ không biết, y sẽ không biết, y sẽ không biết, y sẽ không biết, y sẽ không biết, y sẽ không biết…… Cảm thấy ánh mắt y là phẫn nộ như thế nào, ta bắt đầu sợ hãi.

” Dừng xe!” Y hét lớn một tiếng, sợ tới mức ta lập tức dừng xe, không biết y từ chỗ nào lấy ra quyển tạp chí hướng ta ném qua.” Bị người khác chụp ảnh đến rõ ràng như vậy, tại sao còn muốn nói dối, ngươi dám nói ngươi không phải đưa cho nam nhân khác.”

Đối với việc y không hiểu mà chỉ trích, ta cảm thấy sợ hãi, từ trong tạp chí ta nhìn thấy một người nam nhân đang chọn khăn choàng, cả quá trình trả tiền, còn tiêu đề với dòng chữ thật lớn viết” Lễ vật khăn choàng một vạn nguyên · Ôn Gia Dật cùng hoạ sĩ bảo mẫu quan hệ không bình thường”, chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ trở thành mục tiêu của” cẩu tử đội” chụp ảnh.

” Tại sao… tại sao lại như vậy?” Hiện tại ta chỉ có thể nói ra mấy câu đó……

” Tiện nhân!” Mặt bị đánh cho sưng đỏ, cả người bị y đẩy ra khỏi xe, rồi liền phóng xe rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.