Bảo Mẫu

Chương 16



Ta thật sự không có tâm tình gì đi xử lý công việc, hơn nữa cuối cùng ta biến thành càng lúc càng rối rắm, trong đầu thường thường nhớ tới những lời trong ca khúc kia, nhìn di động lại luyến tiếc xoá đi tin nhắn, ta cảm thấy rất đỗi thống khổ, lòng ta biết chính mình yêu y, nhưng lý tính cho biết, ta sẽ không chiếm được tình yêu của y, cái loại tâm lý vừa yêu vừa sợ không ngừng tra tấn ta, ta không biết ta có thể tiếp tục như thế này đến bao giờ. Ta sợ hãi lại nhận được tin tức của y, nhưng trên thực tế y không tới tìm ta, ta không biết vì sao, có thể cuối cùng y cũng quyết định sẽ buông tha cho ta!? Nếu thật sự như vậy, ta còn có thể dùng tâm cảnh gì để sống sót!? Mục tiêu của ta có phải nên chuyển hướng sang sự nghiệp mới vừa khởi bước hay không!? Ta… không nghĩ ra……

Màu đỏ thường dùng đã hết rồi, đành phải đến cửa hàng chuyên bán đồ dùng mỹ thuật tạo hình mua, thuận đường đi ra ngoài dạo một chút cũng là chuyện tốt, gần đây thật là khẩn trương mệt mỏi. Mua xong một ít thuốc màu, cũng mua chút màu nước khác, không nghĩ về nhà quá sớm, lại đến thư cục mua vài quyển sách, đi qua cửa hàng băng đĩa, nhịn không được mua một đĩa nhạc mới của Ôn Gia Dật, tùy tiện ăn vài thứ, cho đến khi bầu trời chuyển tối, mới nhớ tới trước khi ra cửa nữ nhân kia nói muốn ta trở về ăn cơm, tự nhiên liền đi về nhà.

Khi vào nhà liền phát hiện có thêm một người, là đứa con của nữ nhân kia.

” Thiêm, ngươi đã trở lại!?” Nam nhân nhiệt tình chào đón ta, nhìn nhìn hắn, đại khái cũng biết là có chuyện gì đi!?

” Ngươi ăn cơm chưa? Ta đi hâm nóng thức ăn một chút.” Nữ nhân kia nói xong liền tiến vào phòng bếp, ta cũng không nói gì quay vào phòng thay quần áo.

” Khấu, khấu.”

” Anh ngươi muốn mượn ngươi một ít tiền.” Ta thói quen ở trong phòng dùng cơm, nữ nhân cầm chút đồ ăn đưa cho ta, ta không đáp lời của nàng, chỉ yên lặng ăn cơm.” Nói sao thì hắn cũng là anh của ngươi, hắn là cùng đường mới có thể đến đây cầu ngươi.”

” Ta thấy hắn cũng sống được tốt lắm.” Ta nói ra cảm giác của ta.

” Hắn chỉ cần một số tiền nhỏ……”

” Số tiền nhỏ!? Mười vạn!? Hay là một trăm vạn!?” Ta nhìn nàng, mẹ con hai người bọn họ dường như là tính toán cả đời này cũng sẽ không bỏ qua cho ta, là bởi vì kiếp trước ta đắc tội với bọn họ sao?

” Hắn……” Nữ nhân ấp úng.

” Mười vạn, ta chỉ có bấy nhiêu thôi, còn có, đây là lần cuối cùng, nếu hắn sau này lại đến, phiền toái ngươi cùng hắn rời đi.” Ta xuất ra chi phiếu, như vậy đã không thấy tăm hơi mười vạn, xem ra ta thật sự cần cố gắng công tác.

Triển lãm tranh khai mạc, dòng người nhiều hơn so với mong muốn, có thể là bởi vì trước đó đã được “quảng cáo” rầm rộ!? Ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, lẳng lặng lẫn vào đám người, quan khán phản ứng của mọi người đối với tranh của ta. Trong phần đông tác phẩm, ta thích nhất một bức tranh vẽ hình người sắc thái u ám, là một bức nhìn không rõ hình dáng diễn viên, mà gần vị trí trái tim được dùng màu đỏ sậm thật mạnh, toàn bức hoạ làm cho người ta một loại thương tâm tuyệt vọng, rồi lại làm kẻ khác có cảm giác mê luyến……

” Y là Gia Dật sao?” Đột nhiên nghe một giọng nam truyền tới, quay đầu lại nhìn thì thấy đó là nam hài đã gặp ở tiệm cắt tóc, càng nhìn gần càng phát hiện thật sự rất giống ta.” Xem ra ngươi hẳn là rất thương y.”

“……” Ta có điểm bị doạ, không nghĩ tới hắn lại đến buổi triển lãm tranh của ta, rõ ràng mục đích của hắn là tới tìm ta!

” A, còn chưa tự giới thiệu, ta gọi là Lương Lạc Hiền.”

” Hoàng Thiêm Nhạc.”

” Cáp, ta biết, có thời gian uống chén trà không?”

Ta không rõ tại sao lại cùng một người xa lạ uống trà, cứ như ta biết hắn là ai vậy. Đến nơi ta có vẻ rất khẩn trương, thân thể thỉnh thoảng run run, đầu không tự giác nơi nơi quan sát cũng không nguyện liếc hắn một cái, cầm điếu thuốc trong tay, nhưng lại không nghĩ là sẽ hút……

” Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không? Tại sao ngươi lại yêu Ôn Gia Dật?” Hắn đột nhiên hỏi ta, một vấn đề thật kỳ quái.

” Ách!?” Nguyên bản ta đang cúi đầu nhìn mặt đất, sau khi nghe được vấn đề của hắn lập tức chuyển hướng nhìn hắn.

” Gia Dật có điểm nào tốt chứ!? Đáng giá ngươi thương y như thế sao!?” Hắn nhìn bộ dáng dại ra của ta, đột nhiên bật cười.” Có lẽ chính ngươi không phát hiện, từ ngày đầu tiên ngươi thay Gia Dật vẽ tranh cho bìa mặt băng đĩa, chủ đề của ngươi đều là vờn quanh Gia Dật, màu sắc của ngươi, bút pháp của ngươi, hình mẫu của ngươi, tất cả đều là vì y mà vẽ.”

” Ngươi biết không!? Khi ta lần đầu tiên ở tiệm cắt tóc thấy ngươi, ta liền đối với ngươi sinh ra hứng thú, ta muốn biết quan hệ giữa các ngươi, muốn biết nguyên nhân y đem ngươi giữ ở trong lòng, bởi vì ta với ngươi ít nhiều có nét tương tự nhau, ta nghĩ ngươi cũng nhận thức giống như vậy.” Hắn không có ý dừng lại, nhưng ta cũng không tính toán trở ngại hắn.” Thế là ta bắt đầu lưu ý tin tức của ngươi, từ các trang báo đại khái có thể phỏng đoán được quan hệ của các ngươi…… Ân, ta biết Gia Dật đối với ngươi không phải rất hảo, thậm chí đánh, nói thật, ta thật sự không rõ tại sao ngươi lại chịu được y, sau khi chúng ta gặp mặt ngươi cũng có thể nghĩ đến ngươi chỉ là một thế thân, y thế nhưng đối đãi ngươi như vậy, rất tàn nhẫn. Ta vẫn không nghĩ ra, là cái gì khiến cho ngươi lưu lại, tiền tài!? Danh lợi!? Nhìn không ra ngươi sẽ vì mấy thứ này, cho đến ta khi ta nhìn thấy mấy bức tranh của ngươi……Tranh của ngươi nói cho ta biết ngươi thương y.”

Ta còn có thể nói cái gì!? Nếu chỉ là một người bình thường hỏi ta có yêu Ôn Gia Dật hay không, ta tuyệt đối có thể một mực phủ nhận, nhưng hiện tại người hỏi ta là hắn, là người mà Ôn Gia Dật yêu sâu đậm nhất —- Lương Lạc Hiền, hắn đều đã nhìn thấy thấu đáo hết thảy!? Ta ở trước mặt hắn giống như không có mặc quần áo, cái gì cũng biểu lộ ra không chút bỏ sót, cái mà ta có thể làm chính là nhìn hắn……

” Hiện tại, cho dù ngươi đã rời khỏi Gia Dật, ngươi vẫn đang thương y, tại sao?”

” Ngươi…… ngươi thương y sao?” Vấn đề này nghe ra kỳ thật rất buồn cười, ta lấy tư cách gì hỏi vấn đề này, thế nhưng dấu chấm hỏi này vẫn sống ở trong lòng ta không lái đi được.

” Không, ta không thương y.” Bộ dáng của hắn rất nghiêm túc.

” Nhưng…… y yêu ngươi.” Cho dù ta biết việc này là thật, nhưng khi chính mồm mình nói ra lại là một loại thống khổ khác.

” Ân…… Đó là chuyện thời trung học, y so với ta ít một năm, chúng ta cùng lớp, rồi y mới hướng ta thổ lộ, ta đáp lại y:『 Chúng ta có thể cùng nhau, chỉ cần ngươi không ngại ta đồng thời cũng cùng những người khác.』, chính là như thế, chúng ta chỉ có như vậy.” Ta chưa từng nghĩ đến chỉ đơn giản như vậy, ta không nghĩ tới Ôn Gia Dật lại yêu thương, có ý niệm giữ lấy một người nhiều đến như thế.” Cuối cùng chúng ta không có cùng nhau, sau khi tốt nghiệp y liền trở thành một ngôi sao, cho đến lần trước chúng ta mới gặp lại nhau ở tiệm cắt tóc.”

” Ta rất thích bức tranh của ngươi, nhưng tranh của ngươi là vì Gia Dật mà vẽ, tuy rằng ta không rõ y có gì đáng giá khiến cho ngươi làm như vậy, nhưng ta thật sự rất muốn nhìn ngươi.”

” Ta không có gì đẹp, ta… ta chỉ là thứ rác rưởi trong đống rác rưởi mà y đã chọn, ít nhất với y mà nói là như vậy.”

” Không ai lựa chọn rác rưởi cả.”

” Đó là bởi vì y yêu ngươi, cho nên cần một người thế thân.” Giờ khắc này, ta có thể khóc không?

” Nhưng rõ ràng hiện tại y đã muốn yêu thương ngươi.” Đây là đang nói cái gì!? Ta nghe không hiểu.” Y đã muốn không thể mất đi ngươi, không phải bởi vì cho ngươi là thế thân của ta, mà là bởi vì y đã yêu thương người thế thân, thật lâu trước kia người mà y cần đã không phải là ta nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.