Bảo Mẫu

Chương 20



” Tuy rằng ngươi đi rồi, nhưng ta vẫn cho rằng ngươi sẽ trở về, bởi vì ngươi yêu ta, cho nên ta hảo yên tâm cho ngươi rời đi, rồi mới truyền một tin nhắn cho ngươi, làm cho ngươi biết ta đang đợi ngươi trở về.” Y cũng thật rõ ràng nhược điểm của ta, ta xác thực vì y mà lo lắng, vì ca khúc của y mà buồn rầu, thậm chí còn xúc động.” Nhưng mà qua thật lâu, vẫn không có hồi âm của ngươi, ta bắt đầu sợ hãi, ta bắt đầu lo lắng ngươi thật sự một đi không quay lại, ta có dự cảm ngươi lần này thật sự buông tha cho ta …… Ta thật mất mác, hơn nữa càng thêm có chút hận ngươi, ta không biết ta nên như thế nào đối mặt, chưa từng nghĩ đến ngươi rời đi lại đối với ta là đả kích lớn như thế…… Kế đó Lương Lạc Hiền tới tìm ta, hắn nói hắn đi thăm triển lãm của ngươi, hơn nữa với ngươi gặp mặt.”

” Hiền hỏi ta làm ngôi sao có phải vì hắn hay không, ta nói phải, rồi hắn hỏi ta có thành tựu hôm nay có bởi vì hắn hay không, ta nói không phải, hắn lại tiếp tục hỏi ta giờ khắc này còn yêu thương hắn không, ta nói không thương……” Ta thấy hai mắt y đều nhiễm đỏ, một mảnh nước mắt ở hốc mắt y đảo quanh.” Cuối cùng, hắn nói có một người thập phần yêu ta đang bên cạnh chờ đợi nhiều năm, vẫn phí sức lao động, không vọng hồi báo đem ta nâng lên ngày một cao, người này có thể chịu đựng hết thảy,  không phải hắn cùng ta có khả năng thừa nhận, nhưng người này lại vẫn đang cố gắng trả giá, cố gắng yêu ta, đến cuối cùng người này đã không còn sức lực để mà tiếp tục, mà ta thì tức giận là vì sao người đó phải buông tha cho ta……”

Ta nhìn thấy một dòng lệ từ trong mắt y chảy ra, lòng đều đau, nam nhân này cũng không dễ dàng khóc sướt mướt, thế nhưng chỉ nói nói mấy câu lại có thể rơi lệ, có thể thấy được y thật sự thương tâm, khổ sở, ta thật sự không đành lòng, gắt gao ôm lấy y.

” Ta vẫn cứ cho ta còn yêu Lương Lạc Hiền, nhưng khi hắn hỏi ta còn yêu hắn không, ta chỉ biết nguyên lai ta sớm đã yêu thương ngươi rồi……” Lời nói của y hỗn loạn cùng với nước mắt, mơ hồ không rõ, nhưng ta lại nghe rất rõ ràng.” Ta chỉ là không chịu thừa nhận ta yêu thương ngươi, một người thế thân, ta thương tổn ngươi chỉ vì muốn trốn tránh tình yêu của ta đối với ngươi……”

” Ngươi là mệt mỏi!? Ngươi là không còn sức lực!? Cũng không mấu chốt, là thời điểm ta trả giá cho ngươi, là thời điểm ta cố gắng cho ngươi, ta sẽ không bao giờ buông tay nữa……”

Trong nháy mắt, ta chờ đợi ở bên người Ôn Gia Dật đã sắp bảy năm, dĩ vãng ta vẫn đều lo lắng đề phòng, nhưng ta biết từ nay về sau ta sẽ thập phần khoái hoạt, cho đến mười năm, hai mươi năm sau……

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.