Bảo Mẫu

Chương 6



Một lúc gầm rú, cố hít lấy hít để dưỡng khí, ta suy sụp cúi đầu, thở dốc, nước mắt không tránh tức giận dũng mãnh tiến ra.

Ta chưa bao giờ không khống chế được như thế, là bởi vì hôm nay đả kích với ta mà nói thật sự quá lớn sao!? Ta không biết, chỉ biết là vất vả suốt năm năm, ta đã chẳng có được cái gì cả, nhưng có một sự thật, ta chỉ là một thứ bại hoại rác rưởi……

Nam nhân kia như cũ còn nói cái gì đó, nhưng ta nghe không rõ ràng lắm……

Mặt của ta không biết khi nào bị ai đó đánh một quyền, ta nhìn không thấy……

Ôn Gia Dật giống như lướt qua ta lao về phía trước, ta không biết……

Trong phòng một mảnh hỗn loạn, não cũng một mảnh hỗn loạn, ta vô thanh vô tức tiêu sái ra khỏi phòng, khi ta quay đầu lại nhìn, Ôn Gia Dật cùng nam nhân kia đang dán vào nhau thành một đoàn……

Ta, buông tha cho ……

Rời đi công ty, chân vô mục đích cứ đi ở trên đường, điện thoại trong tay không ngừng đổ chuông, ta cũng không để ý tới, cục diện như thế, ta không biết đối mặt như thế nào, lại càng không biết đi thu thập như thế nào. Nguyên lai thiên hạ rộng lớn như vậy, nhưng lại không có chỗ nào cho ta dung thân, ta đã muốn thấy không rõ con đường phía trước ……

Vào đêm, ta trở lại phòng nhỏ mà mình đã thuê trước đây.

Phòng nhỏ, là sau khi ta rời đi người phụ nữ sinh ra ta cùng con trai của nàng đã thuê. Ta hướng công ty mượn một tháng lương bổng thuê hạ, trong phòng cái gì cũng không có, chỉ có mỗi cái giường lớn thật thoải mái, bởi vì ta từ nhỏ đã không có cái giường nào dành cho riêng mình, cho nên ta dùng số tiền dư mua cái giường lớn này, nhưng ta không có ngủ qua mấy lần, vì chiếu cố Ôn Gia Dật, ta cơ hồ không có quay về phòng nhỏ, mỗi tháng đều là thuê rồi bỏ trống.

Hiện tại, ta đang nằm trên giường lớn của ta, ta hy vọng có thể hảo hảo ngủ nhiều, quản chi thế giới ngoài phòng xảy ra chuyện gì.

Sự tình luôn không như ta mong muốn, ta thật sự là rác rưởi mà ông trời vứt bỏ sao!?

Còn chưa tới trước cửa, ta liền bị người thật sâu ôm lấy, ta nhìn nhìn người đang ôm chặt ta, trên mặt không ít nơi bầm tím, ta giãy giụa vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lên nơi sưng đỏ kia.

” Ngươi đi nơi đâu!? Tại sao không tiếp điện thoại!?” Cuộc đời ta lần đầu tiên thấy nam nhân này khẩn trương như thế.

Ta quay đầu đi chỗ khác, nam nhân càng làm cho mặt ta chuyển lại, ta ở trong mắt y nhìn thấy xa lạ quan tâm, nhìn đôi hắc đồng ta vẫn mê luyến, ta tự hỏi chính mình 『 Đây là thật chăng?』. Kia một khắc ta hiểu được, hiểu được tại sao ta nhất định chỉ là rác rưởi, vấn đề vớ vẩn như thế, đại khái chỉ có ta mới hỏi chính mình, 『 Đây là thật chăng?』, cáp, sự tình nói cho ta biết ít nhiều thứ là giả!? Tại sao ta còn có thể bị lầm lạc!? Tại sao từng cho rằng nữ nhân kia là thật lòng yêu thương ta!? Tại sao từng cho rằng đứa con của nữ nhân kia rất thích ta!? Hiện tại, vì sao lại cho rằng nam nhân trước mắt sẽ yêu ta!?

” Ngươi có biết ta yêu ngươi không!?” Ta ách thanh hỏi.

” Ta biết.” Y vẫn đang dùng sức ôm chặt ta.” Cho nên đừng buông tay, đừng rời khỏi ta, vẫn ở lại bên cạnh ta, ta sẽ không cho những người đó thương tổn ngươi.”

” Ở lại bên cạnh ngươi!?” Ta ngốc nhiên hỏi.” Chỉ là thế thân thôi sao!? Hay là phế vật!?”

” Là cái gì cũng tốt, chỉ cần ở lại bên cạnh ta thôi, ta sẽ không đối đãi ngươi giống như trước đây nữa.” Là cam đoan!? Hay là điều kiện!? Ta không biết……

” Buông tha ta được không?” Ta cầu xin.

” Không được.” Nghe ra y đang phẫn nộ, bị y đẩy vào vách tường, điên cuồng cắn vào cổ ta, hôn môi ta, tay ý đồ xé rách quần áo của ta, quần đã bị y xả xuống, hạ phúc bị y cầm lấy, ta sợ hãi, sợ hãi y ngay tại hành lang dài này muốn thượng ta, nhưng sợ hãi lại áp chế không được khoái cảm dâng trào, tiếng kêu dâm dục phát ra theo tiết tấu gia tốc của y……

” Đừng… đừng ở… ở chỗ này…… a a… a……” Nhịn không được khoái cảm ở trong tay y cao trào, thân thể vô lực ngã vào trong ngực y, y từ trong túi ta tìm ra chìa khóa, đem ta ôm vào phòng nhỏ.

Đêm nay, y ở trên giường trong phòng nhỏ muốn ta một lần lại một lần, trong miệng không ngừng kêu 『 Ngươi là của ta, phải ở lại bên cạnh ta.』

Thật lâu ta không có hảo hảo ngủ, đêm nay cuối cùng có thể hảo hảo ngủ một giấc thật ngon, tuy rằng còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết.

Đêm nay, ta không ngừng nằm mơ, hơn nữa tất cả đều là mộng đẹp…… Đây là phản ánh ta đối sự thật bất mãn mà làm ra hành vi tự lừa gạt chính mình sao!? Kia thật sự là khờ dại đến ngây thơ, ai lại không biết sau khi ta tỉnh ngủ sẽ phải đối mặt với một đống lớn vấn đề, cho dù giấc mộng có ngọt như thế nào, cũng cần tỉnh lại, ta hiểu được.

Trong một khắc mở mắt ra, thấy gương mặt trong tranh vẽ rất quen thuộc, ta ngơ ngác nhìn, não không ngừng hồi tưởng, đảo mắt nhìn lại, trên mặt đất, trên tường, mỗi một góc đều toàn là tranh vẽ, có phác hoạ, có kí hoạ, có phấn màu, có tranh lụa, có tĩnh vật, có phong cảnh, cũng có người thật, trong tay tên kia đang cầm một bức tranh phong cảnh vẽ bằng bột màu.

” Ngươi làm gì vậy?” Ta khó có thể tưởng tượng y đem phòng nhỏ của ta biến thành như vậy.

” Không thể tưởng được bảo mẫu nhà của ta lại có nhiều tranh tinh mỹ như thế, ta cho tới bây giờ mới biết.” Trong thanh âm của y nghe như là thập phần cao hứng.

” Có rất nhiều sự ngươi cũng chưa biết.” Ta tĩnh lặng nói, thật dài thở ra một hơi.

Y không trả lời nữa, buông tranh vẽ trong tay, đi tới thật tự nhiên đem ta ôm vào trong ngực, tai của ta gắt gao dán vào bụng y, cảm thụ hô hấp của y.

” Ta đã cho người tặng một ít tiền cho anh trai ngươi, gã đã đáp ứng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa.” Ta nghe xong lời y nói, nhẹ nhàng cười cười, theo như lời y thì một chút tiền kia tất nhiên là số lượng không ít, ta đẩy y ra, nhưng y dùng sức ôm lấy ta không buông.

” Ta không có tiền trả lại cho ngươi.”

” Vậy thì bán tác phẩm của ngươi cho ta.” Ta khó hiểu, ta lại đẩy y ra, nghi hoặc nhìn y.

” Tranh của ta không đáng giá tiền.”

” Ta muốn dùng tranh của ngươi làm trang bìa cho album mới của ta, như thế liền đáng giá.” Y cao hứng nói, cũng hôn hôn chóp mũi ta, đối hành vi khác thường như vậy của y làm ta cảm thấy hỗn loạn.” Ca khúc là ta hát, tranh lại là của ngươi, thật thú vị đi.”

” Ngươi rốt cuộc ra sao? Sinh bệnh sao?” Nhất định là y sinh bệnh rồi.

” Sau này ta ra đĩa nhạc mới cũng muốn dùng tới tác phẩm của ngươi.” Y không có trực tiếp trả lời vấn đề của ta, lại tiếp tục nói, càng kéo lấy ta, hôn hôn lên tóc ta.” Đừng rời khỏi ta, ta sẽ đối với ngươi hảo hảo, hảo tuân lệnh ngươi sẽ không rời đi ta, hảo hảo hảo hảo hảo hảo……”

『 Nhưng ngươi không thương ta.』 Những lời này trong lòng ta thầm kêu to, y tốt với ta là bởi vì không muốn ta rời đi, cũng không phải yêu ta, nói thật, y làm như vậy so với trước đây càng khiến ta thương tâm hơn, rất tốt với ta, nhưng không thương ta, thật vớ vẩn!? Nhưng ta lại tiếp nhận rồi, bởi vì ta thương hắn……

Thế là, ta đi trở về.

Y đích xác rất tốt với ta, không còn đối ta la hét, chỉ là bắt đầu động tay động chân, không làm cho ta mặt đỏ đến không thể nào hồng thêm nữa mới bỏ qua, cho dù có thể bị phóng viên chụp được, y cũng không để ý tới.

Ta không rõ, nhưng chỉ yên lặng vui sướng trong thống khổ vì biết y không thương ta, ta thật sự là bị coi thường.

Mặt khác, ta cùng Quan Chí Lãng nói chuyện ta quyết định giữ chức, hắn thập phần tức giận, hắn không rõ tại sao ta phải ở lại bên người tên kia chịu khổ, cho rằng ngày sau ta nhất định sẽ hối hận. Đối với phản ứng của hắn, ta cũng thật áy náy, đành phải hướng hắn giải thích, hắn đại khái là người tốt nhất trong nhiều người mà ta quen biết, hắn nói với ta tuy rằng hắn không có khả năng tha thứ ta, nhưng nếu sau khi ta rời đi tên kia, vẫn hy vọng ta có thể trở thành bảo mẫu của hắn, theo ý này, ta biết hắn đã muốn tha thứ ta rồi.

Cứ như thế, ta sống trong thống khổ lại vui vẻ vượt qua nửa năm, trong nửa năm này, ta vui vẻ đến quên mất một chuyện trọng yếu, làm ta lại lâm vào hắc ám…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.