Ta thật cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, nhưng vẫn ngăn không được tim đập như điên, ta run run đến không thể mở cửa xe, Ôn Gia Dật liền thay ta lái xe đến bệnh viện. Ta thật sự không rõ ông trời đến khi nào mới có thể buông tha ta, sự tình luôn không dứt phát sinh, mỗi khi nghĩ đến cuối cùng mọi chuyện đã chấm dứt, nhưng khi nghe đến thì……
” Đừng lo lắng, cho dù ông trời có sụp xuống cũng có ta thay ngươi chắn.” Lời nói của Ôn Gia Dật làm lòng ta ấm lên, giờ khắc này làm ta cảm thấy cho dù thế giới đến ngày tận thế, chỉ cần y ở bên cạnh ta, như vậy ta nhất định có thể bình yên vô sự.
” Đứa con của bệnh nhân Lưu Ngọc Phượng bị mất tích, chúng ta tìm không thấy hắn, bệnh của cô Lưu không thể đợi, phí giải phẫu cũng không phải con số ít, tất cả mọi người không biết làm như thế nào cho phải, khi cô Lưu nói Hoàng tiên sinh là con của nàng, cho nên……” Đi vào bệnh viện, nghe bác sĩ giải thích, lòng liền du hồn hư không, tại sao lại nhớ tới ta!? Bởi vì ta là con của nàng sao!? Bởi vì nàng cùng đường rồi sao!? Bởi vì ta trở nên nổi bật!? Hay là còn lý do nào khác!? Ta không biết, đầu của ta thật sự rất đau, ta không muốn suy nghĩ nữa……
” Hoàng tiên sinh!? Hoàng tiên sinh!?”
” Thiêm? Xảy ra chuyện gì? Không thoải mái sao?” Ôn Gia Dật gọi quay về ý thức của ta.
” Ách!? Thật xin lỗi…… ta không sao, như vậy đã tìm được người cho thận thích hợp chưa!?” Thận của nàng giống như có vấn đề.
” Ngươi rốt cuộc có nghe bác sĩ nói hay không!? Nguyên lai nữ nhân họ Lưu kia không phải thận có vấn đề, là nam nhân kia nghe lầm, nàng là bị đau dạ dày, bởi vì uống rượu quá nhiều, nên loét dạ dày, chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật đơn giản, hảo hảo tĩnh dưỡng, sẽ không sao, điều kiện tiên quyết là còn thiếu phí giải phẫu.” Ôn Gia Dật kiên nhẫn giải thích.
” Ách!? Ta đây ngày mai sẽ thay nàng trả, còn có, phiền toái chuyển nàng vào phòng phục vụ và dùng loại thuốc tốt nhất.” Nguyên lai không nghiêm trọng như ta nghĩ, tâm cũng thả lỏng không ít.
” Hoàng tiên sinh có thời gian liền đến nhìn nàng xem sao, bởi vì nàng giống như rất nhớ ngươi.” Ta thật sự không thể tin lời bác sĩ nói, nhớ ta!? Có thể sao!?
” Đi xem nàng đi.” Ôn Gia Dật nói xong liền kéo ta rời đi. Đi đến trước cửa phòng bệnh, ta khiếp sợ.
” Ta ở bên cạnh ngươi.” Y thật nhỏ nhẹ cho biết, trấn an ta, rồi nhẹ nhàng kéo ta đi vào. Một gian phòng bệnh 8 người, hoàn cảnh không phải kém, cũng hảo, hộ sĩ chỉ có hai, ba người. Đi đến giường bệnh cuối cùng, một phụ nữ trung niên đang nằm, nếu xem nhẹ thần sắc có bệnh cùng nếp nhăn, không khó tưởng tượng ra người này từng có bộ dáng xinh đẹp động lòng người, nhưng tất cả đều đã qua đi, phong cảnh không còn như xưa.
” Thiêm……” Nàng phát hiện ta, ta hướng nàng gật gật đầu.” Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không đến, Tử Quân… hắn không biết đi nơi nào, ta chỉ phải tìm ngươi, ngươi có biết ngoại trừ bọn ngươi ra, ta liền cái gì cũng không có…… Cho nên, phiền toái ngươi.” Không có dáng vẻ bệ vệ bá đạo trước đây, còn lại chỉ là một nữ nhân hai bàn tay trắng, ta không khỏi đáng thương cho nàng.
“…… Phí giải phẫu ngươi không cần lo lắng, rất nhanh bác sĩ sẽ giúp ngươi phẫu thuật, mặt khác, ta thay ngươi chuyển qua phòng bệnh tư nhân, có người cùng phương tiện chiếu cố.” Ta có thể nói, làm cũng chỉ thế này thôi.” Không còn gì nữa, ta đi trước đây, ngươi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
” Thiêm, ngươi còn có thể tới không?” Nữ nhân vội vàng nêu vấn đề, một vấn đề ta không biết trả lời như thế nào……
” Ta ngày mai lại đến.” Ta, thuỷ chung không bỏ xuống được.
” Ngươi ra sao?” Trên xe, Ôn Gia Dật hỏi cảm xúc của ta.