Bão Mùa Hè

Chương 14: Quả táo cắn một nửa (4)



15.

Huy đứng bên kia đường, qua tấm kính trong suốt, ngẩn người nhìn Thủy ở bên trong. Mà người ngồi bên cạnh... là Phương. Thật sự là Phương. Không biết Thủy đã nói những gì, cô chỉ biết cúi gầm mặt, thỉnh thoảng còn cười chua xót. Cô vẫn xinh xắn nhỏ nhắn như thế, nhưng đã không còn nhỏ nữa rồi. Cách ăn mặc, cách trang điểm, cả kiểu tóc cũng trưởng thành lạ lùng. Từ một thiếu nữ trở thành người phụ nữ, còn anh từ một thanh niên trở thành trung niên.

Sự khác biệt hiển nhiên này làm anh không cam tâm. Thủy lúc nãy có nhắn tin với anh đến địa chỉ này, nhưng nhìn thấy cảnh kia anh không dám vào. Lần cuối anh và Phương gặp nhau thì anh đang mắng cô, còn Phương thì bị anh từ chối. Thất thần một hồi, cả hai đã đẩy cửa rời khỏi quán. Thủy nhanh chóng nhìn thấy anh, cô vẫy tay, cười tít mắt.

Huy nở nụ cười thật tự nhiên, thong dong bước tới. Chỉ có điều bước đi hơi chật vật một chút. Tới nơi thì đúng lúc Phương có điện thoại đến. Cô gật đầu chào anh, xoay mặt đi nghe máy. Phương chưa từng dùng tư thế này để gặp anh, lại còn chưa kịp để anh chào lại. Trái tim Huy nguội lạnh đến rít đau.

- Ai thế? Làm gì mà nói chuyện thần bí vậy? - Thủy thích thú trêu ghẹo, tựa như muốn làm loãng không khí một chút. Phương chỉ lắc đầu cười trừ. Thủy xưa nay không nghe rõ chuyện thì bứt rứt chịu không nổi nên cứ gặng hỏi. Phương chần chừ nhìn Huy, anh cũng thắc mắc, là ai mà làm cô không dám nói ra.

- Cậu chắc muốn mình nói ở đây à?

- Có gì chắc với không chắc, thì cứ nói đại thôi.

- Là bạn trai hiện tại của mình, anh ấy đang ở Hà Nội.

Lúc này thì Thủy không thể cười giỡn được nữa. Cô lén nhìn anh hai, thấy anh ngoài cười mỉm thì chẳng còn gì, thầm thấy may mắn. Chuyện này đúng là không nên nói huỵch toẹt ra ở đây, nhất là sau khi Phương nghe Thủy kể về Huy trong suốt thời gian trước đây.

16.

Phương không có lý do nào để tìm gặp lại Huy nữa. Thủy và cô cũng là không còn là bạn đại học, không thể đến nhà nhau mà làm bài tập. Cho nên sự việc cô về nước, bọn họ gặp lại không có quá nhiều biến đổi. Huống hồ, cô đã có bạn trai rồi.

Hai người quen nhau khi còn bên Mỹ. Anh ta trở về sớm hơn, hiện đang công tác ở Hà Nội. Bọn họ có tuổi trẻ, có tài năng, có sắc đẹp, yêu đương nhau là chuyện bình thường. Chỉ có Huy, người đàn ông đã đi qua tuổi trẻ gặm nhắm khổ sở một mình.

Phương vừa hoàn thành bản thiết kế tối qua. Sáng hôm nay có cuộc họp, cô đang trên đường đi đến phòng họp. Gửi xe vào bãi rồi, điện thoại đột nhiên reo inh ỏi, hơn nữa còn là reo không dứt, hình như người gọi đang rất gấp.

- Alo. - Người gọi là Thuỷ.

- Phương ơi, chết mình rồi. - Thuỷ khóc hết nước mắt - Mình để quên bản số liệu thống kê ở nhà rồi. Cậu chạy đến lấy dùm mình được không?

- Cái gì? Tài liệu quan trọng như vậy... cậu chưa già đã lãng rồi à? - Phương hết nói nổi, vò đầu bứt tóc. Nhưng tính ra bây giờ cũng chỉ có cô đi lấy được - Để ở đâu?

Phương lại chạy một vòng xe máy. Đường đến nhà Thuỷ, cô vẫn còn nhớ rất rõ, ngay cả những cái gồ ghề của mặt đường, số giây của đèn giao thông. Cũng đã từng vô số lần đến đây. Không biết anh có ở nhà không? Mà giờ này chắc là đã đi làm rồi cũng nên. Cô đang hồi hộp cái gì chứ?

Cũng chỉ là đến nhà lấy tài liệu.

Thuỷ có chỉ cho cô chìa khoá dự phòng để ở dưới chậu cây. Thật ra bí mật nhỏ này cô cũng biết.

- Thầy Huy, nhà thầy không có chìa khoá dự phòng à? - Phương chắp tay sau lưng, đứng lắc lư nhìn anh chậm rãi lấy chìa khoá mở cửa. Nhưng phải tìm thật lâu.

- Không có. Nhà anh chỉ có thói quen mỗi người giữ một chiếc. - Huy vẫn còn đang tìm trong túi. Cô bắt đầu mất kiên nhẫn, tựa đầu vào cửa.

- Người ta thường làm một chiếc đặt dưới chậu cây hay thảm lót chân, đại loại vậy, để phòng khi làm mất hay để quên trong nhà. - Cô nói bâng quơ.

- Mấy tình tiết đó chỉ có trên phim thôi. Đến chìa khoá cũng quên thì làm sao nhớ được mình đã khoá cửa hay chưa? - Cuối cùng anh cũng tìm ra chìa khoá.

- Với lại... - Cô còn chưa cam lòng, uỷ khuất nói tiếp - Còn để cho em biết đường mà vào nhà nữa chứ...

Thật ra bây giờ người ta thịnh hành kiểu bảo an này, đâu nhất thiết là do lời cô nói. Tra chìa khoá lạnh lẽo do lâu ngày để dưới đất, cô thuận lợi vào nhà. Cách bài trí vẫn chẳng có gì thay đổi. Không mất qua nhiều thời gian xem xét, Phương xác định chỗ tài liệu rồi nhanh chóng lấy đi.

Bỗng nhiên có tiếng ho. Cô giật mình quay lại, tiếng ho phát ra từ trên lầu. Còn có người. Giờ này mà còn có người thì chỉ có thể là anh. Phương nghĩ hẳn cũng nên báo cho anh một tiếng, nếu không anh lại tưởng là trộm. Nhanh chóng xác định được phòng anh, cô lịch sự gõ cửa.

- Anh Huy, là em, Phương đây. Thuỷ nhờ em đến lấy tài liệu. - Phương mơ hồ nghe được tiếng "Ờ" nhỏ như tiếng muỗi kêu của anh.

Cũng không phiền anh nghỉ ngơi nữa nên nhanh chóng rời đi. Đột nhiên thấy có gì đó không đúng. Bình thường anh rất cẩn thận, sẽ ra xác nhận. Hôm nay sao lại...

- Anh Huy, em vào nhé? - Phương gõ cửa lại một lần nữa. Lần này thì không có tiếng trả lời, cô trực tiếp mở cửa vào.

Phương cảm thấy có chuyện không ổn. Chạm tay lên da mặt anh, quả nhiên là anh sốt rất cao. Ở nhà không có ai chăm sóc, mà bây giờ cô phải đi giao gấp tài liệu cho công ty. Đấu tranh rối rắm một hồi, Phương quyết định khoá cửa đi đưa tài liệu. Gửi nhờ một đồng nghiệp tài liệu cùng bản thiết kế của mình sau đó cô đi mua thuốc hạ sốt.

Huy tỉnh lại, trong phòng hơi tối bây giờ đã sáng lên nhờ đèn bàn. Anh không biết mình đã ngủ bao lâu rồi. Anh còn nhìn rõ thấy một người đang ngồi bên cạnh bấm điện thoại. Phương bỏ điện thoại xuống, trò candy crush còn đang chơi dở.

- Anh uống nước đi, sốt thì uống nước mới hạ nhiệt được. - Vậy là anh chưa kịp mở miệng nói đã phải hứng một đống nước - Thuỷ đang đi mua đồ ăn tối. Anh có thấy đói không?

- Mấy giờ rồi?

- Sáu giờ. Anh ngủ từ chiều đến giờ.

- Con chó... - Anh nhíu mày vì cơn đau đầu, tuy vậy vẫn nhớ đến con cưng của mình.

- Anh dặn em cho nó ăn, em cho rồi. Chắc giờ đang ngủ.

- Anh có nói thế à?

- Dạ. - Tại sao anh lại không nhớ gì? - Đồng nghiệp anh gọi tới, em cũng xin phép giúp anh rồi. - Nhìn cô vẫn tỏ ra bình thường, xem ra là không có chuyện gì phát sinh. Một lát sau nghe thấy tiếng động dưới nhà, Phương đứng dậy - Chắc là Thuỷ về rồi, anh ngồi đây đi, để em mang cháo lên. À đúng rồi, con chó của anh tên gì thế?

Ra đến cửa rồi, cô mới hỏi với lại.

- Là Shin.

17.

Huy đến trường như mọi ngày, vẫn nói những bài giảng dường như đã thuộc làu làu trong trí nhớ. Anh cho lớp tan sớm, ra ban công châm điếu thuốc.

- Thầy Huy, tối nay là Noel rồi. Thầy không có dự định gì à? - Một cô giáo đi ngang qua thấy thầy thì chọc ghẹo. Thầy Huy chỉ cười cười lắc đầu - Thầy cũng ở một mình lâu rồi còn gì. Kể từ lúc chuyện với cô gái sinh viên kia chẳng thấy thầy đi với ai nữa. Mau kiếm bạn gái đi chứ thầy.

Huy rít một hơi thuốc thật sâu. Ánh mắt lại càng trở nên sâu thẳm.

- Tối nay mấy thầy cô có party độc thân, hay là thầy cũng tham gia đi. - Cô giáo nhiệt tình bắt chuyện.

- Thôi tôi không đi đâu, cô đi đi.

- Vậy... - Cô giáo còn muốn nói gì đó nhưng nhìn nét mặt như muốn ở một mình thì đành tặc lưỡi bỏ đi. Thật sự trong số những giảng viên còn độc thân ở đây, Huy được xem như là một viên kim cương sáng giá. Nếu như nhân cơ hội này mà ghép được mấy đôi thì rất tuyệt.

Huy tiếp tục bỏ qua sự xuất hiện chớp nhoáng của đồng nghiệp. Cả hành lang dài chỉ còn mỗi mình anh đứng hút thuốc. Sắc trời chuyển màu, đèn đường bắt đầu lập loè và những ông noel đứng đầy ra ngoài đường để phát quà. Lễ Noel bắt nguồn từ phương Tây, chính xác là chỉ có một ông già Noel. Thế mà về Việt Nam lại biến tấu thành nhiều thế hệ ông Noel, chú Noel, bà Noel, thậm chí nhóc Noel. Có lẽ giờ này những cặp tình nhân đã bắt đầu dắt nhau đi ra ngoài đường.

Mọi năm ngày này không có gì đặc biệt với anh. Huy chỉ ở nhà ăn tối với em gái, thế là xong. Nhưng Thuỷ từ sớm đã nhắn tin tối nay sẽ không ăn cơm, kể từ khi có bạn trai từ năm kia. Huy vứt điếu thuốc, cho hai tay vào túi quần vì trời còn hơi lạnh. Tầm khoảng sáu giờ kém, sẽ có một cô gái chạy khắp hành lang tìm anh, nói Noel mà ăn cơm với người mình yêu thương thì mới có ý nghĩa. Thế nhưng năm nay, cô gái ấy đã đi Hà Nội cùng người yêu rồi. Đi từ ngày hôm qua, để ăn lễ Giáng sinh.

Không biết Phương đang làm gì? Huy cầm điện thoại trên tay, hơi lưỡng lự bấm nút. Anh biết được số điện thoại cô từ Thủy. Thật ra Huy cảm thấy mình rất vô liêm sỉ, rõ biết mình đã làm tổn thương cô còn quấy rầy cuộc sống hiện tại đang tốt đẹp của cô. Có lẽ Phương sẽ thấy anh rất phiền phức.

- Alo. - Đầu dây bên kia có tiếng trả lời nhỏ nhẹ. Cuối cùng anh vẫn quyết định gọi điện.

- Ừm, anh Huy đây, em đang bận à? - Một khoảng im lặng. Có lẽ Phương còn bất ngờ tại sao Huy lại biết số mình.

Hình như không phải đang đi ngoài đường. Đang ăn chăng?

- Không có. Mà anh gọi có chuyện gì thế? - Giọng nói nghe không ra vui buồn gì.

- Anh muốn hỏi, con Shin ở nhà không chịu ăn, em có cho nó ăn thứ gì lạ không? - Lần trước Phương có tới nhà anh một lần. Con Shin quấn lấy cô.

- Vậy sao? Em có cho nó ăn chút bánh quy, chắc không sao chứ? Hay anh đưa nó đi khám bác sĩ thử xem. - Cô rõ lo lắng cho Shin.

- Ừ, để anh đưa đi bác sĩ. Vậy thôi, anh cúp máy đây. Chúc em giáng sinh vui vẻ.

- Anh cũng vậy.

Rồi, Phương cúp máy luôn. Huy vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại. Lòng có gì đó quặn đau. Tất cả đã kết thúc rồi. Kết thúc từ ba năm trước. Kết thúc cô lên chuyến bay cùng bạn trai đi Hà Nội.

Phương trở về, không phải là bắt đầu đối với anh. Từ đầu đến cuối chỉ là do anh ngộ nhận. Thật may, bên cạnh cô ấy đã có người tốt hơn. Thật may, người đó không phải là kẻ tồi tệ như anh trước kia. Sau đêm nay, anh và cô sẽ thật sự, đi trên hai con đường khác nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.