Báo Nam

Chương 17



“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi thấy anh ngơ ngẩn, lo lắng lên tiếng gọi anh.

Đúng lúc này, Phương Tư giống quỷ mị đến gần Tước Lợi Nhi, nhếch miệng cười, tay hóa thành đao bổ về phía cô.

“Ai nha!” Cô chật vật nhảy ra, nhưng cánh tay lại bị vẽ ra một vết thương.

Cừu Liệt sắc mặt đại biến, không chần chờ vọt tới bên người cô, một tay ôm lấy cô, một tay ngăn chận cánh tay cô.

Tước Lợi Nhi không rõ vì sao anh khẩn trương như thế, đang muốn đặt câu hỏi, liền phát giác cánh tay từng đợt đau đớn, cô cúi đầu nhìn, thấy máu đang từ miệng vết thương bay ra, vô số giọt bay về phía Phương Tư, thẳng tắp tiến vào miệng ông ta.

Thượng đế! Ông…… ông ta hút máu cô? Hơn nữa là cách không hút máu!

Cảnh tượng biến hoá kỳ lạ này quả thực dọa Tước Lợi Nhi sợ.

Đây vốn là hóa thân của Satan!

Máu trong cơ thể cô giống bị nguyền rủa đẩy ra khỏi vết thương, lao ra, từng giọt từng giọt bị Phương Tư hút vào miệng. Cô kinh hãi lại đau đớn bắt lấy tay Cừu Liệt, tâm thần đại loạn.

“Máu tươi có sức sống như vậy a! Thật ngon!” Phương Tư cười cười nói.

Cừu Liệt nhanh chóng bắn về phía Phương Tư, nhưng viên đạn bắn vào thân thể ông ta lại xuyên ra ngoài, miệng vết thương tự động khép lại.

“Chúng ta không phải đối thủ của ông ta! Đi!” Cừu Liệt ôm lấy cô bỏ trốn.

“Tước Lợi Nhi Ngải Lãng! Cừu Liệt!” Phương Tư cao giọng hô.

Tước Lợi Nhi trong tai có máy trợ thính, không nghe thấy ma pháp kêu gọi của ông ta, không bị hàng phục chú của ông ta khống chế, cô dùng niệm động lực đưa Cừu Liệt cùng mình ra khỏi tòa thành, chạy thoát sự truy đuổi của Phương Tư.

Rita lúc này bò dậy, lảo đảo đến bên cạnh Phương Tư, kêu lên: “Phương Tư, bọn họ……”

“Rita, sao cô lại không buộc được tâm Cừu Liệt, ngược lại bị một con bé mười tám tuổi chiếm thượng phong?” rong giọng nói của Phương Tư có trách cứ.

“Tôi……” Rita nổi giận đan xen cúi đầu, chuyện tình yêu không phải đơn phương cố gắng là được, huống hồ Cừu Liệt vẫn chỉ coi cô ta là bạn chơi mà thôi.

“Quên đi, việc này cũng không thể trách cô, người có mặt tối tăm như hắn, sẽ bị một cô gái hồn nhiên rựa rỡ như ánh mặt trời hấp dẫn, cũng không có gì lạ.”

“Vậy ngài thật sự muốn thả bọn họ đi?” Rita không cam lòng hỏi.

“Yên tâm, bọn họ trốn không xa.” Phương Tư nắm chắc thắng lợi nở nụ cười. “Nơi này là đảo, cách Puerto Rico gần nửa giờ bay, cho dù Thần Toán Tước Lợi Nhi có niệm động lực siêu cấp, cô ta cũng không thể đồng thời mang theo Cừu Liệt đi khoảng xa như vậy, huống chi cô ta còn bị trọng thương.”

“Cho nên bọn họ nhất định phải lên thuyền, đúng hay không?”

“Đúng vậy, kêu người tuần tra ở bờ biển. Nhớ kỹ, ta muốn bắt sống cô gái kia, về phần Cừu Liệt, ai cũng không cho phép đả thương hắn.” Ông ta hạ lệnh.

“Tôi biết.” Rita lập tức lấy điện thoại liên lạc nhân viên đóng tại bến tàu, ra lệnh xuống.

Bởi vậy, khi Cừu Liệt mang theo Tước Lợi Nhi nhanh chóng đến bến tàu tư nhân, đã có rất nhiều người theo dõi ở nơi này, ngay cả ca nô của anh cũng bị người dùng vải bạt phủ lên, còn có bốn người trông coi.

Bọn họ tạm thời tránh sau rừng cây dày đặc, quan sát tình hình.

Tước Lợi Nhi tựa vào người anh thở dốc, lấy máy trợ thính ra, ngẩng đầu hỏi: “Tình huống thế nào?”

“Phương Tư quả nhiên phái người đến cản trở, thuyền ở bến tàu đều có người gác, muốn đột phá có thể có khó khăn.” Cừu Liệt không nghĩ tới chuyện lại trở nên khó giải quyết như vậy.

“Có bao nhiêu người ở nơi nào?” Tước Lợi Nhi lưng bị thương, cánh tay lại bị hút máu, thể lực đang giảm xuống, nhưng cô mạnh mẽ khởi động tinh thần, quyết định vô luận như thế nào cũng phải cùng Cừu Liệt an toàn rời khỏi nơi quỷ quái này.

“Mười ba người, hai chiếc ca nô.”

“Anh xác định chiếc ca nô kia có thể mang chúng ta đến Puerto Rico?” Tước Lợi Nhi liếc nhìn chiếc thuyền không tính là lớn kia.

“Đương nhiên.”

“Tốt, như vậy chỉ có một cách.” Ánh mắt cô rực sáng, trong bóng đêm giống như hai ngôi sao.

“Cách gì?” Cừu Liệt nhìn cô một cái, không biết trong đầu cô lại có chủ ý gì.

“Cởi quần áo của anh ra.”

“Cô muốn làm gì?” Anh hứng thú hỏi, đối với việc cô thường nói ra một ít số từ kinh người cảm thấy rất thú vị.

“Tôi dụ một nhóm người đi, lại đem quần áo của anh dùng niệm động lực chuyển vào trong cánh rừng, dẫn số người còn lại vào rừng cây, khi đó anh mau chóng lên thuyền, sau đó cho thuyền chạy đến cách xa bờ ngoài một trăm mét chờ tôi……” Cô nhẹ giọng nói ra kế hoạch.

“Vậy rất nguy hiểm! Vạn nhất cô không lên được thuyền thì sao?” Anh không đoán được lúc này cô có mấy phần sức lực, nếu niệm động lực của cô không thể mang cô lên thuyền, nói không chừng nửa đường sẽ rơi xuống biển.

“Đừng lo lắng, tôi còn sức mà.” Cô kiên trì nhìn anh.

Ở chung hai ngày, Cừu Liệt cũng lĩnh giáo cá tính cố chấp của cô, cho nên chỉ suy nghĩ một lát, liền không nói hai lời cởi áo đưa cho cô.

Cô lập tức cúi mắt xuống, không dám nhìn thẳng cơ ngực duyên dáng của anh.

Cừu Liệt cong cong khóe miệng, theo lời xoay người, cũng đem quần dài cởi. “Cô mặc quần dài của tôi vào, như vậy mới không bị cỏ dại cắt chân.” Anh biết dưới áo bào trắng cô cái gì cũng không có mặc, đây là cách ăn mặc trước sau như một của tế phẩm.

“Anh……” Cô vội vàng nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn cánh tay anh, trái tim lại không theo quy luật nhảy loạn.

“Yên tâm, tôi có mặc quần bơi.” Anh mỉm cười, đem quần quăng cho cô.

“Uhm……” Mặc quần áo anh vào, nhiệt độ cơ thể lưu trên vải gián tiếp truyền vào đùi cô, làm cho cô càng thêm co quắp bất an.

Đợi cô mặc xong, Cừu Liệt quay đầu lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, cô nhỏ nhắn mặc vào quần dài của anh, ống quần xăn lên vài nấc, thoạt nhìn rõ ràng tính trẻ con chưa thoát, lại gợi cảm mê người. Anh hít một hơi, mới nói: “Cẩn thận một chút, đừng chạy quá xa, tôi chỉ cần năm phút là được.”

“Biết.” Cô nói xong liền ra dấu chạy về phạm vi tầm mắt của đám nhân viên kia, mà quần áo Cừu Liệt lại theo niệm động lực của cô di chuyển sang một hướng khác.

Người trên bến tàu nhìn thấy bóng hai người, từng nhóm la hét đuổi theo, bến tàu nhất thời không có người nào.

Cừu Liệt ra sức xông đến ca nô, rút vải bạt, lấy tốc độ cực nhanh phát động mô-tơ, tiếng động thật lớn khiến đám người áo bào trắng truy đuổi Tước Lợi Nhi kia hoảng sợ.

“Bị lừa! Mau trở về! Mau!” Một người đi đầu trong đám giận kêu.

Mười ba người rất nhanh trở lại bến tàu, nhưng Cừu Liệt đã đưa ca nô ra xa bờ, mặc cho những người đó kêu như thế nào cũng không dừng lại, trong đó có người lấy một chiếc ca nô khác muốn đuổi theo, nhưng nửa ngày cũng không khởi động được mô-tơ, nhìn kỹ mới phát hiện mô-tơ đã bị súng bắn hỏng rồi.

Tước Lợi Nhi thấy Cừu Liệt đắc thủ, nhất thời phấn chấn hẳn lên, vịn một cây đại thụ thở mạnh. Nhưng cô không dám nghỉ ngơi nhiều, chỉ sợ kéo dài thời gian thoát đi, bởi vậy không kịp chờ hơi thở điều hoà liền vận dụng niệm động lực, trong nháy mắt đưa mình di chuyển đến chiếc ca nô của Cừu Liệt.

Trong sương mù, cô cảm giác được mọi thứ bay vút bên tai mình, đây là hiện tượng sinh ra khi di động tức thời, chỉ là cô vừa di động bỗng cảm thấy choáng váng, cả người ngã xuống biển, sau đó nước biển mặn chát tràn vào mũi miệng cô, vết thương trên lưng cùng cánh tay bị nước biển gậm nhấm đau đớn không chịu nổi. Cô mở miệng muốn kêu, lại uống càng nhiều nước biển, một loại sợ hãi ngập đầu chiếm lấy lòng cô, cô chỉ cảm thấy mình sẽ chết đuối……

“Tước Lợi Nhi!” Cừu Liệt mắt thấy cô ở trước bến tàu hơn mười mét ngã vào biển, lòng nóng như lửa đốt quay ca nô lại, muốn cứu cô lên.

Người ở bến tàu thấy anh trở về, lại lần nữa giơ súng công kích.

Cừu Liệt kỹ thuật thành thục vẽ nửa vòng tròn trên mặt biển, liều mình tìm tung tích Tước Lợi Nhi, nhưng sóng biển mãnh liệt, làm sao thấy được bóng dáng cô?

Tước Lợi Nhi chìm nổi trong biển, sức lực toàn thân mất hết, ý thức dần dần mơ hồ, nghĩ đến mình sẽ chết ở đây……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.