Báo Nam

Chương 24



Cừu Liệt bừng tỉnh vào đêm khuya, trong lúc ngủ mơ thấy rất nhiều hình ảnh báo gào to đan xen cùng cảnh tượng máu chảy đầm đìa, tim anh đập bất ổn nhìn chằm chằm trần nhà phủ kín giấy dán tường, lúc này mới tỉnh ngộ mình đang ở nơi nào.

Tước Lợi Nhi đang ngủ say trong lòng anh, thân thể yểu điệu không tỳ vết của cô dựa vào anh, toàn thân tản ra hương thơm, lại lần nữa quấy rầy tâm thần anh.

Cô tuyệt không sợ hãi thể chất khác người của anh, hơn nữa sau khi biết anh tùy lúc sẽ biến thành báo đen vẫn yêu anh, đây là lễ vật thượng đế bồi thường cho anh hơn hai mươi năm bị dày vò sao?

Anh nhịn không được hôn mái tóc mềm mại của cô, đối với diễn biến của sự việc đến tình trạng này đột nhiên thấy buồn cười.

Nếu cô không ngăn cản anh, giờ phút này anh đã trở lại đảo Báo. Một câu tỏ tình kia của cô, gọi ra lửa tình trong lòng anh, khiến anh rốt cuộc cầm giữ không được, trong nháy mắt, anh thầm nghĩ có được cô, thầm nghĩ ôm lấy một cái gì đó chân thật để an ủi cõi lòng trống rỗng lại phẫn nộ của mình.

Môi anh dán sát vào môi cô, lay động cánh môi cô, làm cô trong lúc mơ màng tỉnh lại.

“Cừu Liệt……” Cô vuốt ve mặt anh, mỉm cười.

“Vì sao chúng ta lại gặp nhau, quen biết nhau?” Mặt anh vùi vào tóc cô, không buông tha mùi hương trên người cô.

“Bởi vì chúng ta luôn tìm nhau.” Tay cô vẽ vẽ trên lưng anh.

“Anh vốn cho rằng cả đời này anh sẽ không yêu người nào……”

“Phải không?” Cô hôn xương quai xanh anh.

“Nhưng khi anh thấy em vùi đầu vào lòng Huyễn Dạ Thần Hành, anh mới biết mình có bao nhiêu ghen tị, bởi vì khi đóanh hận không thể làm thịt anh ta, đoạt lấy em, hôn em, ôm em, mang em lên giường, mỗi phút mỗi giây đều cột em vào bên người anh, không cho em rời đi.” Anh nghiêng người, nâng cô lên người mình.

“Khó trách em luôn cảm thấy anh ghét anh ấy.” Cô cảm thấy buồn cười.

“Ai bảo anh ta luôn ôm lấy em thị uy với anh.”

“Có sao?” Huyễn Dạ từ khi nào thì ác liệt như vậy?

“Đương nhiên là có, anh ta cố ý chỉnh anh.” Hiện tại ngẫm lại, tên kia từ đầu liền đùa giỡn anh, chết tiệt!

“Kỳ thật em cùng Huyễn Dạ chỉ đơn thuần là đồng bọn, anh ấy coi em như em gái mà yêu chiều, còn em cũng chỉ coi anh ấy là anh hai, mọi người đùa giỡn, lời nói không cố kỵ, nhưng đây cũng không có nghĩa em và anh ấy có tình yêu.” Cô giải thích.

Anh bắt lấy tay cô hôn, lẳng lặng nghe cô nói.

“Nhưng là…… từ sau khi quen anh, em liền cảm thấy có thể mình bị bệnh, mỗi lần bị anh cầm tay liền mặt đỏ tai hồng, đến gần anh một chút tim liền đập rộn lên, ngay cả…… ngay cả lần trước cùng anh hôn môi đều giống như lúc nào cũng có thể chết ngất, tứ chi như nhũn ra, toàn thân vô lực…… Những việc này, khi ở cùng Huyễn Dạ chưa từng cảm thụ qua……” Cô ngượng ngùng nói ra bí mật dưới đáy lòng.

Máu rối loạn trong vài giây ngắn ngủn lại tụ đến tim, khiến anh không thở nổi.

“Thì ra…… không chỉ có một mình anh khổ vì tình.” Anh kéo đầu cô xuống hôn môi cô, đầu tiên là điểm nhẹ, sau đó tinh tế mút lấy, dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi cô, trân ái thu thập mỗi một phần hơi thở mà cô thở ra.

Thật lâu, Cừu Liệt mới buông cô ra, mềm nhẹ vỗ về chơi đùa tóc cô, ở bên tai cô hỏi: “Lần đầu tiên…… đau không?”

Cô lắc đầu, đem khuôn mặt đỏ hồng vùi vào vai anh. Đau thì đau, nhưng tình yêu làm cho cái đau này có ý nghĩa, cô không hối hận.

“Anh cuối cùng cũng thật cuồng mãnh, không thể khống chế sức mạnh của mình.” Anh tự oán lẩm bẩm.

“Em biết, Rita đã cảnh cáo em.” Cô nhớ đến lời nói tràn ngập ghen tỵ của Rita khi ở đảo Báo, nhịn không được cố ý nhắc tới.

Cừu Liệt thân thể cứng đờ, thật lâu mới hỏi: “Rita? Cô ta nói gì với em?”

“Cô ta nói khi anh hưng phấn sức mạnh đặc biệt lớn.” Vốn nghĩ là đùa một chút, nhưng nói ra miệng cô mới phát hiện có chút vị chua.

“Tước Lợi Nhi……” Anh nhất thời không biết nên nói như thế nào. Quan hệ giữa anh và Rita ngoại trừ tình dục, không có gì khác, nhưng điểm ấy lại không thể giải thích với cô.

“Anh cùng cô ta rất ‘tốt’ sao?” Cô cũng không muốn tính chuyện cũ, nhưng vẫn nhịn không được muốn biết anh cùng người phụ nữ lẳng lơ kia đã từng có tình yêu hay không.

“Tước Lợi Nhi……” Anh không biết nói sao.

“Không có gì, em biết anh từng cùng rất nhiều phụ nữ lên giường, đó là chức trách khi anh làm báo thần thôi! Không trách anh!” Cô nói rất hào phóng, nhưng giọng điệu không tốt chút nào.

“Em tức giận.” Anh nhìn ra được, cô từ con gái lột xác thành phụ nữ, ngay cả thích ăn giấm cũng học được rất giỏi.

“Không có! Sao em lại tức giận, anh đủ cường tráng, tem cao hứng còn không kịp đâu!” Cô xoay người, ngầm buồn bực.

Nghe một chút, lời nói của nha đầu này kia có rất nhiều tức giận! Anh vừa tức giận vừa buồn cười xoay vai cô, “Đừng náo loạn, Tước Lợi Nhi, đàn ông có đôi khi không cần tình yêu cũng có thể lên giường, thuần túy chỉ là phát tiết sinh lý.”

“Vậy càng tệ hơn! Có phải do thú tính của anh quá mạnh mẽ không?” Cô hừ lạnh một tiếng, có thể tùy tiện lên giường nhất định không có quan niệm đạo đức, nhưng mà, ai có thể yêu cầu một con báo hiểu được “đạo đức”?

“Thú tính cũng không phải là xấu, em biết không? Báo là loại động vật có tính dạ hành, chúng quen hành động một mình, tâm phòng bị cao, không dễ dàng tiếp cận, nhưng chỉ cần có thể phục tùng chúng, chiếm được tín nhiệm của chúng, chúng liền tuyệt đối trung thành.”

“Nói thế, anh cùng nhiều phụ nữ lên giường như vậy chính là tìm thuần thú sư?” Cô bẻ cong ý của anh.

“Không…… anh tìm người có thể cứu vớt mình.” Ánh mắt anh trở nên tối tăm.

“Cứu vớt?”

“Đúng vậy, sau khi anh bị ép giết người liền cảm thấy trong lòng nguội lạnh, anh khát vọng ai đó có thể giúp anh giải trừ bệnh không có thuốc chữa này, vì thế hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, cũng chỉ muốn một đêm ấm áp. Nhưng, những sự ấm áp này đều ngắn ngủi, lòng anh càng lúc càng trống rỗng lạnh như băng, sau đó, anh biết nhiều phụ nữ an ủi cũng không cứu lại được linh hồn anh, vì thế cam chịu, đối với giết người cũng không còn cảm giác, cho rằng trên đời không có cái gì đúng hay sai, trước mắt anh cũng không nhìn thấy ánh sáng…… thẳng đến khi gặp gỡ em……” Anh ôm cô vào lòng, hai má cọ xát trán cô.

“Em thế nào?” Cô cảm thấy hết giận một nửa.

“Em cùng anh là người của hai thế giới hoàn toàn khác biệt, ở nơi tối tăm đã lâu, sự hồn nhiên của em lập tức liền chiếm lĩnh tim anh…… Đối với anh mà nói, em chính là ngọn lửa, chỉ cần nhìn em, trái tim băng giá của anh có thể tan, sự trống rỗng của anh có thể lấp đầy……” Anh bắt lấy tay cô đưa lên ngực, tiếp tục nói: “Yêu em, khiến anh không còn cô độc…… em có thể hiểu cảm giác này không?”

“Cừu Liệt!” Cô dùng môi dán lên trái tim anh. “Em đã biết, đừng nói nữa.”

“Cho nên anh muốn đi tìm anh chân chính, Tước Lợi Nhi, em nên biết anh muốn biết rõ ràng chân tướng sự thật đến mức nào.” Anh nâng mặt cô lên, hôn mí mắt cô.

“Em biết, nhưng vì sao anh không cởi bỏ dây xích trước rồi mới đi tìm Phương Tư? Bởi vì đã không còn dây xích, hắn sẽ không thể khống chế anh.” Cô vuốt dây xích của anh, nghiêm mặt nói.

“Nhưng chỉ có Phương Tư biết mật mã……” Anh cười khổ nói.

“Chúng ta có thể dùng thiết bị dò xét, đừng quên trang bị của câu lạc bộ linh lực không thua kém Tịnh Linh hội.” Vẻ tuyệt vọng của anh làm lòng cô đau đớn.

“Phải không?”

“Đúng vậy, để em giúp anh, Cừu Liệt, nếu anh thật sự yêu em……”

Giọng nói của cô mãnh liệt chìm ngập trong anh. Đúng vậy, anh yêu cô, mà anh cũng cần đồng bọn.

Cô chủ động hôn anh, đôi tay nhỏ bé có sức mạnh trấn an xoa bóp lưng anh.

Một đoạn hôn triền miên nồng nhiệt chấm dứt, Cừu Liệt chậm rãi khởi động thân, cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt thâm trầm.

“Tước Lợi Nhi, nếu muốn anh về câu lạc bộ linh lực, trước hết đáp ứng anh một chuyện.” Anh lẳng lặng nói.

“Chuyện gì?” Trực giác cho cô biết chuyện của anh rất khó giải quyết, bởi vậy cẩn thận cảnh giác quan sát anh.

“Câu lạc bộ linh lực không phải bán hy vọng sao? Như vậy, anh liền mua một hy vọng.”

“Anh muốn mua hy vọng?” Cô giật mình hỏi.

“Đúng vậy.”

“Hy vọng gì?”

“Nếu sau khi tháo dây xích ngay cả anh cũng không đối phó được Phương Tư, liền giết anh đi!” Anh nghiêm túc nhìn cô.

“Giết…… anh?” Cô kinh ngạc mở to hai mắt.

“Đúng vậy. Tài khoản trong ngân hàng anh có năm trăm ngàn đôla, hãy dùng số tiền này mua một mạng Phương Tư, hơn nữa anh muốn tự tay em chấp hành.”

“Không!” Cô bật thốt. Yêu cầu này hơi quá đáng.

“Chính nghĩa của em đâu mất rồi? Tước Lợi Nhi, hoàn thành hy vọng của khách không phải chính là công việc của các em sao?” Anh ôm mặt cô đang nhăn nhó, trong mắt có đau thương.

“Anh cũng là hội viên câu lạc bộ linh lực, giữa hội viên với nhau không thể mua bán……” Cô lắc mạnh đầu.

“Anh không phải, anh còn chưa gia nhập, cũng sẽ không gia nhập, cho nên, nhớ kỹ, khi anh không thể giết hắn, lại không thể tự kết liễu, phải giết anh! nếu Phương Tư thật sự cùng anh có loại liên hệ cộng sinh này, vậy chỉ có mạng anh có thể đổi mạng hắn.”

Ngoại trừ giết anh, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Phương Tư thật sự là người bất tử sao?

“Nhất định còn có cách khác, nhất định……” Cô nhìn cặp mắt thâm trầm của anh, biết quyết định của anh đã không thể bác bỏ, nhưng cô sao có thể đáp ứng chuyện này? Có thể nào?

“Đây chỉ là dự phòng, Tước Lợi Nhi, dự phòng anh thất thủ. Nhưng mà, mặc kệ kết quả như thế nào, mặc kệ anh sống hay chết, anh đều vĩnh viễn yêu em.”

“Không……” Tình yêu của cô mới bắt đầu, thế nào liền nhất định là một hồi bi kịch?

“Đáp ứng anh, đây là hy vọng duy nhất của anh……” Áp đảo cô, anh lấy miệng che môi cô lại, tạm thời không suy nghĩ tương lai hay việc gì khác, hiện tại anh chỉ muốn cảm nhận cô, yêu cô.

Tước Lợi Nhi trong ưu thương cùng bất an đưa mình vào bể dục anh dấy lên, cô tin tưởng, mọi chuyện nhất định sẽ có cách giải quyết, nhất định sẽ có!

Theo hai người mãnh liệt ôm hôn, cao trào tới vừa vội lại nhanh, cô sa vào trong vui thích anh tạo ra, mà anh cũng tìm được sự ấm áp đủ để giải trừ cái lạnh thấu xương, cơ thể quấn quýt, chăn đệm hỗn độn, bọn họ trong thở dốc hợp thành một thể, giống như từ lúc khai thiên lập địa tới nay chưa từng tách ra……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.