Bảo Nguyệt Công Chúa

Chương 20



Từ sau ngày hôm đó, Nguyệt Hy bắt đầu vùi đầu trong đống y thư, sau đó hết chạy qua Thái y viện lại chạy tới ngự thiện phòng, không để ý tới ai hết khiến một đám người đều vô cùng tủi thân. Cho tới khi mọi việc hoàn tất, nàng mới chợt nhớ ra dường như mình đã quên mất cái gì rồi thì phải, lúc trở về đón chờ nàng chính là oán niệm bốn phía khiến Nguyệt Hy cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, đành phải bỏ ra mấy ngày để bù đắp lại, đúng là thiệt hại mà, nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn rất vui.

Sau việc này lại có không ít người được hưởng lợi, điển hình nhất đó chính là Hoàng thái hậu, mỗi ngày Nguyệt Hy đều qua ngự thiện phòng đưa thực đơn nấu canh dưỡng sinh, ích thể lại không mang vị thuốc đến cho Hoàng Thái hậu. Lúc đầu bà còn chần chừ không muốn uống nhưng sau đó biết được đây là tâm huyết cực khổ bao lâu của tiểu bảo bối Nguyệt Hy liền vô cùng cảm động, mỗi ngày đều phối hợp uống sạch sẽ canh đưa tới. Sau mấy ngày sức khỏe của bà liền cải thiện thấy rõ, khiến đám ma ma bên cạnh đều vui mừng cười tít mắt mở miệng ra đều là tiểu quận chúa là tốt nhất, đây cũng là suy nghĩ trong lòng Hoàng thái hậu, chỉ là bà không nói ra mà thôi.

Dĩ nhiên bát canh tương tự cũng xuất hiện trên long án của Tuyên Đế, thư án của Thụy Vương gia và Đông Phương Thịnh, mấy người này chỉ cần nghe thấy là do Nguyệt Hy tỉ mỉ chuẩn bị liền không nói hai lời cầm bát uống sạch trơn.

Ngay cả Từ lão sư cũng may mắn được hưởng ké một bát, qua lời Tiểu Thuận tử bên cạnh Nguyệt Hy từ lão sư mới giật mình biết được mình đây là vinh hạnh cỡ nào, sâu hơn nữa chính là cảm động. Tiểu Thuận Tử đã nói:

“Tiểu quận chúa nói rằng canh này vốn là chuẩn bị cho Hoàng Thái hậu, rất tốt cho người già dùng để dưỡng sinh, Từ lão sư đã có tuổi lại không có ai chăm sóc cho nên dĩ nhiên nàng cũng phải để một phần cho người rồi.” Vì thế mà có vị Từ lão sư nào đó vốn đã cực kỳ yêu Nguyệt Hy rồi, hiện giờ chính là ngay cả tâm can cũng đều bị tiểu tôn thần này đào đi mất rồi, không còn chút sức kháng cự nào nữa.

Đám người ở học đường dĩ nhiên cũng có phần, đó chính là điểm tâm mới nghiên cứu ra của Nguyệt Hy trong ngự thiện phòng. Thử hỏi trong ngày đông giá buốt sau khi học xong vừa mệt, vừa lạnh, vừa đói lại có người đưa điểm tâm và trà nóng tới tiếp tế dĩ nhiên là phải vô cùng hạnh phúc rồi, cảm giác tiếc nuối đống bảo bối làm quà gặp mặt ban đầu cho Nguyệt Hy đều bay mất tiêu, chỉ cảm thấy lần này bỏ ra quả thật là đáng giá, một đám đều bị Nguyệt Hy thu mua hoàn toàn, không còn đường phản kháng.

Thái độ của bọn họ đối với Nguyệt Hy lập tức tăng lên nhiều lần, hoàn toàn không dám làm mất lòng tiểu tôn thần này, một chút xíu cũng không dám bởi vì cái bụng của bọn họ một khi đã hưởng qua rồi sẽ lập tức bị khuất phục, không thể không có mà làm mất lòng Nguyệt Hy tương đương với mất hết, hơn nữa còn lập tức bị xa lánh, sau này dĩ nhiên sẽ có người lĩnh hội sâu sắc được điều này.

Sau một thời gian bận rộn bỏ mặc mọi người, không dễ gì hôm nay Nguyệt Hy mới có thời gian ngồi trong thư phòng bầu bạn cùng Tuyên Đế, cho nên suốt thời gian Nguyệt Hy ở đây ngày hôm nay đều trôi qua trong lòng Tuyên Đế. Mặc dù tình thế này khiến Nguyệt Hy cũng rất bất đắc dĩ, nhưng bởi vì có áy náy trong lòng cho nên nàng cũng không dám phản kháng tiếng nào, đành nhàm chán thuận tay cầm mấy quyển tấu chương ở gần mình lên đọc, Tuyên Đế cũng chẳng nói gì. Tuy nhiên Vĩnh Khang công công đứng gần đó lại cực lực nín cười, bởi vì hình ảnh hai người một lớn một nhỏ bây giờ quả thực vô cùng thú vị, hai người một lớn một nhỏ động tác, ánh mắt gần như giống nhau hoàn toàn, người nhỏ ngồi trong lòng người lớn, hình ảnh này quả thực rất chọc cười, tuy nhiên cũng rất ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.