Bảo Nguyệt Công Chúa

Chương 33



Đại yến chúc mừng được tổ chức tại Kim Loan điện, cả đại điện rộng lớn hiện giờ đều chen chúc toàn là người, tất cả đều là quan viên trong triều cùng sứ thần các nước tới chúc mừng, chưa kể tới tất cả gia quyến của quan viên đang dự tiệc tại Phượng Triêu cung bên kia.

Cho tới đầu giờ dậu, Tuyên Đế mới dẫn theo Thái Hậu, Hoàng Hậu cùng các Hoàng tử tới dự yến, cả Nguyệt Hy cũng thuận thế bị dắt theo đủ thấy vị thế của nàng tại nơi này. Tên tiểu tử Tôn Kiến Quân cũng được đặc xá theo phụ thân đến, nhìn thấy Tuyên Đế dắt theo Nguyệt Hy lên điện liền xám mặt, nhanh chóng núp ra sau lưng phụ thân sợ bị nàng nhìn thấy.

Các vị sứ giả sau khi chúc mừng đều lần lượt dâng lên thọ lễ, tất cả đều là bảo vật, sản vật trân quý từ các nơi trên đại lục thu thập về, từ ngọc thạch, minh châu, đá quý đến thức ăn hiếm lạ đều không thiếu thứ gì. Các Hoàng tử cũng lần lượt dâng lên thọ lễ mình đã tỉ mỉ chuẩn bị khiến cho Tuyên Đế vui vẻ.

Chờ mọi người lần lượt dâng thọ lễ xong, Nguyệt Hy cũng từ chỗ Thái Hậu bước xuống đài tới trước mặt Tuyên Đế:

“Nguyệt Nhi chúc bá bá sinh thần khoái hoạt, hàng năm có năm nay, hàng tháng có ngày này. Chúc bá bá luôn luôn mạnh khỏe, một đời vui vẻ, tinh thần minh mẫn để dẫn dắt Thiên Triều ngày càng hùng mạnh, dân chúng ngày một ấm no hạnh phúc.”

Câu chúc của Nguyệt Hy vừa đúng ý Tuyên Đế khiến hắn vô cùng vui vẻ, quả nhiên là tiểu nữ nhi mình thương yêu nhất vô cùng hiểu mình. Ngay sau đó Tiểu Thuận Tử liền dâng lên cho Tuyên Đế món quà mà Nguyệt Hy đã tốn tâm tư suốt mấy ngày để chuẩn bị.

Tuyên Đế nhìn ngọc bội có tạo hình mới lạ trước mắt không khỏi ngạc nhiên, ngọc bội này có hình một con rồng quấn lấy một thứ gì tựa như lá cỏ, toàn thân rồng bằng vàng được chạm trổ vô cùng tinh xảo, đôi mắt được khảm hồng ngọc trông vô cùng uy nghi lẫm liệt, lại quấn quanh nhánh cỏ hình thù kì lạ bằng ngọc lục bích trông vô cùng đẹp đẽ hài hòa liền nghi hoặc hỏi Nguyệt Hy:

“Bảo bối, thứ này rốt cục là gì vậy?”

Nguyệt Hy nhìn thấy Tuyên Đế dù đã thấy qua vô số bảo bối nhưng đối với món quà của nàng không giấu được yêu thích cũng vui vẻ trả lời:

“Bá bá, nhánh cỏ đó có tên là tứ diệp thảo, trong vạn lá cỏ chỉ có duy nhất một nhành có bốn lá, là một vật tượng trưng cho may mắn, hạnh phúc. Nguyệt Nhi đã tốn rất lâu mới hái được một nhánh trong một rừng cỏ sau đó đem về bảo quản tạo thành vật này tặng cho bá bá, giống như một lời chúc phúc Nguyệt Nhi dành cho người."

Tuyên Đế nghe vậy thật sự cảm động, bảo bối đây không phải là luôn lo lắng hắn không được vui vẻ hay sao? Làm đế vương quả thật rất cô độc, nhưng có mấy người thật lòng hiểu cho hắn, chỉ có tiểu bảo bối là tri kỷ của hắn mà thôi. Vật này không phải ngụ ý chúc hắn nắm giữ được hạnh phúc của bản thân hay sao? Quả nhiên tiểu bảo bối chính là áo bông nhỏ tri kỷ của hắn a, hắn cũng chỉ cần có áo bông này bên cạnh liền vui vẻ hạnh phúc rồi, không cần thêm gì nữa.

Tuyên Đế sau khi đeo lễ vật của Nguyệt Hy lên cổ liền ôm nàng ngồi lên đùi mình, vui vẻ hỏi:

“Bá bá rất hài lòng với lễ vật của bảo bối nha, vậy bây giờ cho bảo bối một phần thưởng, con muốn gì ta đều cho, thế nào?”

Nguyệt Hy nghe vậy liền vui vẻ, mong muốn bao lâu nay của mình cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện, nghĩ vậy liền nói với Tuyên Đế:

“Nguyệt Nhi muốn có một phủ đệ riêng thật rộng, có thể cưỡi được ngựa nha.”

Tuyên Đế nghe được yêu cầu này hết sức ngạc nhiên, tiểu bảo bối của hắn từ lúc nào đã đổi qua yêu thích cưỡi ngựa rồi, chắc chắn bên trong phải có huyền cơ, cái này để về hỏi sau cũng được.

Lại nhớ tới muốn có phủ đệ riêng thì ít nhất phải là công chúa, liền thuận thế phong luôn, dù sao vị thế của nàng trong cung này so với công chúa bình thường chỉ có bằng hoặc hơn.

“Vậy liền tấn phong Bảo Nguyệt Quận Chúa phủ Thụy Vương làm đệ nhất Công Chúa, tước hiệu Bảo Nguyệt, ban cho Doanh Nguyệt điện cùng một phủ đệ phía đông hoàng thành lấy đất phong là Đông Châu thành, khâm thử.”

Nguyệt Hy vừa nghe Tuyên Đế phán như thế thì hết sức kinh ngạc, rõ ràng nàng chỉ muốn có một phủ đệ riêng để tiện làm việc hơn mà thôi, làm sao đùng một cái cả phong hào cũng nhảy lên theo rồi, còn có cả đất phong, không phải là tương đương với đặc quyền của Trưởng công chúa hay sao? Mặc dù vậy vẫn trấn định bước xuống hành lễ tạ ơn:

“Nguyệt Nhi tạ ơn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Lúc này Tuyên Đế mới vui vẻ kêu nàng đứng dậy, trong lòng hết sức thỏa mãn, Công chúa không phải là nữ nhi của ta rồi hay sao, Thụy vương ngươi vẫn nên về vui vẻ với tiểu quận chúa của mình đi, để lại tiểu bảo bối cho ta trông nom là được rồi, ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.