Bảo Nguyệt Công Chúa

Chương 37



Ngay từ đầu Tuyên Đế đã không có dự định dẫn đám hài tử đi đến dạng tiểu doanh như Doanh trại của Binh bộ ở trong thành mà là đến tận đại Quân Doanh của Thụy Vương cách Đại Đô Vĩnh Lạc của Nhật Diệu Hoàng Triều 200 dặm về phía nam, đi xe ngựa cũng mất hơn ba canh giờ mới tới cho nên lúc Nguyệt Hy ngủ một giấc sảng khoái tỉnh dậy còn đọc thêm nửa quyển sách mới nghe được người thông báo đến nơi.

Vừa xuống xe ngựa, tất cả mọi người trừ Tuyên Đế đều bị khung cảnh trước mắt khiến cho choáng ngợp. Cả một vùng thảo nguyên đồng bằng rộng lớn đều bị bao vây bởi một lớp tường thành cao chót vót, xung quanh có mấy tầng vệ binh canh giữ nghiêm ngặt, còn có tuần binh đúng giờ đi xung quanh kiểm tra. Bên trong chia làm bốn khu riêng biệt, một khu hơi trang nghiêm sạch sẽ một chút là chỗ của các vị chỉ huy, ngoài ra còn có một khu ăn, ở, sinh hoạt của binh lính, một khu hậu cần chuyên nấu ăn và cung cấp thuốc thang, y phục cho binh lính, còn lại phần lớn diện tích chính là sân thao luyện.

Thụy Vương Thượng Quan Vũ lần này đích thân tới làm người tiếp đón bọn họ, mục đích cũng là để cho binh lính được cổ vũ tăng sĩ khí khiến cho những thế hệ tương lai của đất nước này cảm nhận được toàn bộ khí thế sức mạnh của dân tộc, dĩ nhiên còn một lí do đặc biệt đó là để cho nữ nhi bảo bối của hắn thấy được phụ thân của mình uy vũ như thế nào, tránh cho nàng bởi vì suốt ngày ở gần Tuyên Đế mà quên mất người phụ thân là hắn.

Vừa nghe tin Tuyên Đế tới hắn liền vội vã ra đón, trước khi đi hắn còn xách theo cây dù trúc đã chuẩn bị sẵn tránh cho bảo bối nữ nhi của hắn bị nắng chiếu hỏng. Tới nơi liền nhìn thấy đám tiểu tử đang tròn mắt ngơ ngác nhìn về quân doanh trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thành tựu.

Thấy Tuyên Đế từ xe ngựa bước xuống hắn liền thong thả bước qua đó hành lễ với Tuyên Đế, sau đó nhanh chóng bung dù ra che cho bảo bối nữ nhi của mình.

Nguyệt Hy vừa bước xuống đã bị bóng đen đột ngột trên đầu làm giật mình sau đó phát hiện ra đây là một cây dù trúc thì không khỏi hắc tuyến, phụ thân đại nhân à, ngài không cảm thấy một cây dù hoa xuất hiện trong chốn quân doanh hào hùng này rất phá phong cảnh hay sao?

Tuy nhiên Thượng Quan Vũ vốn yêu nữ nhi như mạng bây giờ đang tự hào vì hành động tự cho là đúng đắn của mình, dĩ nhiên không cảm thấy, ngay cả Tuyên Đế nhìn thấy Nguyệt Hy đã được che dù cũng cảm thấy không vấn đề gì thì đám tiểu tử đang hóng nắng bên này sao dám mở miệng ra ý kiến chứ.

Sau đó Thượng Quan Vũ dẫn mọi người tới chỗ dành cho tướng soái dùng cơm trưa rồi nghỉ một lát, chờ cho buổi thao luyện bắt đầu sẽ ra sân luyện sau.

Chờ tới khi tất cả đám học trò nhìn thấy nguyên cả một sân tập rộng tít tắp bây giờ đứng đầy người, người nào người nấy đều trang nghiêm, thẳng hàng hoàn toàn không có cảm giác đang đứng dưới trời nắng chói chang khiến cả bọn há hốc mồm.

Cho tới khi mọi người tiến hành thao luyện, mắt của bọn họ cơ hồ chưa từng rời khỏi một giây, trong mắt chính là ánh sáng ngưỡng mộ cuồng nhiệt, nhiệt huyết bừng bừng của tuổi trẻ.

Còn Nguyệt Hy cũng là chăm chú nhìn, tuy nhiên trong mắt nàng không phải là nhiệt huyết bừng bừng mà lại là nhàn nhạt hoài niệm, hoài niệm những ngày tháng tập luyện cùng chiến hữu trong doanh trại năm xưa, cùng lúc đó, trong lòng nàng lại nảy ra một ý tưởng, nhất định phải thực hiện được trong năm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.