Bảo Nguyệt Công Chúa

Chương 53



Sau khi ác linh của nữ nhân đó đã đi xa, áp lực xung quanh Nguyệt Hy cũng giảm xuống, tuy nhiên nàng lại không lập tức nghỉ ngơi mà lại yên lặng suy nghĩ xem vì sao ác linh kia lại không tấn công vào trong phòng. Ám vệ quanh đây không thể nhìn thấy linh hồn dĩ nhiên không có khả năng ngăn lại, vì thế trừ phi trong phòng này có thứ gì đó khiến cho ác linh đó không thể xâm nhập vào, như vậy vật đó sẽ là cái gì?

Nàng cũng muốn nghỉ ngơi nhưng mà trước hết nàng phải tìm cho ra vật đó sao đó giấu kín nó mới được, dù sao ngày hôm nay đã đột nhập không thành công, nhất định ác linh đó sẽ tìm mọi cách lấy vật đó đi khỏi đây, nếu bị nó nhanh chân tìm được trước không phải nàng sẽ thất thế rồi sao. Nàng vẫn còn một tương lai rất dài phía trước, vẫn còn rất nhiều việc chưa kịp làm, tuyệt đối sẽ không để cho kẻ nào đe dọa tới mục tiêu của mình, nhất là một kẻ trộm cướp vô đạo đức như vậy…

Trong lúc Nguyệt Hy còn đang nghĩ ngợi thì trời đã sáng rồi, nghe tiếng tì nữ ở bên ngoài báo đã đến giờ nhập cung, nàng không còn cách nào khác là vén chăn bò dậy, mặc dù nàng có không nhập cung một ngày ở nhà ngủ cũng không sao, tuy nhiên làm vậy sẽ khiến cho người thân của nàng lo lắng cho nên nàng quyết định mặc kệ, cứ hoạt động như bình thường không chừng một lát lại nghĩ ra cái gì đó.

Trước khi đi nàng còn không quên dặn dò ám vệ và tì nữ trong khi nàng rời đi nhất định không thể cho bất cứ ai bước vào ngay cả người nhà nàng cũng không, dù sao linh hồn đó quá mạnh khó đảm bảo nàng ta sẽ không nhập vào bất cứ ai có địa vị trong phủ này để làm việc, những tì nữ này đều là người được huấn luyện trong cung, hàng tháng nhận bổng lộc từ hoàng đế cho nên cũng không quá kính sợ những vị chủ tử trong vương phủ này trừ nàng.

Cho dù không quá để ý tuy nhiên Nguyệt Hy vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, một đêm không ngủ làm sao lại có thể không ảnh hưởng gì, ngay cả các vị ca ca của nàng hôm nay cũng phát hiện ra tinh thần nàng không được tốt, sắc mặt có chút xanh xao nên đều thức thời im lặng một bên xe ngựa không quấy rầy nàng.

Ngay cả vị nhị ca ngốc nhà nàng còn phát hiện thì Tuyên Đế thương yêu nàng như bảo bối sao có thể không nhận ra chứ, vì thế cả ngày hôm đó nàng đều bị Tuyên Đế bắt cưỡng chế không thể làm gì chỉ được phép nghỉ ngơi. Không có việc gì làm nàng bèn lấy binh thư trong thư phòng ra đọc, ai ngờ chưa được một lát mí mắt đã nặng trĩu sau đó ngả vào trên đùi Tuyên Đế ngủ rồi. Tuyên Đế nhìn bảo bối của mình ngủ say trong lòng thì rất đau xót.

Chuyện nàng học võ dĩ nhiên hắn biết, tuy nhiên nếu nàng đã kiên trì thì hắn cũng không muốn cứng rắn ngăn cản làm gì. Chỉ là hắn thật không hiểu, ba người bọn hắn đều thương yêu nàng như bảo bối trân quý nhất thiên hạ, cho đù là thái tử, hoàng tử, thế tử hay nhi tử đều không bằng nàng, đúng lí ra nàng phải trở thành vị công chúa là ngọc cành vàng ngày ngày vui vẻ mới đúng chứ vì sao lại trở thành giống như bây giờ?

Hắn chẳng thà nàng trở thành một nàng công chúa cao quý điêu ngoa, ương ngạnh còn hơn là phải khổ cực cố gắng mỗi ngày như hiện tại. Bởi vì cứ như thế này, bọn hắn thực không biết phải thương yêu nàng bao nhiêu cho đủ, càng xót lại càng yêu, không biết làm thế nào để nàng không phải cố gắng như thế nữa.

Ba người bọn hắn đã không ít lần họp bàn hy vọng đưa ra được một đối sách có thể thay đổi nàng, tiếc thay, tất cả đều thất bại, cho dù đưa ra cám dỗ hấp dẫn như thế nào thì câu trả lời của nàng cũng chỉ là lắc đầu mà thôi. Cuối cùng bọn hắn chỉ có thể đưa ra một kết luận, nàng quả nhiên chính là khắc tinh của bọn hắn, đối với nàng bọn hắn luôn phải cúi đầu nhận thua, chỉ có cánh duy nhất chính là càng yêu thương, càng dung túng nàng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.