Bảo Nguyệt Công Chúa

Chương 60



Toàn bộ khuôn viên vô cùng rộng lớn trước sân chùa ngày hôm nay đặc biệt chật chội, tuy nhiên đi cùng với sự chật chội đó không phải là sự ồn ào, nào nhiệt, chen lấn cãi và mà lại là một sự im ắng lạ thường, đến nỗi tiếng một cây kim rơi xuống đất đều nghe được, tất cả mọi người đều cố gắng giảm hết sức âm thanh mà mình phát ra, thậm chí là một tiếng thở để có thể nghe rõ từng lời giảng cao thâm hiếm có trên kia, đúng vậy, đây chính là buổi giảng kinh hiếm có mỗi năm chỉ tổ chức hai lần của Minh Tịnh đại sư.

Bởi vì là buổi lễ hiếm có cho nên những người tụ tập ở đây đa số đều không phải người bình thường, tuy nhiên, cho dù là thân phận gì, đứng trước cửa phật đều là phù vân, tất cả mọi người ở đây đều không phân biệt vai vế, xếp hàng ngồi ngay ngắn chuyên chú nghe giảng kinh. Thực ra cũng không hẳn là tất cả mọi người, vì như hiện tại sau lưng Nguyệt Hy đang có một con khỉ ngồi không yên cứ không ngừng nhích tới nhích lui ảnh hưởng tới người bên cạnh.

Thượng Quan Vũ Lạc vốn đầu óc chậm chạp, sao có thể tiêu hóa đống giáo lí cao thâm này, lại còn phải ngồi yên một chỗ không được phép làm ồn trong thời gian dài, đối với người luôn luôn hiếu động như hắn quả là chuyện quá khó khăn. Cuối cùng, vì tránh làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của mọi người, Nguyệt Hy đành phải cho người đưa hắn ra hậu hoa viên.

Nguyệt Hy bình tĩnh, thả lỏng cả thể xác lẫn tâm hồn hòa vào trong dòng phật lí ảo diệu cao thâm, diễn đàn lê quý đôn, nàng cảm thấy giống như được gột rửa, tâm hồn phiêu đãng trong không trung, đất trời bỗng giao hòa, chỉ còn lại có nàng và những dòng phật lí không ngừng tuôn ra, không ngừng rửa sạch bớt những vết đen tối trong tâm thức, trong quá khứ của nàng. Nguyệt Hy cứ yên lặng ngồi ở trong trạng thái như thế, cho đến khi buổi giảng kết thúc mới bị tiếng huyeenh nào của mọi người xung quanh làm giật mình tỉnh lại.

Buổi tối trên Thiên Sơn, bầu trời vô cùng đẹp, đêm nay không có trăng, bầu trời không một gợn mây, chỉ có những vì tinh tú đua nhau tỏa ra ánh sáng lấp lánh yếu ớt, lung linh trên nền trời đen tuyền thật là một khung cảnh vô cùng diễm lệ. Nguyệt Hy rảnh rỗi đem bộ dụng cụ pha trà tới đình lục giác trên vách đá ngồi một mình, tự mình đối ẩm, ngày hôm nay mặc dù không nghe được điều nàng muốn, nhưng cũng đã hết sức thỏa mãn.

“Có vẻ như tâm tình của công chúa điện hạ đêm nay thật không tệ, chọn một đêm tinh tú tỏa sáng như thế này mà ngắm cảnh, cũng thật có ý vị." Một giọng nói trầm bổng uyên thâm xuất hiện từ đằng sau đánh thức Nguyệt Hy đang thất thần.

“Đại sư cũng rất có nhã hứng, nếu không ngại xin mời ngài đối ẩm vài chén cùng ta có được không?” Nguyệt Hy vội đứng dậy, mời:

“Lão nạp…cung kính không bằng tuân mệnh.”

Nước trên ấm sôi sùng sục, Nguyệt Hy nhẹ nhàng đứng dậy vén tay áo, từng bước từng bước pha trà, mùi hương dịu dàng không ngừng phiêu tán trong không trung, làm say lòng người. Minh Tịnh đại sư cầm cốc trà lên mũi ngửi, sau đó mới nhấp một ngụm, không khỏi cảm thán:

“Quả là trà ngon, trong nước trà còn vương lại hương vị thanh mát của đất trời mùa xuân, vị ngọt thanh của cam lộ, còn có hương mai thoang thoảng, ở trong hoàn cảnh này quả thực là tuyệt phối.”

Nguyệt Hy mỉm cười: “Đây là bích loa xuân mới hái năm nay cùng với nước tuyết đọng từ cánh hoa mai, đại sư đạo hạnh cao thâm, cũng không hiếm lạ gì.”

Hai người cũng không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm uống trà, nhất thời bầu không khí chìm vào tĩnh lặng. Thật lâu sau, Minh Tịnh đại sư bỗng nhiên mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng:

“Công chúa là một người có mệnh cao quý, mang trong mình trái tim rộng lớn, sẽ tạo phúc cho dân chúng, những việc đã qua, xin người đừng giữ lại trong lòng, hướng về sự tha thứ, giảm bớt tội nghiệt trong thiên hạ.”

Nguyệt Hy hiểu, Minh Tịnh đại sư đang nói tới kiếp trước của nàng, mong rằng nàng kiếp này hãy quên những việc giết chóc đi, quên đi tất cả hận thù, đau thương, phòng bị với người ngoài, cố gắng tạo phúc cho người dân. Thực ra Nguyệt Hy cũng không có bao nhiêu cảm xúc về kiếp trước, nói cho cùng nàng vẫn luôn coi mình là một cỗ máy giết người vô cảm, hận thù gì dó trong tim nàng cũng không có chố chứa, cảm xúc duy nhất của nàng trước cái chết chỉ là sự giải thoát mà thôi, vì cho dù có hận thù cũng đâu có đem lại lợi ích gì đâu. Huống gì kiếp này nàng đã có được tất cả hạnh phúc trong thiên hạ rồi, nàng dĩ nhiên cũng sẽ dốc hết sức mình chăm sóc, giúp đỡ cho dân chúng trong khả năng của mình, bù lại những sát nghiệp kiếp trước.

“Trên đời này, có nhân ắt có quả, mỗi sự việc đều có một nguyên nhân và hậu quả sâu xa mà ta chúng không cách nào nhìn thấu, công chúa, nếu có thể, lão nạp khuyên người xin đừng quá cưỡng cầu. Nếu cứng rắn xen vào trong mệnh cách của một người, không chừng sẽ đêm hậu quả đánh ngược về phía mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.