Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?

Chương 10



45.

Lạc Nghệ vẫn đang khóc, tôi ngồi xổm bất động hồi lâu, chân đã tê rần.

Sau khoảng khắc im lặng kéo dài, tôi đứng dậy, đầu óc bình tĩnh đến lạ thường.

Tôi mở di động nhìn thời gian, đã là 9 giờ 45 phút.

Còn mười lăm phút nữa là đến giờ kiểm tra phòng. Muốn tôi dùng chút thời gian ít ỏi này, vừa phải thu xếp ổn thoả cho Lạc Nghệ, vừa chạy về trường mà không bị phát hiện, căn bản là không thể.

Tôi chẳng còn tâm trạng để an ủi Lạc Nghệ nữa, đành phải bước ra xa một chút, gọi điện thoại cho Trần Tuấn Phàm cầu cứu.

Trần Tuấn Phàm dường như đang đánh răng, giọng lúng búng không rõ ràng.

Tôi thành thật khai báo: "Bây giờ em đang ở ngoài đường."

Trần Tuấn Phàm: " @ #  # *??"

Tôi: "Trong khoảng thời gian ngắn không thể quay về."

Trần Tuấn Phàm: " $ ^ &! # @?"

Tôi: "Anh có thể im lặng nghe em nói được không hả?"

Trần Tuấn Phàm ở đầu dây bên kia liền ngừng la hét.

Tôi tiếp tục nói: "Bây giờ em đang ở sân vận động gần kí túc xá, không có cách nào về ngay được. Lát nữa có kiểm tra phòng, anh hỗ trợ giúp em chút có được không?"

Trần Tuấn Phàm kích động đến nỗi nuốt hết cả bọt kem đánh răng, như không tin được mà hỏi lại tôi: "Nhóc nói cái gì thế hả??"

Tôi thấy Lạc Nghệ lảo đảo đứng lên, liền vội vàng nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

"Tóm lại là anh cố giúp em lần này nha, nhớ đó. Ngày mai mà trường gọi mách bố em thì anh chết chắc. Với cả, không được nói với An Dạng đâu đấy!!"

46.

Tôi bước đến đỡ lấy Lạc Nghệ, chị hỏi tôi rằng, người như chị có phải ghê tởm lắm không?

Tôi lặng đi một chút, cuối cùng chỉ nói: "Lúc trước em hỏi An Dạng, anh ấy đã nói là anh ấy thích chị."

"Chị cũng thích nhóc nha." Lạc Nghệ bật cười, chị đi giày cao gót, môi kề sát tai tôi, tôi mơ hồ có thể ngửi thấy mùi rượu trên người chị.

Chị nói: "Nói thích nhau quá đơn giản, ai mà chẳng nói được chứ!"

Tôi nhìn thẳng vào mắt Lạc Nghệ, "Không phải đâu. Nếu không thích.....sẽ không nói vậy đâu."

Tôi chưa từng an ủi ai bao giờ, toàn bộ sự yêu thích của tôi đều dành hết cho An Dạng.

Tôi luôn nghĩ rằng, lời yêu thích chỉ có thể nói với duy nhất một người, nhưng bây giờ lại có người nói với tôi, cái "thích" này có thể nói với bất kì ai.

Lạc Nghệ hỏi: "Vậy em cảm thấy chị có thích em không?"

Không thích.

Tôi há miệng thở dốc, nhưng không nói thêm gì.

Đáp án rất rõ ràng, chỉ là tôi không muốn thừa nhận, "thích", thật ra chính là nông cạn cùng hời hợt như thế đó.

47.

"Đi thôi, em đưa chị về." Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này.

Nhưng Lạc Nghệ vẫn không muốn buông tha: "An Dạng không thích chị."

Tôi không hiểu vì sao, có những người lại thích xé toạc vết thương đang rỉ máu của mình ra cho người khác xem, bùng phát càng lớn chỉ càng chứng minh bản thân thật sự không cam lòng, không buông bỏ được.

"Kiều Tích," Lạc Nghệ lẩm bẩm, "An Dạng bảo vệ em tốt quá."

Tôi ngẩn ra, liền đáp: "Thì...anh ấy là anh trai em mà."

Lạc Nghệ dần bình tĩnh lại, vươn tay lau nước mắt trên mặt, nửa đùa nửa thật mà nói: "Cậu ấy đúng là cái đồ cuồng em trai."

Tôi thật sự không hiểu Lạc Nghệ, vừa rồi còn là dáng vẻ thương tâm muốn chết, thoắt cái đã cùng tôi đùa giỡn ngay được.

Chị bảo: "Cậu ấy hình như rất sợ em yêu đương với người khác."

Đúng vậy, anh cả như cha, mà người anh thân yêu của tôi rất sợ đứa em "ngây ngô và khờ khạo" của mình yêu sớm.

48.

"Lạc Nghệ," tôi gọi tên chị, "Đã muộn lắm rồi, mình về đi."

Lạc Nghệ gật gật đầu, hít sâu một hơi: "Để chị nói một câu nữa thôi, được không?"

Tôi nhìn về phía chị.

"Chị biết em là người cậu ấy quan tâm nhất, cho nên trước đây chị luôn vô tình cố ý mà tiếp cận em, khi thì trên sân bóng rổ, lúc thì ở nhà ăn...Bây giờ ngẫm lại, hình như lần nào nói chuyện với cậu ấy thì đề tài cũng chỉ xoay quanh em. Thật xin lỗi, hình như dài hơn một câu mất rồi." Chị vừa cười vừa nói, cười đến bả vai run run, nước mắt lại rơi xuống.

Đáng lẽ tôi nên tức giận, người này dùng tôi để uy hiếp An Dạng, bây giờ lại đứng trước mặt tôi nói đủ điều vô nghĩa.

Nhưng cái làm tôi tức giận hơn cả là An Dạng dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ nhịn không được dụ hoặc cám dỗ mà yêu sớm chứ? Anh nghĩ cái gì mà thay tôi đáp ứng hẹn hò với nữ sinh vậy??

Đúng là đồ ngốc nghếch đầu óc có bệnh.

Tôi tức đến mức nói không nên lời.

49.

Lạc Nghệ cứ khi khóc khi cười, vài lần tôi định mở miệng nhưng cũng không biết nói gì cho phải.

Thời gian cứ từng chút trôi qua, tôi đã đưa áo khoác của mình cho Lạc Nghệ, trên người chỉ độc có chiếc sơ mi mỏng, gió lạnh theo cổ áo tràn vào.

"Chị xin lỗi nha, Kiều Tích." Lạc Nghệ ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt vẫn còn những vệt nước mắt chưa khô, "Thật sự xin lỗi em!"

Chị vô cùng nghiêm túc nói lời xin lỗi, điều này đột nhiên khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp chị. Khi đó chị trang điểm đậm lắm, nhưng cười lên đặc biệt xinh đẹp.

Chị cũng là một cô gái tốt, chỉ là thích một người, nhưng lại dùng sai cách mà thôi.

Tôi chợt nghĩ, thích An Dạng thật đúng là vừa đáng thương vừa xui xẻo.

Đáng thương là Lạc Nghệ đang đứng trước mặt tôi khóc sưng cả mắt, còn xui xẻo chính là tôi.

Mà hiện tại tôi chỉ muốn đạp chết An Dạng luôn cho rồi.

50.

Cũng may là nhà Lạc Nghệ cách trường không quá xa, vừa lúc tiện đường.

Lạc Nghệ cùng tôi một trước một sau đi hết một đoạn, cuối cùng chị không chịu được nữa, quay lại hỏi tôi: "Sợ chị ăn thịt em hay sao hả?"

Tôi sửng sốt, lắc đầu.

"Vậy em đừng có đi rề rề đằng sau chị nữa, sợ muốn chết."

Tôi chỉ biết gật gật đầu.

Nhưng đi cạnh nhau lại rất ngượng ngùng, tôi giữ khoảng cách một cánh tay, lén lút kéo cao cổ áo, chỉ thiếu nước đem mặt vùi vào.

"Kiều Tích." Lạc Nghệ đột nhiên lên tiếng, "Em có thích bạn gái nào không?"

Tôi lắc đầu.

Không thích nữ sinh nào, nhưng có thích một nam sinh nha.

Lạc Nghệ khẽ cười một tiếng: "Chị cũng đoán vậy, chắc là không dám đúng không, em bé ngây thơ quá chừng."

51.

Thấy tôi không trả lời, Lạc Nghệ bắt đầu tự mình nói tiếp.

Chị kể về mối tình đầu của mình, về những xúc cảm khắc cốt ghi tâm khi đó.

Con gái đôi khi thật lạ, tôi với chị cùng lắm chỉ xem như bạn của bạn bè, nhưng chị không ngại thổ lộ với tôi rất nhiều điều, hoặc có lẽ là do vốn chẳng quen thân, nên mới không kiêng nể gì mà nói hết ra.

"——Đáng tiếc, đến cuối vẫn là chia tay."

Cuối cùng, câu chuyện kết thúc bằng bảy chữ* này.

*"可惜我们分手了"

"Ừm", tôi đáp lại một câu.

"Chỉ ừm vậy thôi đó hả? Em không có cảm nhận gì sao, đúng là không còn gì để nói mà!"

Có thể nói cái gì cơ chứ.

Tôi đã nghe chị nói rất nhiều về thứ tình yêu lãng mạn đầy mơ mộng, nhưng hết thảy những ngọt ngào ân ái đó, không phải đều chẳng thể bù đắp cho bảy chữ cuối cùng kia sao?

"Đáng tiếc, vẫn là chia tay."

Vậy nên, hết thảy nước mắt cùng lặng câm thống khổ sẽ theo bảy chữ này, dần dần biến mất, cuối cùng hoá thành một đoạn hồi ức không thể quên đi.

52.

"Chị gọi em đến bởi vì bản thân không cam lòng." Lạc Nghệ nghiêng đầu nhìn về phía tôi, "Bà đây vậy mà còn không bằng đứa em trai của người ta nữa."

"Nhưng mà bây giờ nghĩ kĩ lại mới thấy, em có làm gì sai đâu chứ." Lạc Nghệ chắp tay trước ngực, làm bộ vái lạy tôi, "Chị xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Tôi định trả lời là không sao, đáng tiếc chưa kịp nói ra, Lạc Nghệ đã đột ngột cúi người xán lại gần: "Vậy để chị trả thù chút nha, xin lỗi bé iu rất nhìu," nói xong liền kiễng chân lên muốn hôn tôi.

Tôi cứng đờ tại chỗ, nhìn đôi môi đỏ tươi của chị lướt qua má tôi. Không thật sự là hôn, chỉ lướt nhẹ qua khoé miệng.

"Kiều Tích!!", tôi nghe thấy giọng An Dạng rống lên trong đêm tối.

Giờ phút này tôi thật sự muốn mắng một câu "Mẹ nó!!", tôi đã có linh cảm cái đồ Trần miệng rộng kia không đáng tin chút nào, nhưng không nghĩ đến An Dạng lại đích thân ra trước cổng trường bắt người.

Cái kịch bản máu chó gì vậy chứ!!

🍎🍎🍎

An Dạng nhiều năm sau đó: "Năm vợ em 14 tuổi em đã phải vất vả đêm hôm khuya khoắt trèo tường đi bắt gian, buồn muốn khóc luôn"

53.

Tôi quay đầu nhìn lại, thấy An Dạng đang tức giận đùng đùng lao tới, còn Lạc Nghệ thì cười đến là khoa trương, chị vỗ vỗ tay tôi, nói nếu lát nữa nếu chị chết thảm dưới tay An Dạng, phiền tôi giúp chị nhặt xác.

Nhặt cái kít. Hai người kẻ nào cũng có bệnh!!!

Tôi như muốn nổ tung vì tức giận, nghẹn đến mặt đỏ bừng, ai nhìn vào còn tưởng là đang thẹn thùng.

Tôi đoán An Dạng cũng nghĩ như vậy, anh lao tới túm tôi kéo về phía sau, dùng một giọng điệu không hề thân thiện hỏi tội Lạc Nghệ, đây là có chuyện gì?

Tôi giật giật góc áo anh, nghĩ dù sao con gái người ta cũng vì anh mà khóc thương tâm như vậy, anh đừng hung dữ với người ta chứ.

Lạc Nghệ chỉ vào đôi mắt sưng đỏ của mình, nói: "Còn có thể thế nào nữa. Tỏ tình với em trai nhỏ bị từ chối, thương tâm muốn chết nên phải đành hôn trộm cái hương, kết quả chưa kịp làm gì đã bị anh trai người ta bắt gặp."

Tôi đứng phía sau An Dạng, vẻ mặt vô cùng kinh khủng. An Dạng tất nhiên không nhìn thấy, còn đem móng vuốt của tôi đang nắm áo anh hất ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi là bị ngốc sao, còn không biết đường mà né tránh.

Vẻ mặt của tôi từ kinh ngạc chuyển sang lạnh lùng.

Mẹ nó, hai kẻ này chắc chắn đều là thiểu năng trí tuệ.

54.

Sau cùng, An Dạng nén giận, bảo tôi ngoan ngoãn quay về trường trước đi, để anh đưa Lạc Nghệ về nhà.

Một cặp đôi vừa mới chia tay, liền ngay tại chỗ nối lại tình xưa có vẻ không khả thi cho lắm. Nhưng Lạc Nghệ đem chuyện làm loạn đến rối tinh rối mù, nghĩ đến cái gì mà vì yêu sinh hận, vứt xác đầu đường....Thú thật, tôi có hơi lo lắng.

An Dạng thấy tôi còn lảng vảng không đi, lửa giận khó khăn lắm mới đè nén được phút chốc bùng lên nghi ngút.

Anh hùng hổ hỏi tôi ngày mai còn muốn đi học không, hay là muốn thất học luôn.

Tôi biết mình không thể chọc điên anh nữa, vì thế đành ngoan ngoãn gật đầu, nói sẽ trở về ngay.

An Dạng rốt cuộc cũng lộ ra chút ý cười, nhưng nụ cười này nhìn sao cũng thấy dữ tợn quá đi.

Anh đưa tay thô bạo chà xát má tôi: "Chờ anh về nói chuyện rõ ràng với em!!"

Còn muốn tìm tôi tính sổ?? Tôi rõ ràng cái gì cũng chưa có làm mà!!

Tôi nhìn về phía Lạc Nghệ, chị lúc này đang đứng sau lưng An Dạng, cười đến là hả hê, rõ ràng là vui sướng khi thấy người gặp hoạ.

Tôi rất phiền lòng.

Tôi đã khó chịu thì người khác cũng đừng hòng vui vẻ, vì vậy tôi nói với Lạc Nghệ: "Hừ, quên nói với chị, cái lớp trang điểm của chị tèm lem thấy ghê muốn chết!"

Thật ra tôi còn muốn đòi lại áo khoác đồng phục của mình nữa cơ, nhưng dựa trên nguyên tắc đàn ông là phải galang thân sĩ, tôi đành không mở miệng.

Nhưng mà không sao, tôi đã đạt được mục đích rồi, Lạc Nghệ bây giờ đang rất không vui nha~.

55.

Tôi lén lút quay trở lại kí túc xá, bạn cùng phòng đều chưa ngủ, thấy tôi trở về đều mồm năm miệng mười hỏi tôi đi đâu, sao đến giờ này mới về.

Tôi ngồi trên giường, đầu óc trống rỗng, nghĩ đến chuyện mình lãng phí hai ba tiếng đồng hồ để đi đội nồi cho người ta mà lòng nghẹn muốn chết.

Trời đất chứng giám, tôi đối với An Dạng là toàn tâm toàn ý, chưa từng mảy may có suy nghĩ muốn đội nón xanh cho anh bao giờ.

Tôi dỗi thành cá nóc, nhưng chuyện khiến tôi khó chịu còn chưa chấm dứt.

Tôi vừa đặt mông lên giường liền cảm thấy có gì đó sai sai, cái đống lùm xùm trên giường đây là cái quỷ gì??

Trần Tuấn Phàm từ trong chăn của tôi chui ra, ngủ tới mơ mơ màng màng: "Nhóc về rồi đó hả?"

Mặt tôi tái mét, nửa là sợ hãi nửa là tức giận.

Tôi hỏi: "Anh chui vào đây làm gì?"

Trần Tuấn Phàm vô cùng oan ức: "Anh không chui vào là chú mày lộ tẩy rồi đó biết không? Anh chạy tới đắp chăn kín mít như này thì lúc kiểm tra phòng mới không bị phát hiện."

Trên lý thuyết tôi vốn nên cảm ơn Trần Tuấn Phàm, nhưng đáng tiếc cái đồ Trần miệng rộng này lại đi mách lẻo với An Dạng, hại tôi khổ quá chừng.

"Em biết rồi," tôi cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, "Giờ anh về phòng được rồi đó."

56.

Trần Tuấn Phàm phụng phịu không vui, tôi trầm mặt nói, "Đi xuống liền."

Anh ta đi ra ngoài.

Trước khi đi còn cố gắng truyền đạt vài lời: "Anh sợ nhóc ở bên ngoài xảy ra chuyện gì nguy hiểm, nhóc còn không biết lúc đó An Dạng hoảng cỡ nào đâu...."

"Hừ!!"

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Giường của tôi cách cửa sổ rất gần, bạn cùng phòng nương theo ánh trăng mà quan sát tôi hồi lâu, đặng hỏi: "Cậu cũng học theo mấy đàn anh ra ngoài hẹn hò bạn gái sao?"

Tôi sửng sốt, bạn cùng phòng rất hiểu lòng người, đưa qua cho tôi một chiếc gương.

Dưới ánh trăng, tôi thấy trên má mình có một vết son đỏ ửng.

An Dạng lúc nãy chà chà má tôi chắc cũng vì cái này đi.

Tôi thất thần đứng lên hỏi mượn bạn cùng phòng ít sữa rửa mặt.

Giờ trong lòng tôi chỉ có một nguyện vọng duy nhất, là An Dạng khi trở về chịu nghe tôi giải thích.

Oan muốn chết luôn.

Tôi không muốn ôm nỗi oan ức uất hận này mà chết đi đâu đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.