Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?

Chương 30: Phiên ngoại 2: MỤC CẢNH MỤC LẶC



Cuộc sống trước năm mười hai tuổi, Mục Cảnh đã không còn nhớ rõ nữa rồi.

Cha hắn là một kẻ nhát gan lại còn đam mê cờ bạc, những khi ông rượu chè quá chén sẽ như phát điên mà đánh đập hắn, đến khi tỉnh dậy lại bày ra bộ dáng ăn năn hối lỗi, hứa sẽ không có lần sau.

Tình cảm của Mục Cảnh dành cho cha khá phức tạp, đôi khi hắn cảm thấy ông thực đáng thương, đôi khi lại thấy sao mà đáng hận.

Lần đầu tiên hắn chống trả là khi hắn dùng chiếc ghế nhựa đẩy ông ra khỏi cửa nhà. Mẹ hắn khi đó vừa khóc vừa lôi kéo hắn, nói rằng đó là cha hắn, cầu xin hắn đừng thương tổn ông.

Hắn bị cha đánh, mẹ hắn sẽ khóc, nhưng nếu hắn phản kháng lại, mẹ hắn sẽ càng khóc dữ.

Vậy nên sau đó hắn buông xuôi, cái gì cũng không làm nữa, đành chết lặng trong những đánh đập và tiếng la hét thảm thiết mỗi ngày.

Lần thứ hai và cũng là lần cuối cùng Mục Cảnh chống trả, hắn trốn khỏi nhà, lang thang bên ngoài suốt một tuần chỉ với chút ít tiền cỏn con.

Lúc hắn cuối cùng cũng chịu quay về nhà, cha mẹ hắn đã bắt đầu làm thủ tục ly hôn. Trên mặt cha hắn đầy vẻ ân hận, còn mẹ chỉ biết ôm chầm lấy hắn khóc lên nức nở.

Cha để lại căn nhà u ám này cho hai mẹ con hắn. Mục Cảnh nghe thế lại có chút hoang mang, không rõ chính mình rốt cuộc có hận ông hay không?

Nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa, dù sao thì người cũng đã đi rồi.

Về sau mẹ hắn tái hôn, dẫn theo hắn tiến vào ngôi nhà mới xa lạ. Tên của hắn chính thức đổi thành Mục Cảnh, từ đó cũng có thêm một đứa em trai là Mục Lặc.

Lần đầu Mục Lặc nhìn thấy Mục Cảnh, câu đầu tiên em thốt ra là: "Chị ơi, tóc chị đẹp quá ạ."

Hắn nghe thế thì nhìn sang, thấy một đứa bé với mái tóc xoăn ngăn ngắn rối bời.

Mẹ Mục Cảnh bởi vì công viện bận rộn nên chẳng có thời gian quan tâm đến hắn, tóc tai hắn lúc này đã dài đến giữa cổ, nhìn thế nào cũng chẳng thể nói là đẹp, thậm chí còn có hơi luộm thuộm buồn cười.

Mục Cảnh cẩn thận nhìn cậu nhóc trước mặt, hơi nghiêng đầu đầy hứng thú nói: "Là anh trai nha."

Mục Lặc ngây ngẩn cả người.

Mục Cảnh cảm thấy em trai mới của mình trông có vẻ hơi ngốc, không biết có phải là đầu óc có vấn đề không nữa.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Lặc, Mục Cảnh đã không thích em rồi, bộ dáng vô tư hồn nhiên và nụ cười ngây thơ ấy sao mà chói mắt.

Nhưng Mục Lặc có vẻ rất thích hắn, Mục Cảnh bảo gì em cũng ngoan ngoãn làm theo, trèo cây đào tổ chim, chơi khăm gia sư mới....em đều sẽ vô thức nghe lời anh trai mình hết.

Sau mỗi lần như thế Mục Lặc đều sẽ bị cha đánh đòn đến khóc không thành tiếng, cha em vừa đánh vừa nói: "Sao con không thể khiến cha yên tâm giống như Mục Cảnh vậy chứ?"

Mục Cảnh là người đã xúi giục Mục Lặc làm chuyện xấu, nhưng lần nào cũng chỉ có mỗi Mục Lặc bị phạt mà thôi.

Rất bất công có phải không?

Nhưng trên đời này vốn chẳng có công bằng.

Về sau Mục Cảnh ở lại trường, chỉ về nhà vào mỗi cuối tuần.

Mỗi lần hắn trở về, Mục Lặc đều sẽ đứng ngoài cửa nghênh đón, có đôi khi em còn thân thiết trao cho hắn một cái ôm.

Hắn nghe bảo mẫu trong nhà nói lại, lúc đó Mục Lặc vừa xem được một bộ phim nước ngoài, thấy người ta làm như vậy em liền học theo. Nhưng em chỉ ôm đón mỗi Mục Cảnh mà thôi.

Mục Cảnh chán ghét Mục Lặc, nhưng hắn lại không muốn Mục Lặc chán ghét mình.

Hắn có thể cảm nhận được tình cảm Mục Lặc dành cho mình, hắn hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Mục Lặc mỗi khi em nhìn hắn. Vì vậy chẳng biết từ bao giờ, hắn sẽ càng lúc càng giống một người anh trai thực thụ, sẽ dạy Mục Lặc làm bài tập, sẽ trộm điểm tâm cho Mục Lặc ăn.

Thỉnh thoảng hắn sẽ mua bánh kem mang về nhà, và tất nhiên, những chiếc bánh đó cuối cùng đều sẽ rơi vào bụng Mục Lặc bằng hết.

Mục Cảnh chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt, hắn thừa biết mình ác liệt vô sỉ đến thế nào, mọi đức tính xấu xa đều tồn tại trong con người hắn cả, nên tất nhiên hắn làm điều gì cũng mong nhận lại hồi báo.

Nhưng yêu Mục Lặc là điều duy nhất hắn làm mà không dám trông mong điều gì.

Trong tháng đầu tiên đến ở nhà Mục Lặc, Mục Cảnh cắt sạch mớ tóc dài.

Lúc cắt tóc xong trở về nhà, Mục Lặc nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, rối rắm suy nghĩ một lúc mới thốt lên: "Anh ơi, anh cắt tóc gì cũng đẹp hết trơn!"

Hắn không hiểu tại sao Mục Lặc lại thích mái tóc hơi dài của mình - không chỉ giáo viên trong trường cấm tiệt, mà chính bản thân hắn cũng cảm thấy chả ra sao.

Nhưng thực ra, Mục Lặc chỉ vô cùng hâm mộ với mái tóc thẳng mượt lúc nào cũng vào nếp gọn gàng của Mục Cảnh mà thôi.

Mục Cảnh am hiểu cách phải làm thế nào để giả vờ ra vẻ là một người anh trai tốt, vì thế, hắn sẽ đồng ý với tất cả những yêu cầu mà Mục Lặc đưa ra, dù là vô lý nhất.

Dần đà, hắn bắt đầu không phân rõ liệu mình có chán ghét đứa em trai tay chân vụng về này hay không.

Mục Lặc yêu thích hắn quá chân thành, khiến hắn thỉnh thoảng sẽ cảm thấy rằng mình cũng rất thích Mục Lặc, nhưng lại có đôi khi...hắn nghĩ mình nên chán ghét em thì sẽ tốt hơn.

Mỗi lần nhớ lại quãng thời gian này, Mục Cảnh đều muốn cười nhạo chính mình.

Hắn chỉ là đang ghen tị với Mục Lặc.

Từ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt của em đã bắt đầu ghen ghét.

Mục Lặc là ánh dương rực rỡ luôn hướng về phía trước, em đại diện cho tất thảy những điều tốt đẹp nhất – cũng là những thứ mà Mục Cảnh thiếu thốn nhất.

Hắn vốn đã quen với căn nhà ẩm thấp tối tăm, quen với việc chịu đựng những trận đòn roi mắng mỏ của người cha say xỉn, đã chết lặng với tiếng khóc uất ức của mẹ mỗi đêm.

Rồi bỗng nhiên Mục Lặc xuất hiện, em tựa như tia nắng mặt trời, thứ ánh sáng khiến những người lâu nay luôn ở trong bóng tối sinh ra sợ hãi.

Vừa co mình trốn tránh nhưng lại không nhịn được mà khát cầu thêm nữa.

Hắn bị ánh mặt trời ấy hấp dẫn, từng bước bước ra khỏi thế giới tối tắm.

Đến khi Mục Cảnh tự mình phát giác, thì hắn đã ngoan ngoãn phục tùng Mục Lặc mất rồi.

Lúc Mục Lặc lên cấp hai liền bắt đầu đến phòng học vẽ tranh.

Mỗi buổi tối tan học, Mục Cảnh sẽ đi bộ vòng quanh phòng vẽ, chờ đến khi Mục Lặc tan học sẽ thấy hắn đứng đợi trước cửa, miệng còn không quên càu nhàu: "Làm gì mà chậm vậy hả. Đi thôi. Đi về nhà ăn cơm."

Hắn thích cái từ "về nhà" này.

Khi hắn mười hai mười ba tuổi, Mục Lặc sẽ luôn ôm chầm lấy hắn rồi nói: "Anh ơi, mừng anh về nhà."

Thiếu niên ấy dùng sự ấp ám và nụ cười tỏa nắng của mình để làm tan chảy băng giá trong trái tim Mục Cảnh.

Về sau lúc phát hiện Mục Lặc thích đàn ông, Mộ Cảnh dù trong lòng kinh ngạc không thôi nhưng vẫn bày ra vẻ tươi cười thản nhiên, hắn nói: "Biết sao được, anh đây phải giúp cậu giấu cha mẹ thôi, nhớ phải mời anh đi ăn thịt nướng đó."

Chỉ có Mục Cảnh tự mình hiểu rõ, lúc nói những lời đó, trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cuối cùng hắn cũng không có cách nào trốn tránh phần tình cảm kia được nữa.

Hắn thích Mục Lặc. Hắn thích em trai của mình.

Từ đó Mục Cảnh liền nuôi lại tóc dài, Mục Lặc thỉnh thoảng sẽ vô cùng hâm mộ mà chạm nhẹ vào tóc hắn, sau đó lại chột dạ thu tay về.

Mục Lặc không thích mái tóc xoăn của mình. Mỗi sáng khi chạm mặt nhau ở hành lang trường, Mục Cảnh đều thích vỗ vỗ đầu em, "Chào buổi sáng nha, nhóc tóc xoăn."

"Anh!!!" ban đầu Mục Lặc còn tức giận gọi anh, nhưng qua một thời gian, em cũng đành từ bỏ phản kháng.

Em sẽ nắm lại tay Mục Cảnh, đáp lại lời chào buổi sáng, sau đó còn không quên dặn dò một câu, "Anh nhớ ăn sáng nha."

Mục Cảnh tham luyến độ ấm nơi lòng bàn tay Mục Lặc, cũng tham luyến hết thảy những lời quan tâm và dặn dò của em.

Hắn thích em.

Nhưng sau đó, Mục Lặc thích Kiều Tích, thế nên hắn bèn trở thành "anh em cùng cảnh ngộ" với Kiều Tích.

Một năm đó dã xảy ra rất nhiều chuyện.

Sau khi lên đại học, hắn cắt tóc. Lúc gặp Mục Lặc ở nhà ga, Mục Lặc đã rất ngạc nhiên.

"Anh ơi, sao anh lại cắt tóc rồi?"

Hắn thản nhiên hỏi: "Không thích sao?"

Mục Lặc nghiêm túc trả lời: "Thích ạ."

Hắn đứng ở nơi nhà ga kẻ đến người đi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mục Lạc, thẳng đến khi em quay đầu, nghi hoặc gọi hắn một tiếng "Anh ơi?", hắn mới lấy lại tinh thần.

Mục Lặc luôn là ánh sáng của hắn, nên hắn không thể tránh được mà càng lún càng sâu.

Đêm đó khi say khướt, hắn chật vật bị Kiều Tích kéo về nhà, đứng giữa đường tự lừa mình dối người mà lẩm bẩm: "Tôi cũng thích cậu."

"Cũng" ở đâu ra cơ chứ? Từ đầu tới cuối chỉ có mình hắn thích người ta, dù trong lòng hiểu rõ nhưng không dám thừa nhận.

Lúc về đến nhà, hắn thậm chí còn mượn rượu làm càn mà hôn Mục Lặc. Khoảnh khắc môi răng chạm vào nhau, nhiệt độ thế mà lạnh lẽo như băng. Mục Lặc hoảng hốt đẩy hắn ra – chẳng còn kết cục nào tệ hơn thế này được nữa.

Thế nên hắn mặc kệ, mặt dày cưỡng ép Mục Lặc nắm tay hắn, ở chỗ không người trộm hôn Mục Lặc.

Đến khi An Dạng cùng Kiều Tích ở bên nhau, Mục Lặc lại bắt đầu trốn tránh hắn.

Mục Cảnh trải qua một khoảng thời gian mơ hồ đầy sóng gió, thẳng đến khi Mục Lặc lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.

Mục Lặc không chịu được cảnh anh trai mình tự hủy hoại bản thân đến vậy, câu đầu tiên em nói khi bước vào phòng của Mục Cảnh là: "Anh ơi, đây là ổ lợn ạ?"

"Mục Lặc."

"Dạ?" Mục Lặc đáp, nắm tay Mục Cảnh kéo hắn lên, Mục Cảnh thuận thế ngã vào người em.

Mục Lặc đành đỡ hắn nằm xuống sofa, em mất một lúc lâu mới dọn dẹp căn phòng thành dáng vẻ sạch sẽ ban đầu.

"Anh ơi, anh hôi quá à, dậy tắm rửa được không anh?"

"Không muốn!"

Mục Lặc nhìn hắn nằm liệt trên ghế sofa, thở dài bất lực. Em luôn không biết phải làm thế nào với anh trai mình.

"Sao cậu lại tới đây?" Mục Cảnh ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Mục Lặc.

"Bởi vì anh ở đây mà!" Mục Lặc ném chiếc chăn bông gấp nửa xuống giường rồi đi thẳng đến chỗ Mục Cảnh.

"Anh à, trong khoảng thời gian này em đã suy nghĩ rất lâu...Mình thử ở bên nhau một lần, được không anh?"

Em nói xong liền cúi xuông hôn lên môi Mục Cảnh.

Lần này, hòa quyện giữa môi răng quấn quýt lấy nhau, là nhiệt độ ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.