Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?

Chương 8



27.

Nhờ chăm chỉ ôn tập mỗi buổi trưa, thành tích thi giữa kì của tôi rất tốt.

Sau khi hoàn tất bài kiểm tra cuối cùng, tôi bước ra khỏi phòng thi, nhìn thấy những nam sinh mặc đồng phục THPT trên sân bóng rổ, lòng lại nhớ đến An Dạng. Tâm trạng bỗng chốc trở nên nặng nề.

Tôi không biết phải đối mặt với anh thế nào.

Vì vậy đành tiếp tục trốn anh.

Tôi cất bước, một mình quay về kí túc xá.

28.

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, tôi ngồi trong lớp, tâm trạng rối bời không biết nên làm thế nào cho phải.

Do dự nửa ngày, vẫn quyết định cứ đi xuống trước đã, mọi chuyện khác tính sau.

Tôi vừa đi vừa suy nghĩ xem nên đối mặt với An Dạng thế nào, gặp được anh thì nói cái gì mới tốt.

Nhưng tới nơi rồi mới biết, những suy nghĩ đắn đo của tôi buồn cười đến thế nào.

An Dạng chẳng hề đợi tôi.

Tôi một mình đứng trước cổng trường, hệt như một kẻ ngốc.

Mà cũng có gì đâu cơ chứ, điều này chẳng phải bình thường lắm sao.

Làm gì có ai đã có bạn gái mà còn muốn cùng em trai ăn cơm trưa đâu, chỉ có cẩu độc thân mới thế.

Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày mình, đứng lặng mất hai phút mới chuyển được bước chân, lủi thủi một mình đến nhà ăn.

Khi tôi đã ăn gần xong, Lạc Nghệ tìm thấy tôi.

Chị nói: "An Dạng bị giáo viên giữ lại rồi, anh ý nhờ chị nhắn cho em, sợ em chờ lâu."

"Em không có."

"Cái gì?", Lạc Nghệ sửng sốt.

Tôi không có chờ anh, tại sao tôi phải chờ anh chứ? Rõ ràng là...anh đã bỏ quên tôi trước mà.

Tôi lắc đầu, nói với Lạc Nghệ: "Em có thể nhờ chị chuyển lời cho An Dạng được không?".

Tôi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Nghệ, chị đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, muốn tôi chuyển lời nhắn cho An Dạng.

Lạc Nghệ gật đầu ngay tắp lự: "Được chứ!"

"Nhờ chị nói với An Dạng giúp em, sau này không cần cùng nhau ăn trưa nữa."

29.

Lạc Nghệ hỏi tôi sao lại thế.

Tôi nói đùa: "Bóng đèn em sáng thế này, bao nhiêu là watt, ngồi lâu sợ nổ tung luôn mất."

Lạc Nghệ giả vờ đánh tôi, chị bảo tôi theo Trần Tuấn Phàm học hư mất rồi.

Tôi chỉ cười, xua xua tay ra hiệu cho chị đi trước.

Trên đường trở về lớp, tôi còn không nhịn được mà tự mình suy diễn.

An Dạng sau khi nghe được lời nhắn của tôi sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ, liệu anh có tức giận không...hay là không thèm để ý.

Chắc là mỗi thứ một nửa đi.

Anh là người trượng nghĩa như vậy, còn tôi thì vô ý vô tứ từ chối "cuộc hẹn giữa trưa" với anh, có khi anh sẽ tìm tôi hỏi cho ra lẽ cũng nên.

Thật ra đến giờ phút này, trong lòng tôi hiểu rõ, tôi thật sự rất thích An Dạng.

Nhưng "Tôi" là mệnh đề chính.

Thích An Dạng vốn là việc riêng của một mình tôi, chẳng chút gì liên quan đến An Dạng cả.

Tôi khổ sở, thương tâm cùng bất an...tất cả đều là do tôi, không nên mang cho anh vướng bận.

An Dạng là người vô tội nhất.

Nhưng đừng bắt tôi trơ mắt đứng nhìn anh cùng người khác thân mật, ôm hôn......

Tôi chỉ là thích anh chứ không muốn tự làm khổ bản thân.

Chính vì không nhìn được nên mới phải trốn đi.

Tôi thẫn thờ đứng trước cửa lớp, nhìn thấy một người đang ngồi phía trong góc.

Lúc đó tôi không nhịn được mà nghĩ, có lẽ yêu thầm và tự ngược thật ra chẳng khác nhau là mấy.

Biết rõ sẽ vô dụng, biết rõ sẽ đau, nhưng vẫn muốn đem những dấu vết của người kia khắc sâu vào trong tim.

Dẫu máu chảy đầy mình...cũng cam tâm tình nguyện.

30.

"Trần Tuấn Phàm."

Trần Tuấn Phàm, người đang ngồi trong góc lớp ngẩng đầu lên, nhìn thấy là tôi thì gật đầu một cách uể oải.

"Hi nhóc."

"Anh ngồi trong lớp em làm gì?", tôi vừa đi về phía bàn mình vừa hỏi.

"Ô, em ngồi ở đó à?", Trần Tuấn Phàm đứng dậy, đi đến ngồi cạnh tôi, "Thì tới gặp Tiểu Kiều Tích chứ làm gì."

"Anh lại định bày trò gì nữa?", tôi vờ như không nghe thấy cái tên gọi đầy ngứa đòn kia.

"Nhóc đoán xem."

"Ờ!"

"Thật là lạnh nhạt quá đi.", Trần Tuấn Phàm nham nhở nói, "Đúng là chỉ thấy An Dạng mới chịu cười ha."

Tôi quay sang cười nhe răng với anh ta, chứng minh mình không lạnh nhạt chút nào, tôi mới không phải chỉ cười khi thấy An Dạng đâu.

Trần Tuấn Phàm thấy tôi như thế thì cười ha ha, sau đó mới nói: "An Dạng đánh trận này thật sự là muốn bán mạng luôn đó."

Tôi im lặng, chờ anh ta nói tiếp.

"Hai người rốt cuộc là đánh cược cái gì vậy?", Trần Tuấn Phàm lầu bầu hỏi, "Nó còn mang tập vở đến phòng giáo viên hỏi bài nữa cơ đấy, dù lúc trước cũng thường xuyên ghé, nhưng toàn là vì đánh nhau mới bị xách cổ lên, bây giờ tự nhiên ngoan ngoãn phát sợ luôn..."

Tôi nghĩ về phần thưởng còn chưa xác định kia, lại nghĩ đến An Dạng, trong lòng không nhịn được mà chua xót.

"Anh ấy thông minh lắm nhé." Tôi nghiêm túc nói, "Ảnh chăm chỉ học hành nhất định sẽ thành học sinh giỏi luôn đấy."

"Vậy cuối cùng hai đứa đánh cược cái gì, nói cho anh đây nghe đi!", Trần Tuấn Phàm lại càng tò mò hơn.

Tôi nhìn chằm chằm Trần Tuấn Phàm, chậm rãi mà lạnh nhạt trả lời: "Không nói cho anh!!"

31.

Trần Tuấn Phàm thường xuyên ghé đến ban chúng tôi, tất nhiên không phải vì anh ta tò mò muốn biết tôi và An Dạng đã đánh cược cái gì, mà là vì bạn gái anh học ở lớp đối diện lớp tôi.

Đối diện lớp chúng tôi là học sinh lớp ba, đang trong giai đoạn học tập căng thẳng mấu chốt, Trần Tuấn Phàm liền thành thật hơn hẳn, không dám đến quấy rầy bạn gái nhỏ học hành.

Trần Tuấn Phàm ỉu xìu nói: "Anh không gặp em ý cả tuần rồi rồi, đành phải đứng trước cửa nhìn trộm một xíu thôi."

Tôi liếc anh: "Thế anh vào lớp em làm gì?"

"Hì hì...", Trần Tuấn Phàm mặt dày mày dạn cười đến là nịnh nọt, "đằng nào trong lớp em cũng có ai đâu mà."

"Anh thích bạn gái mình nhiều không?", tôi hỏi.

Trần Tuấn Phàm sửng sốt, sau lại cười bảo: "Không thích thì hẹn hò làm quỷ gì hả, nhóc con."

Tôi gật gật đầu: "Cũng đúng."

Trần Tuấn Phàm lại lắc đầu: "Không đúng."

Anh ta nói: "Tiểu Kiều Tích, em còn nhỏ lắm, chưa hiểu được thế giới phức tạp của người lớn bọn anh đâu."

Tôi không thèm phản ứng lại anh, cũng chẳng muốn đáp lời.

Trần Tuấn Phàm ngược lại càng hăng hái.

"Thời đại nào rồi. Thích? Thích thì có ích gì? Trên đường tóm đại một người, thấy thuận mắt liền thích thôi. Hoặc đợi đến lúc ở chung lâu rồi, nếu thấy tính cách không tồi, lớn lên nhìn không quá kém, vậy thì thích. Nghe nông cạn lắm đúng không. Nếu chỉ "thích" thôi thì có ích lợi gì chứ, sau này nhóc có bạn gái sẽ hiểu. Nghe anh khuyên một câu, tương lai có yêu thích ai, cũng đừng nghĩ chuyện cả đời, đều là vô dụng vô nghĩa. Anh nói nhóc nghe......"

Ngày hôm đó Trần Tuấn Phàm đã lảm nhảm rất nhiều, nhưng tôi chỉ nhớ rõ mỗi một câu.

Thích?

"Thích" quá hời hợt. Chẳng có ích gì.

32.

Kỳ thi giữa kì qua đi, trường học hiếm khi mở lòng từ bi, cho học sinh nghỉ ngơi một đợt.

Tôi nhờ cô giáo nhắn cho Kiều Khánh Quốc, sau đó xách một cặp đầy sách vở, lên xe bus về nhà.

Vừa bước đến cổng đã bị An Dạng tóm lại.

"Kiều Tích, em có ý gì hả?"

"Cái gì mà ý gì chứ?"

"Em nhờ Lạc Nghệ nói với anh cái quỷ gì đó??"

"Thì nghỉ trưa không cùng anh ăn cơm nữa, làm sao vậy?"

An Dạng trừng mắt nhìn tôi: "Em còn dám nói!!!"

"Sao lại không dám? Anh tránh ra, em muốn vào nhà."

An Dạng thu lại bàn tay đang cản đường tôi, cùng tôi bước vào nhà.

"Không được, việc này anh nhất quyết không chịu đâu", anh phụng phịu nói.

"Đây là em đang báo lại với anh", tôi ném cặp sách lên giường rồi đi đến mở cửa sổ, "Không phải là hỏi ý kiến anh đâu, không cần anh đồng ý."

Rèm cửa lâu ngày không mở, trong phòng đầy mùi ẩm mốc, vậy mà An Dạng cũng không chê.

Anh tự nhiên như không ngồi xuống giường tôi, "Không đồng ý không đồng ý!!!"

Trời đã vào hạ, nhưng căn phòng của tôi vẫn lạnh lẽo lạ thường, tôi mở toang cánh cửa, dùng ghế chặn lại, ngăn không cho gió đập.

An Dạng thấy tôi mặc kệ anh liền hấp ta hấp tấp nói: "Lạc Nghệ không cùng tụi mình ăn cơm nữa đâu."

Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.

"Chỉ lâu lâu mới ăn chung thôi...", anh ấp a ấp úng nói, "Thỉnh thoảng thôi mà, nếu em thấy khó xử, anh....."

"Chị ấy là bạn gái anh đó", tôi ngắt lời anh, "Bạn gái là phải yêu thương chiều chuộng."

An Dạng tái mặt: "Kiều Tích, em học ai cái suy nghĩ nguy hiểm vậy hả??"

33.

Anh tiếp tục nói: "Em không được phép yêu sớm, em hứa với anh sau khi lên cấp ba mới yêu rồi mà!!"

Kiều Khánh Quốc còn chưa có nhắc tới chuyện cấm yêu sớm đâu, An Dạng lại suốt ngày lải nhải bên tai tôi như mẹ già.

"Kiều Tích", An Dạng đột nhiên gọi tên tôi, "Anh thi toán được 126 điểm!!"

Điểm cao nhất là 150, An Dạng thi được điểm số như vậy có thể xem là ưu tú.

"Hôm qua lão Tưởng còn để anh lên bảng sửa bài thi đó, lão còn hối lộ anh cái bánh mì năm đồng nữa, bảo là chỉ cần lần thi cử nào anh cũng làm được như vậy thì lão bớt sầu bao nhiêu."

Khi An Dạng nói những lời này, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, giống y như trẻ con đòi khen thưởng.

"Tưởng Hàn Lâm?", tôi nhớ rõ đây là thầy chủ nhiệm lớp An Dạng, nhìn rất trẻ nhưng lại vô cùng nghiêm khắc.

An Dạng gật đầu liên tục, lại hỏi: "Em còn nhớ tụi mình đã đánh cược với nhau không?"

"Cũng không bắt em làm gì khó khăn đâu," anh từ trên giường đứng dậy, đi đến bên cạnh, cúi đầu nhìn tôi: "Mỗi ngày cùng ăn trưa với anh đi mà, được không?"

Lạc Nghệ nói An Dạng trưa nào cũng ngâm mình trong thư viện học tập. Trần Tuấn Phàm nói An Dạng đem tập vở đến phòng giáo viên giải đề.

An Dạng rất thông minh, nhưng thi toán được điểm cao như vậy chắc chắn không thể hoàn toàn dựa vào thông minh được.

Nhưng mà hiện tại, anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói với tôi rằng, anh thi toán không tồi, anh chỉ muốn tôi mỗi ngày cùng anh ăn trưa.

Tôi làm sao có thể không đồng ý được cơ chứ?

"Top 30?", tôi nhìn vào mắt anh hỏi.

Anh cười rộ lên, nụ cười như toả nắng: "Em phải tin anh chứ."

Tôi gật đầu, "Tin mà!"

Tôi thật vất vả mới hạ được quyết tâm trốn tránh anh, mà anh chỉ cần hai ba câu đã làm lòng tôi xao động.

Anh luôn có cách khiến tôi chẳng thể trốn tránh.

Muốn trốn cũng không được.

34.

Thứ hạng của An Dạng đã tăng lên đáng kể.

Xếp thứ 54 toàn trường.

Sau khi khai giảng, nhà trường phát ra phiếu điểm, tôi cầm phiếu điểm của mình, quay sang hỏi: "Anh thi tiếng Anh được bao nhiêu điểm?"

An Dạng "Hứ" một tiếng, không trả lời.

Tôi nhìn anh chằm chằm, anh bị tôi nhìn đến không chịu nổi, đành phải liếc liếc ra hiệu cho tôi, ý bảo tôi tự mình xem.

Đây là cái quỷ gì??

Điểm thi tiếng Anh đã bị anh tô vẽ đè lên chằng chịt thành một cục đen ngòm, nhìn không ra là bao nhiêu điểm.

Trần Tuấn Phàm ở phía sau nói vọng lên: "Hình như là hơn hai mươi điểm, 25 hay 26 gì đó á. Anh quên rồi."

An Dạng vội vàng đá Trần Tuấn Phàm một phát.

An Dạng lúc nào cũng lười học từ mới, thi được cái kết quả như vậy, về mặt tình cảm cũng có thể khoan hồng.

Tôi đem phiếu điểm trả cho anh, lại thấy anh vô cùng thô lỗ vò thành một cục, nhét thẳng vào túi quần.

Tôi nhìn thấy quần của anh phồng lên theo hình vòng cung rất kỳ lạ, không khỏi nhắc nhở: "An Dạng, quần."

An Dạng liếc mắt nhìn xuống, sau đó cười đến là kỳ quái, xáp lại gần tôi.

Anh so với tôi cao hơn nửa cái đầu, đã vậy còn đem hai chân gác lên chân tôi, toàn bộ cơ thể đều dựa sát vào tôi, sau đó, anh từ từ đưa mặt lại gần, nói: "Kiều Tích, em đùa giỡn lưu manh nha."

Tôi tức đến đỏ mặt, phồng má lôi phiếu điểm trong túi anh ra, vội vàng lùi về sau một bước.

Cuối cùng thì ai mới đang đùa giỡn lưu manh hả??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.