Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta?

Chương 9



35.

An Dạng cũng giống như tôi, không thích cùng bạn bè đồng giới chơi trò Điệp La Hán.

*Điệp La Hán là một loại hình thể thao truyền thống ở Trung Quốc, số lượng tham gia từ hai người trở lên, phối hợp với nhau xếp thành từng tầng, tạo thành đủ loại hình dáng.

Ý bé ở đây là cả hai đều không thích cùng các bạn nam khác tiếp xúc thân mật.

Chẳng hiểu tại sao đám bạn cùng lớp cứ thích ôm nhau lăn tới lăn tui, miệng còn kêu "A a" không ngừng.

Tôi thật sự chịu không nổi!!

Hoặc do bọn họ đều là con trai với nhau, chẳng ai ôm suy nghĩ khác thường, nên mới có thể cùng nhau đùa giỡn không chút e dè.

Còn tôi, tôi thích An Dạng, tôi thích một người cùng giới tính với mình, vậy nên mới chột dạ không thôi.

Còn An Dạng không thích là do anh có chút bệnh sạch sẽ.

Nhưng mà không phải cứ không thích là sẽ không học theo đâu, biểu hiện của anh lúc dán vào người tôi rất là biến thái đó.

36.

Nói đúng ra, kết quả bài thi giữa kì của An Dạng không lọt được vào top 30, vậy thì giao ước của chúng tôi sẽ không có hiệu lực.

Nhưng anh thật sự đã rất chăm chỉ cố gắng, còn luôn miệng hứa hẹn với tôi sẽ công phá top 30 để phục thù trong kì thi cuối kì. Thôi thì châm trước cho anh vậy.

Thế nên tôi đành phải chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng làm một cái bóng đèn cực đại, đi bồi cặp đôi này ăn trưa.

Tôi đã nghĩ thông rồi, nên cũng dần chẳng quan tâm đến.

Nhưng kể từ đó, Lạc Nghệ không còn cùng chúng tôi đến nhà ăn nữa.

Tôi hỏi An Dạng thì chỉ nhận lại những câu trả lời hết sức mơ hồ.

Bẵng đi một tháng, tôi từ chỗ Trần Tuấn Phàm nghe được tin hai người họ đã chia tay.

Trần Tuấn Phàm nói: "Em không biết sao? Hai tuần gần đây xảy ra chuyện, là Lạc Nghệ đề nghị chia tay trước."

Xảy ra chuyện? Làm gì có xảy ra chuyện gì đâu chứ?

An Dạng ngày hôm qua còn mè nheo với tôi, nói muốn ăn đồ ăn vặt bên ngoài, xúi giục tôi cùng anh trèo tường đi mua mà?

37.

Hôm sau vừa lúc là ngày nghỉ cuối tuần, trên đường về nhà, tôi hỏi An Dạng: "Anh với bạn gái chia tay rồi ạ?"

An Dạng lập tức đen mặt: "Trần miệng rộng lại nói gì với em phải không?"

Không phải anh ta thì là ai nữa. Tuy đáp án là vô cùng rõ ràng, nhưng dựa theo quy tắc không thể bán đứng đồng đội, tôi chỉ có thể ngậm chặt miệng.

"Ừ. Chia rồi!", An Dạng quay mặt sang một bên, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Nhìn anh như vậy tôi cũng chẳng biết phải làm sao.

Cũng không có thân phận gì mà lên tiếng.

Chiếc xe bus vẫn thong thả chạy về phía trước, với cái tốc độ này, phải mất nửa giờ mới có thể về đến nhà.

Từ hồi cấp hai An Dạng đã không còn để tài xế đưa đón mình nữa.

Anh bảo với bố mẹ rằng muốn tự lập, nhưng thật ra là anh muốn đến trường cùng với tôi, cùng đi cùng về.

Anh luôn xem tôi như em trai mà yêu thương chiều chuộng.

Có đôi khi tôi không kìm được mà vọng tưởng, biết đâu mình ở trong lòng người ấy cũng chiếm một vị trí rất quan trọng thì sao.

38.

Khi tôi nhận được cuộc gọi của Lạc Nghệ, đã là một tuần sau đó.

Tôi vừa hoàn thành bài tập tiết tự học buổi tối, chuẩn bị trở về kí túc xá, thì một số lại gọi đến.

"Xin chào, là Kiều Tích phải không? Chị là Lạc Nghệ"

Âm thanh từ phía Lạc Nghệ truyền đến rất ồn ào, tôi cau mày, hỏi chị ấy đang ở đâu.

"Chị sao?", Lạc Nghệ vừa cười vừa nói, "Chị đang ở quán bar Tình Nhân này, Kiều Tích, em muốn đến chơi không?"

"Mà không," vừa nói xong chị đã tự mình phủ định, "Em nhất định phải đến!"

"Cũng đừng gọi cho An Dạng, chị ở đây chờ em đó!", nói xong liền cúp máy.

Tôi cầm điện thoại đứng ngẩn người, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nếu cứ mặc kệ như vậy thì.....

Tuy tôi chẳng phải là kẻ tốt đẹp gì.

Nhưng nghe giọng điệu của Lạc Nghệ cũng có thể đoán được là chị say rồi, hẳn là đã uống không ít.

Bỏ mặc một cô gái lẻ loi một mình ở quán bar vào lúc nửa đêm thế này thì không phải là đàn ông chân chính.

Về phần An Dạng, hai người vừa mới chia tay, thật sự không nên gặp nhau vào thời điểm tế nhị như thế này.

Tôi chỉ đang tự tìm cho mình một cái cớ.

Vì thực chất, tôi không muốn để họ gặp nhau.

39.

Còn một tiếng rưỡi nữa trước khi kí túc xá đóng cửa.

Tôi học được bản lĩnh trèo tường từ An Dạng, tuy không trèo một cách nước chảy mây trôi như anh nhưng vẫn là dùng được.

Chỉ có một tiếng rưỡi thôi, phải nhanh lên.

Vừa ra khỏi trường, tôi đã thấy thật đau đầu.

Trên đường đến quán bar, tôi còn tính toán phải làm sao mới có thể trà trộn đi vào. Nhưng khi đến nơi, tôi thấy Lạc Nghệ đã đứng ở phía trước chờ mình.

Chị nhìn thấy tôi thì cười, bảo: "Không ngờ em đến thật này."

Tôi không biết phải nói gì.

"Em giận sao?", chị lảo đảo bước đi, "Chị tin chắc em sẽ không bỏ mặc chị nên mới gọi cho em đấy chứ."

Ồ. Lỗi tôi, do tôi mềm lòng quá mà.

Chị nghịch ngờm cười: "Chị cũng biết là em nhất định sẽ không nói với An Dạng đâu."

Tim tôi không nhịn được mà nhảy dựng.

Chị bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, giày cao gót trên chân trật một cái, nhìn thấy chị sắp té ngã đến nơi, tôi đành đưa tay lên đỡ chị.

Lạc Nghệ ngẩng đầu nhìn tôi: "Cám ơn nha!"

Tôi không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu nhẹ, khẽ nói: "Không có chi."

"Đi thôi." Lạc Nghệ vẫy vẫy tay, "Tìm chỗ nào yên tĩnh một chút. An Dạng mà biết chị để em đến mấy chỗ như thế này, nhất định sẽ một tay bóp chết chị luôn."

40.

Gần quán bar có một sân bóng rổ.

Vừa bước đến bậc thang, Lạc Nghệ liền đặt mông ngồi xuống, hét lên: "Bà đây mệt muốn chết rồi."

Tôi mở di động xem giờ, đã nửa tiếng trôi qua.

Tôi cúi đầu nhìn Lạc Nghệ, Lạc Nghệ ngửa đầu cười nhìn tôi.

"Yêu đương với chị đi." Lạc Nghệ nói.

Chị đã cố gắng hết sức khiến đôi mắt mình trông thật chân thành, nhưng đáng tiếc vẫn bị tôi nhìn thấu.

Đây nào phải ánh mắt nhìn người mình thích đâu!

Hoặc có thể chị chỉ muốn chơi đùa với tôi thôi.

Nhưng tôi chơi không nổi.

Tôi cũng không thích người khác trêu đùa mình như vậy. Nếu có người làm tôi không vui, tôi nhất định phải bắt người ta nhận lại khó chịu gấp đôi.

Vì vậy tôi nói: "Chị thích An Dạng."

Lạc Nghệ cúi đầu, sắc mặt cứng đờ.

Tôi tiếp tục bổ thêm một dao: "Hiện tại vẫn còn thích."

Một lúc sau, Lạc Nghệ mới nói: "Nhóc à, đúng là không dễ bắt nạt ha."

Ồ! Xin lỗi nha.

41.

"Em đã nghe An Dạng nói rồi sao? Lý do tụi chị chia tay ý." Lạc Nghệ hỏi.

Trên sân bóng trống trải chỉ có hai chúng tôi, cái lạnh thấm vào màn đêm. Lạc Nghệ chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay rất mỏng, tôi cởi áo khoác đồng phục của mình đưa cho chị.

"Kiều Tích rất là dịu dàng nha", Lạc Nghệ cười khúc khích, nhận áo của tôi khoác lên vai.

"Chị nói với An Dạng là bởi vì chị còn thích Kiều Tích, nên tụi chị mới chia tay."

Tôi hoàn toàn không thể tiếp thu lượng thông tin khổng lồ trong câu nói của Lạc Nghệ.

Cái gì mà "còn thích" chứ??

Lạc Nghệ dường như đã đoán được tôi đang nghĩ gì: "Bởi vì trước khi tụi chị hẹn hò, chị đã nói với An Dạng là chị thích em."

Khi nói đến chữ "em" còn ngẩng lên nhìn về phía tôi.

"Chị thích cậu ấy. Đương nhiên là chị thích cậu ấy rồi...Lần đầu tiên chị nhìn thấy An Dạng là ở trên sân bóng rổ. Cậu ấy chơi hay không nói, quan trọng nhất là siêu cấp đẹp trai luôn, đúng không?".

Lạc Nghệ mỉm cười nhìn tôi, trong mắt ánh lệ quang.

42.

"Dù đúng là nhìn trúng khuôn mặt cậu ánh trước...Nhưng sau đó liền bắt đầu vô thức mà dõi theo. Cậu ấy lúc nào cũng đến nhà ăn ở xa nhất ăn cơm, sau đó chị tìm người hỏi thăm..."

Nước mắt đong đầy trong mắt chị, đèn đường trên cao hắt xuống làm cho chị thoạt nhìn có chút đáng thương. "Người ta nói cậu ấy có một cậu em trai đang học cấp hai, hai người lúc nào cũng ăn cơm cùng nhau. Lúc đó chị liền nghĩ, đi xa như vậy chỉ để ăn cơm chung với em trai mình, người này sao mà đáng yêu vậy chứ."

Tôi chính là "em trai" trong miệng Lạc Nghệ, nhưng tôi thật sự không hiểu suy nghĩ của đám con gái, chỉ ăn cơm thôi mà, có liên quan gì tới đáng yêu đâu chứ?

Lạc Nghệ lại nói: "Chị vốn định âm thầm thích cậu ấy thôi, đâu ngờ sau đó lại nghe tin cậu ấy có bạn gái. Chị hối hận chết đi được, bỏ lỡ mất cơ hội trở thành mối tình đầu của cậu ấy. Nè đừng có nhìn chị, chị chỉ thỉnh thoảng trốn học một chút thôi, vẫn là.......Thôi bỏ đi. Lý do ban đầu chị đến tìm em trước mà không phải trực tiếp đến gặp cậu ấy là vì chị thấy em là người tốt...kiểu như dễ nói chuyện hơn. Chị nghĩ em sẽ đồng ý giúp chị."

43.

"An Dạng tưởng rằng chị thích em," Lạc Nghệ nói, "Em không biết đâu, sau lần chị nói chuyện với em trước cổng trường, An Dạng tới tìm chị, cậu ấy cho rằng chị thích em."

Chị ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà trào ra, những giọt nước mắt dưới ánh đèn tựa như tia sáng, lấp la lấp lánh trong đêm tối.

"Chị nói không phải đâu, tớ thích cậu mà." Chị càng nói càng khóc dữ dội, nấc lên nghẹn ngào.

Tôi sững người tại chỗ, không biết phải làm sao.

Lạc Nghệ vừa khóc vừa nói: "Chị thích cậu ấy lắm....Kiều Tích à, chị thích cậu ấy lắm."

"Vậy thì tại sao chị lại muốn chia tay?" Tôi ngồi xổm xuống, đối diện với tầm mắt của chị.

"Cậu ấy không chịu hôn, điều này có bình thường không, Kiều Tích?" Chị nắm lấy cánh tay tôi, nắm chặt giống như đang giữ lấy một cọng rơm cứu mạng.

Tôi nói không nên lời.

Lạc Nghệ lại nói: "Vấn đề là ở chị...cậu ấy vốn dĩ không thích chị. Lúc ấy chị còn nói.....Không sao cả, tớ thích em trai cậu..."

Tôi choáng váng đến độ đứng không vững, không thể tin được mà hỏi lại lần nữa: "Nói cái gì cơ?"

44.

Lạc Nghệ đã nói với An Dạng rằng: "Chả sao cả, em trai anh tốt lắm, anh không thích em cũng không sao, dù gì em cũng thích em trai anh mà."

An Dạng có vẻ rất kích động: "Em nói Kiều Tích? Kiều Tích mới bao lớn?? Em ấy mới 14 tuổi!!!"

Tim Lạc Nghệ đập loạn không ngừng, cố gắng bình tĩnh tiếp lời: "Em ấy sẽ thích em, em sẽ trở thành mối tình đầu của em ấy, anh cứ chờ mà xem."

Lạc Nghệ cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi.

An Dạng có bảo vệ em trai đến mức nào cũng sẽ không cùng với người mình không thích yêu đương. Mình đúng là mất não rồi mới nói những lời đó, điên rồi mới dùng Kiều Tích như một lời uy hiếp đe doạ.

An Dạng thật sự không thèm nói gì thêm với Lạc Nghệ, chỉ tức giận bỏ đi.

Lạc Nghệ biết mình thật sự hết cơ hội rồi, An Dạng nhất định đã vô cùng chán ghét mình rồi.

Kết quả là hai ngày sau, An Dạng chủ động tìm gặp Lạc Nghệ.

Cậu nói: "Vậy thì mình quen nhau thử xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.