Bao Nuôi (Bao Dưỡng)

Chương 12: Chương 12





Edit: Hồng Hồng
~.~
12
Câu lạc bộ golf của trang viên Hoa Thanh có quy mô lớn nhất vùng ngoại ô Bắc Kinh, cũng là sân golf chính quy nhất, gồm có hai sân ngoài trời mười tám lỗ golf và một sân chín lỗ golf được lắp đèn chiếu sáng.

Ai vào đây mà chơi yếu một tí, thì dù có đánh đến bốn tiếng đồng hồ cũng không vào được lỗ nào.
Nhân viên sân golf lái xe điện tới đón  bốn người họ, cậu Tần và nam minh tinh ngồi xe phía trước, Từ Niên và Trình Sâm ngồi xe phía sau.
Từ Niên đương nhiên không chơi, nhưng nhìn túi trang bị của Trình Sâm thì lấy làm nể lắm, nhưng hỏi tới lại thấy mặt hắn khinh bỉ vô cùng.
“Làm màu thôi.” Trình Sâm thờ ơ nói: “Không thể mất mặt được.”
Từ Niên cười: “Vậy ngài biết chơi chứ?”
Trình Sâm nhướng mắt với cậu: “Giỏi hơn họ Tần kia là đủ.”
Nói thì nói vậy, nhưng sau khi vào trận, Từ Niên mới thấy lời nói của Trình Sâm đã nể nang lắm rồi.
Người ra sân phía cậu Tần không phải cậu ta mà là nam minh tinh của cậu ta.

Hôm nay Từ Niên đã nhớ ra anh ta là ai rồi, trong giới giải trí người này nổi như cồn, không phải nổi dạng tiểu thịt tươi mà là nổi chân chính, cái kiểu nổi mà phim của anh ta ôm giải từ trong nước ôm ra tới ngoài nước luôn.


Lúc giải lao Từ Niên còn cố ý tra Baidu, nhớ kỹ người này tên là Giang Trạch.
Đương tra ngon lành không may bị Trình Sâm phát hiện, ngài kim chủ rất không vui, giọng chua loét: “Cậu tra tên thằng đó làm gì?”
Từ Niên không chút nao núng cất điện thoại đi: “Người ta là bạn của ngài, đương nhiên em phải biết một chút chứ.”
Trình Sâm bực bội bật lại: “Ai nói thằng đó là bạn tôi?”
Từ Niên biết lần này hắn giận thật rồi, liền vừa cười vừa lấy nước và khăn mặt tới.

Lúc đầu Trình Sâm còn không nhận, chê khăn bẩn, Từ Niên không tỏ vẻ gì đi đổi cái khác, kết quả bị cậu Tần đang nghỉ cạnh bên nhìn thấy hết cả, nói rất hứng thú: “Nhóc cưng của anh hiểu chuyện quá nhỉ?”
Trình Sâm không đáp, mặt cũng không biểu hiện gì, nhưng từ góc nhìn của Từ Niên có thể thấy chân ngài kim chủ rung rất mạnh.
Cậu Tần nhìn Từ Niên mấy lần, đột nhiên thâm ý sâu xa mà rằng: “Nhóc cưng nhà anh đã trót làm tim tôi rung động rồi, hay anh cho cậu ta theo tôi mấy ngày nhé?”
Tim Từ Niên rơi cái bộp, quay sang nhìn ngài kim của mình.
Trình Sâm không rung chân nữa, cũng chẳng tỏ ra mừng giận gì, chỉ nói với Từ Niên: “Tôi muốn uống sữa, cậu đi mua một hộp tới đây.”
Từ Niên mím môi, chỉ đành ngoan ngoãn khẽ nói vâng.
Đợi Từ Niên đi rồi, Trình Sâm mới nhìn cậu Tần bên kia: “Không phải cậu có Giang Trạch rồi ư?”
Cậu Tần cười nói: “Chơi mãi một người cũng chán chứ anh Trình.”
Trình Sâm không nói gì nữa.
Cậu Tần có vẻ thấy chuyện này rất thú vị, ra dáng nghiêm túc: “Tình nhân chỉ có một loại, anh cũng bao cậu ta mấy tháng rồi còn gì, anh không định nếm thử người khác một chút sao? Nghe lời đến mấy cũng chỉ là đồ chơi, Giang Trạch cũng nghe lời đấy thôi, anh thật không muốn đổi ư?”

Trình Sâm cầm khăn của Từ Niên lau tay, thấy Giang Trạch ngoài kia đưa gậy golf cho nhân viên, đương chuẩn bị quay về.
“Cậu đã hỏi thì tôi cũng nói thật, vấn đề không phải ở chỗ chán hay là không.” Trình Sâm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cậu Tần, đột nhiên nhếch miệng.
Cậu Tần ngẩn ra: “Thế vấn đề của anh là gì?”
Trình Sâm nhận gậy gofl từ tay nhân viên: “Cậu Tần đây chắc không biết mỗi năm tôi phải chi cho nhà tôi bao nhiêu tiền nhỉ?”
Cậu Tần: “…”
Trình Sâm cười gằn: “Nhà tôi năm nào cũng nuốt ngần ấy tiền, sao tôi có thể đá cho người khác được.”
Lúc Từ Niên đứng trước máy bán hàng tự động lựa sữa thì thấy Giang Trạch đang đi tới.
Đại minh tinh thấy cậu liền khựng lại, sau đó lập tức treo nụ cười như hoa như ngọc, móc trong túi ra một cái bật lửa: “Không ngại chứ cậu bé?”
Từ Niên dùng tay ra hiệu tỏ vẻ không sao.
Giang Trạch đốt điếu thuốc, anh ta hút một hơi rồi nhả khói từ lỗ mũi, sau rồi lại nghiêng đầu nhìn Từ Niên cười cười: “Cậu ở với ông chủ Trình bao lâu rồi?”
Từ Niên thật thà đáp: “Khoảng hơn ba tháng.”
“Lâu nhỉ.” Giang Trạch vừa hút thuốc vừa nói: “Ông chủ Trình có tốt với cậu không?”
Từ Niên cười trả lời: “Rất tốt.”
Giang Trạch kinh ngạc: “Cậu nói tốt ư?”
Từ Niên gật đầu: “Ừm.”

Giang Trạch cảm thấy chuyện này rất buồn cười: “Cậu bị bao dưỡng mà còn nói tốt?”
“Thì tốt thật mà.” Từ Niên vô tư kể: “Em thiếu tiền ngài ấy sẽ cho em tiền, tiền chữa bệnh, tiền thuê nhà, tiền mua xe, tiền tiêu vặt, có chỗ nào mà không tốt đâu?”
“…” Giang Trạch há hốc mồm, cả buổi mới hạ được một câu: “Vậy cậu cam lòng làm món đồ chơi cho họ?”
“Sao lại là đồ chơi nhỉ? Anh có đưa tiền cho đồ chơi không?” Từ Niên lấy làm khó hiểu, hỏi anh ta, “Em phục vụ ông chủ, ông chủ cho em tiền, có qua có lại thì sao có thể gọi là đồ chơi?”
Giang Trạch: “…”
Từ Niên cười lộ hai cái răng khểnh: “Em rất cố gắng làm việc anh ạ, tốt nhất là làm luôn cả đời, thăng chức tăng lương, có trợ cấp bảo hiểm, đợi sau này già rồi ông chủ sẽ trả lương hưu, cả đời bình an, nhàn hạ hạnh phúc, ôi còn gì tốt bằng nữa đâu anh.”
Giang Trạch cạn luôn lời.
Trình Sâm đợi cả buổi vẫn chưa thấy Từ Niên về, đành phải đích thân vi hành, kết quả đi tới hành lang thì thấy Giang Trạch và thằng gay chết bầm nhà mình đang xì xầm gì đó.
Từ Niên thấy hắn tới lập tức ân cần dâng sữa lên: “Ngài đánh xong rồi ạ?”
“Ừ.” Trình Sâm phát hiện nắp chai đã được vặn, nhưng vẫn còn tức lắm, “Hai người đang nói gì đấy?”
Giang Trạch dập thuốc, chợt cười với Trình Sâm: “Bé cưng nhà anh thật sự thú vị lắm.”
Trình Sâm nhíu mày, không rõ vì sao anh ta lại nói vậy.
Giang Trạch nhìn Từ Niên cười áy náy: “Vừa nãy ghẹo cậu thôi, chứ anh không có ý gì đâu.”
Từ Niên không giận: “Không sao đâu ạ.”
Giang Trạch nhẹ gật đầu, lại nói với Trình Sâm đứng sau: “Có phải Tần Phong Thiên lại nói mấy lời khốn nạn với anh không?”
Trình Sâm tỉnh rụi: “Cậu nên tự đi hỏi thì hơn.”
Giang Trạch chỉ thở ra một hơi.
“Tôi đi trước đây.” Anh ta chào tạm biệt Từ Niên, “Sau này có rảnh đi ăn cơm với anh nhé cậu nhóc.”
Giọng Trình Sâm lạnh tanh: “Cậu dám hẹn người của tôi ăn cơm ấy hả, né cậu ta xa một tí cho tôi.”

Giang Trạch cười to: “Đừng có keo kiệt vậy chứ ông chủ Trình.”
Cho đến khi Giang Trạch đi mất, Trình Sâm vẫn không vui nổi, lại dặn Từ Niên lần nữa: “Sau này cậu không được nói chuyện nhiều với thằng đó.”
Từ Niên ngoan ngoãn gật gù.
Trình Sâm: “Cũng chớ có nói nhiều với Tần Phong Thiên luôn.”
Từ Niên khẽ nhìn hắn bảo vâng.

Chần chừ một chốc, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Vừa rồi cậu Tần có nói chuyện đó… Cậu ấy thật sự nghĩ như vậy ạ?”
“Ai biết hắn ta nghĩ thật hay nghĩ giả.” Trình Sâm hậm hực nói, có vẻ hắn rất bực bội khi Từ Niên vẫn nhớ lời khiêu khích của Tần Phong Thiên, “Sao đây, cậu chê tôi trả tiền ít nên muốn cấu kết với kẻ khác phải không?!”
“Em là loại người đó ư.” Từ Niên mở to mắt nhìn hắn, trong mắt chứa chân tình dào dạt: “Trong lòng em chưa từng có tiền của ngài, ở đấy chỉ có một mình ngài mà thôi.”
Trình Sâm: “…”
_______________________________________
Hôm nay đi học bị hành nên hơi oải xíu, định gõ nửa chương rồi mai làm tiếp ai ngờ gõ một lèo xong luôn, lúc này đầu óc không được ổn nên mọi người thấy sai thì nhớ nhắc nhé.
Còn một chuyện nữa, hôm nay tui mới biết mình edit sai.

Chỗ tag ngoài mục lục ấy, đáng ra thâm quỹ khủng đồng ngạo kiều công, thâm quỹ nghĩa là gay nhưng không dám nói mình là gay, khủng đồng là sợ đồng tính, cả cụm cứ hiểu nôm na là “thằng gay kín bị tsun sợ gay” đi cho gọn.

Lúc làm cái tag tui chỉ liếc qua rồi ghi theo ấn tượng chứ không dò raw kỹ nên tui hiểu thâm quỹ theo nghĩa thâm hụt ngân sách, bởi vậy nên mới có cái từ phá gia:)))) À mà giải thích ở đây vậy thôi, chứ tui thấy phá gia đúng với thằng công lắm nên tui sẽ không sửa lại ngoài mục lục đâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.