Bao Nuôi (Bao Dưỡng)

Chương 19: Chương 19





Edit: Mèo
Beta: Hồng Hồng
~.~
19
Đây là lần đầu tiên Từ Niên hôn môi nên đến há miệng cậu cũng quên béng, chỉ cảm thấy đôi môi Trình Sâm như cái bấm giấy, kẹp tới kẹp lui vào miệng mình.
Pháo hoa đã tàn, màn đêm tối như hũ nút, dù Từ Niên có mở to mắt cũng không thấy được vẻ mặt của Trình Sâm.

Sau gáy bị hắn nắm phát đau, cứ qua một lúc như vậy hắn mới chịu buông ra.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Từ Niên che miệng, nghĩ mãi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, không kiềm được hỏi: “Ngài hôn em…”
Trình Sâm nói thật nhanh: “Không có!”
Từ Niên: “Ơ hay.”
Từ Niên thầm nghĩ mặt thằng cha này dày ghê thật, vừa nãy hắn không gặm chẳng lẽ là lợn gặm ư?!
Nụ hôn kia cứ bị Trình Sâm làm trò cho trôi qua mơ hồ như thế.

Trên đường trở về, Từ Niên nghĩ mãi không thông, ông chủ ghét gay của mình lại chủ động hôn mình, rốt cuộc sai ở chỗ méo nào đây?
Đến nửa đêm vẫn trằn trọc chưa ngủ được, lăn qua lộn lại một hồi cũng chỉ có thể gửi tin nhắn cho Trần Đệ.
Một tin nhắn đi thẳng vào đề: “Hôm nay ông chủ hôn em.”
Trần Đệ đang mơ màng sắp ngủ, thấy tin nhắn như vậy liền tỉnh luôn như sáo, đương ôm lòng nhiều chuyện chuẩn bị hỏi cho ra lẽ thì có tin nhắn thứ hai gửi đến.

Trình Sâm: “Hôm nay tôi đã hôn cậu ta!”
Trần Đệ: “….”
Ơ hay tụi này hẹn nhau đấy à, sao không tạo bà nó cái nhóm chat mà nói cho khỏe người? Hôm nay mà không làm rõ chuyện thì khỏi đứa nào được ngủ.
Nghĩ là một chuyện nhưng làm là một chuyện khác, Trần Đệ chỉ có thể thống nhất trả lời cho cả hai: “Cảm giác thế nào?”
Từ Niên: “Kỹ thuật hôn của ổng tệ lắm, cắn miệng em đau ơi là đau, ổng hôn xong còn không dám nhận nữa cơ.”
Trình Sâm: “Vô cùng tốt! Nhưng mà tôi không nhận!”
Trần Đệ: “…”
Hai đứa bay có chắc là mình hôn cùng một người không?!
Hắn đọc đi đọc lại hai tin nhắn này mấy lần, ngu người mấy phút rồi lại thống nhất trả lời: “Vậy giờ phải làm sao?”
Từ Niên: “Rốt cuộc ổng có thích em không nhỉ?”
Trình Sâm: “Rốt cuộc cậu ta hiểu lầm rằng tôi thích cậu ta không nhỉ?!”
Trần Đệ: “….”
Tạo nhóm chat nói chuyện cho lẹ đi mấy ông thần ơi…
Trần Đệ thấy nghề thư ký thật là cực quá, không nhắc tới chuyện đêm hôm bị quấy rầy, hôm sau chỉ mới tảng sáng đã bị Trình Sâm bắt tiến cung.
Ngài kim chủ đang lún sâu vào đường tình mờ mịt, bây giờ quả thật chẳng còn đầu óc nào mà làm việc, mọi sự chú ý của hắn đều hướng về cái người gọi là tình nhân tiền nhiệm và crush đương nhiệm ấy rồi.
“Cậu cảm thấy hôm qua tôi biểu hiện thế nào?” Trình Sâm khoanh tay ngồi trên ghế hỏi Trần Đệ.
Trần Đệ sắp khóc đến nơi: “Sếp ơi sao anh phải hôn cậu ta vậy hả sếp?”
Trình Sâm hơi suy tư: “Tôi thấy bầu không khí lúc ấy thích hợp lắm, hơn nữa không phải cuối buổi hẹn người ta hay hôn một cái ư?”
Trần Đệ: “Nếu vậy cũng phải là cậu ta chủ động hôn sếp chứ.”
Trình Sâm ngẩn người, hình như bây giờ hắn mới nghĩ đến: “Cậu ta phải chủ động hôn tôi ư?”
Trần Đệ hỏi dò: “Ơ hay chứ sếp không muốn cậu ta chủ động hôn sếp à?”
Mặt Trình Sâm đột ngột sa sầm, lực rung chân mạnh đến mức bàn làm việc cũng rung theo: “Tôi có phải loại không biết xấu hổ thế đâu!”
Trần Đệ: “…”
Dù có là thư ký, lúc này hắn vẫn muốn cười nhạo ông chủ của mình một câu: “Sếp không có mặt mũi thừa nhận mình muốn được hôn, nhưng mặt mũi đi hôn người ta thì sếp có thừa nhỉ?!”
Có điều nghĩ lại ở đây một quàng thượng một nô tài, Trần Đệ chỉ đành nhịn xuống.
Cũng là cái chuyện hôn này, nhưng phía Từ Niên không suy nghĩ sâu xa gì, cậu chỉ muốn biết rốt cuộc Trình Sâm có thích mình hay không thôi.
Trước nay có yêu ai bao giờ đâu, nên vấn đề này khiến cậu phải suy nghĩ nhiều lắm.

Hơn nữa cuối tháng này Lý Phương đã hoàn tất phẫu thuật, cuộc phẫu thuật thành công mỹ mãn, không có phản ứng bài xích gì cả.

So với chuyện vui này thì cái chuyện phiền não kia càng to hơn.
Lý Phương sau khi hồi phục sức khỏe liền dồn sự chú ý vào Từ Niên.

Bà luôn coi ông lớn của Từ Niên là vị cứu tinh, không chỉ trị hết bệnh cho mình mà còn giải quyết không ít vấn đề tiền bạc.


Bà đã nhiều lần nhắc với Từ Niên là mình muốn đến nhà ông chủ cảm ơn một tiếng.
Từ Niên thấy hơi đau đầu: “Ông chủ của bọn con bận lắm…”
Lý Phương: “Bận như nào cũng phải ăn cơm chứ? Không phải hôm nào con cũng đưa cơm cho người ta à? Để mẹ đi với con cũng được.”
Từ Niên thầm nghĩ mẹ mà đi, thế nào Trình Sâm cũng hiểu lầm con dẫn mẹ đi coi mắt con rể cho mà xem…
“Nếu con ngại phiền thì mời ông chủ đến nhà mình ăn cơm nhé?” Lý Phương lại nghĩ cách, “Với sức khỏe của mẹ bây giờ cũng nấu ăn được rồi.”
Từ Niên: “… Thật sự không cần đâu ạ.”
Lý Phương không vui: “Con đừng có bướng.

Trước sau gì mình cũng phải cảm ơn người ta một tiếng, làm người tuyệt đối không được vô ơn.”
Từ Niên: “…”
Trình Sâm biết mẹ Từ Niên vừa phẫu thuật xong, nên mấy ngày này hắn quyết định thả cho cậu tự do, cũng không đòi hỏi hẹn hò gì cả.
Nhưng ngày qua ngày hắn lại bắt đầu bực bội, thỉnh thoảng lại bảo Trần Đệ hỏi thăm sức khỏe của mẹ Từ Niên thế nào rồi.
Vì vậy trưa hôm sau Từ Niên liền đưa cơm đến.
Trình Sâm đã ngóng cậu cả ngày, nhưng lúc thấy người vào vẫn cứ vờ cao giá: “Mẹ cậu thế nào rồi?”
Có thể thấy tâm tình của Từ Niên đang rất tốt: “Khôi phục nhanh lắm ạ, dạo này còn tranh làm việc với em.”
Cậu nói xong liền bày thức ăn ra cho Trình Sâm, tất cả đều là món hắn thích, chứng tỏ bữa này là cố ý lấy lòng hắn.
Trình Sâm nhìn Từ Niên cẩn thận lau đũa cho mình: “Cậu ăn chưa?”
Từ Niên cười nói: “Ăn rồi ạ, em nhìn ngài ăn.”
Vành tai Trình Sâm hơi động đậy, không lên tiếng nữa.
Từ Niên thật sự ngồi một bên cười híp mắt nhìn hắn ăn cơm, thỉnh thoảng lại hỏi hắn mặn nhạt thế nào, Trình Sâm hiếm khi trả lời đúng suy nghĩ của mình.

Cơm nước đâu đó xong xuôi, Trình Sâm lại muốn ngủ trưa.

Hắn theo thói chờ Từ Niên giúp cởi quần áo rồi ngủ với mình, nào ngờ sau khi hầu hạ Trình Sâm lên giường, Từ Niên lại không động đậy.
“Sao thế?” Trình Sâm cau mày, bực bội hỏi.

Từ Niên thành thật trả lời: “Em muốn đi làm.”
Trình Sâm ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp: “Làm gì?”
Từ Niên giải thích: “Em phải kiếm tiền để mua quà tặng cho ngài, dẫn ngài đi hẹn hò.”
“…” Dường như lúc này Trình Sâm mới nhớ hai người đã không còn là quan hệ bao nuôi nữa.
Từ Niên thấy mặt hắn càng lúc càng đen, thấp thỏm hỏi: “Em đi trước nhé?”
Trình Sâm nghiến răng quát: “Không được đi!”
Từ Niên: “….”
Trình Sâm: “Ngủ với tôi!”
Từ Niên khổ sở nói: “Nhưng mà em phải đi làm…”
“Tôi là sếp của cậu!” Trình Sâm tuyên bố hùng hồn, “Cứ coi như cậu làm việc cho tôi, ngủ với tôi, tôi cho cậu tiền!”
Vẻ mặt Từ Niên có chút vi diệu, nhưng vẫn theo ý Trình Sâm cởi quần áo bò lên giường.
Lúc này Trình Sâm mới hài lòng, nhắm mắt nằm cạnh cậu.
Không biết qua bao lâu, đến khi Từ Niên cho rằng Trình Sâm đã ngủ rồi.
Cậu khẽ nhấc người dậy, nhìn mặt hắn một cách đầy chăm chú rồi lại ghé vào tai hắn thầm thì: “Không phải ngài nói muốn em theo đuổi ngài sao… Với tư cách là crush, dù không trả tiền em cũng nguyện ý ngủ với ngài…”
Trình Sâm: “…”
Lúc này dù có chết cũng phải nhắm mắt vờ ngủ.
Lại qua một hồi lâu, Trình Sâm cảm thấy hai má âm ấm.
Là đôi môi mềm mại của Từ Niên…
…Chỉ chạm nhẹ một cái rồi nhanh chóng tách ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.